Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 264 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 809 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:51:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 2
Cứu Tinh Bất Ngờ.
Dịch: Tuý Thư Cư Sĩ.
Nguồn: Banlonghoi
Thiên Vũ ngẩng đầu lên, lập tức thấy một chiếc dù hoa đang trôi nổi trên đầu, hơn mười viên Dạ minh châu khảm trên tán dù tỏa ánh sáng lập lòe.
Là Hoa Tán của đệ tử Thần Ky Môn. Thiên Vũ đã từng thấy trong Thần Ky Điện, chỉ là không ngờ lúc này nó lại xuất hiện, cứ như vậy mà lơ lửng ngay trên đầu gã.
"Phân đường Thiết Thạch, gian tà tránh xa! Đây không phải là nơi cho lũ tà ma ngoại đạo các ngươi diễu võ dương oai. Mau cút đi!"
Một thanh âm lạnh lùng băng giá vang vọng trong đêm mưa.
Thiên Vũ quay đầu nhìn khắp nơi tìm kiếm người vừa nói, thế nhưng ngoài thanh âm ra, chẳng thấy bóng dáng một ai, khiến gã vô cùng ngạc nhiên kinh hãi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tên cầm đầu giận dữ cười gằn: "Chỉ dựa vào mấy câu nói, mà muốn đuổi bọn ta đi sao? Ngươi cũng quá xem thường người của Tiêu gia ta đó!"
Trong màn mưa rả rích, âm thanh lạnh lùng đó lại vang lên:
"Ta chỉ cảnh cáo một lần, mau chóng rời đi, nếu còn dùng dằng không quyết, sẽ không một ai trong các người còn sống mà rời khỏi nơi này!"
Tên cầm đầu khinh thường hừ lạnh: "Uy hiếp ta sao? Rất tiếc ta đây cũng không phải là kẻ dễ dọa nạt như vậy!"
Lúc này, bốn tên Tiêu gia đứng sau thấy tình thế bất ổn, liền đi tới cạnh tên cầm đầu thấp giọng thì thào: "Lão đại, đêm dài lắm mộng, tiên hạ thủ vi cường!"
Chỉ nghe y hừ một tiếng: "Yên tâm, ta tự biết. Các ngươi chú ý xung quanh một chút!"
Nói xong cũng không đợi bốn người kia trả lời, quyền phải đã hoa lên, đấm thẳng vào Thiên Vũ, định trong một đòn giết luôn gã.
Nhưng ngay lập tức, tên cầm đầu biến sắc giật mình, nắm đấm vừa tung ra nửa chừng đã dừng sững lại, mắt nhìn chăm chăm về phía trái Thiên Vũ.
Chỉ thấy cách Thiên Vũ chừng năm xích, không biết tự khi nào đã xuất hiện một người, lạnh lùng đứng đó, nhưng tên cầm đầu lại không hề cảm giác được.
Bởi khi y còn đang thì thầm cùng đồng bọn, bên cạnh Thiên Vũ làm gì có ai đâu?
Nhưng ngay khi vừa vung nắm đấm lên, thì người thần bí đã sờ sờ đứng đó, làm sao mà y không kinh hãi cho được!
Thiên Vũ cũng nhận thấy vẻ khác lạ từ địch nhân, ngờ ngợ hiểu đã xảy ra chuyện gì đó sau lưng mình, không nhịn được bèn quay phắt lại, lập tức trên mặt xuất hiện vẻ bất ngờ.
Thì ra, kẻ vừa xuất hiện gã cũng biết, chính là người đứng đầu trong mười đại cao thủ của tổ Ba mươi hai, Nguyệt Hiểu Nhã.
Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã đang đứng cách gã năm xích, quanh thân dường như có một cái lồng vô hình ngăn cản không cho nước mưa rơi vào người, tách ra làm hai mà rơi xuống đất, tạo thành một màn nước hình tròn khiến Thiên Vũ ngạc nhiên vô cùng.
Đây là chính là chân khí hộ thể, thực lực phải rất mạnh mới có thể thi triển! Đến bây giờ Thiên Vũ vẫn chưa biết đó là cảnh giới nào, làm sao mà gã không sợ hãi cho được?
Bên cạnh đó, gã lại để ý, Nguyệt Hiểu Nhã nhìn thì như đang đứng đó, nhưng hai chân lại không chạm đất, mà lơ lửng cách mặt đất chừng ba bốn thốn.
Những điều này đã làm gã sợ đến ngây người, vô thức đưa mắt nhìn Nguyệt Hiểu Nhã. Trên khuôn mặt mỹ lệ tú nhã, là một thần thái thờ ơ lãnh khốc, ánh mắt trong veo bắn ra sát khí ngùn ngụt, khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng vào.
Trong tay Nguyệt Hiểu Nhã đang nắm một thanh đao gỗ, chính là đao của Thiên Vũ bị đánh bay lúc nãy, chỉ là không biết nó lọt vào tay nàng ta từ lúc nào.
Thiên Vũ lẳng lặng nhìn nàng ta, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, đó cũng không phải là ánh mắt sững sờ vì vẻ đẹp, mà là vì thực lực kinh người của nàng, cũng như sự xuất hiện đột ngột mới rồi.
Tên cầm đầu khi nhìn thấy Nguyệt Hiểu Nhã, đồng tử co rút lại, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng hỏi: "Cô nương là Nguyệt Hiểu Nhã?"
Hừ lạnh một tiếng, Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng: "Giờ mới biết! Đã quá muộn!"
Tên cầm đầu hạ nắm đấm xuống, lập tức thủ thế, lên giọng: "Cô nương cũng đừng quá cuồng vọng, đây là trấn Thiết Thạch, là địa bàn của Tiêu gia, không phải là..."
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng ngắt lời: "Lão hối hận sao? Không kịp nữa rồi!"
Lời nói còn vang bên tai, thân hình của Nguyệt Hiểu Nhã đã nhoáng lên, đao gỗ trong tay thuận thế chém ra, như u linh trong bóng tối, biến hóa quỉ dị, thần tốc như điện xẹt.
Sát na đó, đồng tử tên cầm đầu như nở ra, thân thể còn chưa kịp phản ứng, thì bóng đao cũng đã biến mất khỏi tầm nhìn của y.
Bốn người đứng sau tên cầm đầu từ nãy đã chuẩn bị đề phòng, thế nhưng tốc độ của Nguyệt Hiểu Nhã quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng. Thanh đao gỗ trong tay nàng ta bây giờ, lại giống như lưỡi hái của tử thần, như lưu tinh xẹt qua không trung, chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi tắt lịm.
Thiên Vũ cảm thấy trước mặt hoa lên, khi định thần nhìn lại, mọi việc đã kết thúc.
Nguyệt Hiểu Nhã đứng cách đó vài thước, đưa lưng về phía Thiên Vũ, thản nhiên vung đao ném đi, rơi xuống chân Thiên Vũ, giọng điệu lạnh lẽo: "Đan dược chữa thương hẳn có trên người bọn chúng, không muốn chết thì tự đi mà kiếm lấy!"
Tay ngọc lại phất, dù hoa trên đầu Thiên Vũ tự động bay đến chỗ Nguyệt Hiểu Nhã, chỉ thấy nàng ta hờ hững nắm lấy rồi lạnh lùng kiêu ngạo bước đi.
Thiên Vũ vẫn sững sờ một chỗ, mãi đến khi mưa đêm ướt sũng toàn thân, gã mới hồi phục tinh thần.
Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã cũng đã bỏ đi từ lâu, chỉ để lại trên mặt đất mấy cái xác người rải rác.
Gã khom người nhặt thanh đao gỗ lên, lê tấm thân đầy thương tích tới cạnh sáu cái xác, lục lọi kỹ càng trên người bọn họ một phen, lấy được sáu cái túi trữ vật.
Sợ ở lâu sẽ gặp thêm họa, gã cũng không vội mở túi ra nhìn, lập tức rời khỏi chỗ đó, nhắm Phân đường Thiết Thạch nặng nhọc mà đi.
Bởi toàn thân ướt đẫm nước mưa, nên cũng không khiến thủ vệ phân đường chú ý đến, gã dễ dàng về tới phòng mình.
Đóng cửa lại, Thiên Vũ liền cởi bộ áo quần sũng nước, thay y phục sạch vào rồi trèo lên giường, mở sáu cái túi trữ vật ra, cẩn thận kiểm tra một lúc. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Sáu người chặn đường Thiên Vũ tối nay, là những hộ viện thông thường của Tiêu gia, đều có thực lực Võ giả, căn bản gã không phải là đối thủ, làm gì có cơ hội phản kháng.
May mà trên người gã mặc sẵn hộ giáp, còn có thêm Đoạt Mệnh thần châm, dựa vào đó giết được một người, cố gắng đó coi như đã xuất sắc quá mức rồi.
Mà sáu người này ở Tiêu gia, thực lực tương đồng, thân phận cũng bình thường, nên trong túi trữ vật, ngoài kim tệ và ngân tệ ra, Thiên Vũ cũng chỉ thu được bảy bình đan dược.
Cẩn thận tính toán một lúc, kim tệ có sáu trăm ba mươi tư đồng, ngân tệ có một ngàn bốn trăm năm mươi tám đồng. Bảy bình đan dược chia ra làm hai loại, một loại dùng để chữa thương, còn loại kia có tên là Thông Khí Hóa Huyết đan, là Trung phẩm Hoàng cấp đan, mỗi viên trị giá chín trăm ngân tệ. Trong bình còn được ba viên như vậy.
Sáu bình thuốc còn lại, chữa tổng cộng mười hai viên đan dược, cũng là Trung phẩm Hoàng cấp, là loại giúp đề thăng thực lực, giúp nâng cấp Tâm Hỏa, Kết Khí Đan. Mỗi viên giá hai ngàn bốn trăm ngân tệ.
Nhìn những viên đan dược này, Thiên Vũ trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Xem như tài lộc tới tay, nhưng cũng xém chút gã đã về chầu ông bà, nghĩ lại đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tâm tình Thiên Vũ rối loạn không yên. Tiêu gia rốt cuộc đã lộ ra dã tâm muốn giết gã, khiến cho gã cảm thấy tình thế sau này của mình vô vàn nguy hiểm, trấn Thiết Thạch này, chỉ sợ gã nửa bước cũng khó đi rồi.
Thở dài một lúc, Thiên Vũ cũng không lo lắng thêm nữa, cất kim tệ và ngân tệ đi, sau đó đem Kết Khí Đan bỏ trong một lọ, để vào Huyễn Linh Giới.
Thiên Địa Quyết Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân