Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 17:30:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75.
uay trở lại taxi ngồi rời khỏi chỗ đó, nó lấy điện thoại gọi thử cho Zin nhưng cậu đã tắt nguồn, ngay cả Hana cũng vậy. Đến khi quay trở lại trung tâm thành phố, bác tài không biết phải đi đâu nên hỏi nó:
Cháu gái, bây giờ phải đi đâu?
Bác đến bệnh viện xxxx đi ạ__nó nói, mặc kệ đi. Bây giờ nó sẽ đến bệnh viện xin thuốc giảm đau mạnh uống đã rồi tính tiếp, chứ liều thuốc cũ của nó đã không còn tác dụng giảm đau nữa rồi.
Ở chỗ bọn hắn thì sao???
Haha...các người đến đúng hẹn nhỉ__một giọng nói một người thanh niên vang lên. Không sai, hiện tại bọn hắn đã có mặt tại chỗ hẹn với bọn White, đây là một khu công nghiệp đã bị bỏ hoang rất lâu và bọn hắn đang đứng trong một ngôi nhà à không có lẽ đây là một cái công ty nhỏ đã bị bỏ hoang từ rất lâu, bọn hắn đoán vậy bởi bọn hắn đang đứng ở giữa một nơi rộng có lẽ là đại sảnh của công ty chăng, ở phía trên bọn hắn còn có một tầng lầu có thể nhìn xuống chỗ bọn hắn đứng.
Trước mặt bọn hắn là một chàng trai
Haha....bang chủ White đến cũng không muộn__hắn cười nói giọng lạnh tanh.
Ô ô...xem ai đây, bang chủ bang Bang King người nghe danh rất tài giỏi đây sao, rất hân hạnh được gặp mặt__ông ta cười mỉa nói nói, tay chắp lên như vẻ tôn trọng.
cậu đã quá lời__hắn ra vẻ khiêm tốn nói.
Đừng nhiều lời nữa, hôm nay chúng tôi hẹn ông ra đây không phải để nói chuyện đàm tiếu__Cô nói.
Hôhô...được được, ta chiều các người__câu ta cười rồi vỗ tay "bốp....bốp...bốp", sau ba tiếng vỗ tay một đoàn người hơn chục tên to con bặm trơn chạy vào đứng phía sau ông ta.
Thế nào, các người có đánh nổi không???__Cậuta nói rồi ngồi xuống cái ghế gỗ mà đàn em của mình mới đưa ra.
Cậu có người, chúng tôi cũng có__anh nói rồi huýt sáo một cái, bên bọn hắn cũng có hơn chục người đi a đứng sau bọn hắn.
Nào, bây giờ thì xông lên thôi__Nhỏ nói. Thế là tất cả bọn đàn em cùng xông lên đánh nhau, còn nhóm hắn và bên cậu ta có một người thân cận nhất đứng xem cuộc chiến đẫm máu này.
Nhưng cuộc chiến diễn ra mà đàn em của bọn hắn gần gục hết mất một nửa thế mà bên đối thủ mới có vài tên ngã xuống thì lúc này bọn hắn mới biết, mấy tên to con bặm trọn này đã được huấn luyện kỹ lưỡng. Bọn hắn đã xem thường bên địch mất rồi. Đây nhất định sẽ là bài học cho bọn hắn sau này. Bọn hắn xông lên đánh gục từng tên đàn em của bọn chúng, nhưng không ngờ cậu ta chơi đểu, đàn em của cậu ta càng ngày từ bên ngoài vào càng nhiều. Đánh hơn nửa tiếng bọn đàn em của cậu ta chưa gục hết mà bọn hắn đã kiệt sức mệt lả lời, cuối cùng mỗi người bọn hắn đều trúng một cú của tên đàn em mà gục xuống nền đất lạnh lẽo. cậu ta cho mấy tên đàn em lại bắt bọn hắn đứng lên nhìn ông ta.
Haha....những người tài giỏi mà chỉ được vậy thôi sao, xem nào đây không phải cánh tay đắc lực của nữ hoàng Queen sao__ông ta đứng dậy từ ghế đi lại gần bọn hắn nhìn C.Phong và Như nói.
Phỉ....cậu đúng là đồ bỉ ổi, hèn hạ__Cô nhổ nước miếng vào mặt cậu ta nói. cậu ta tức đến nỗi định giơ tay lên tát Như một cái rồi nhưng rồi cũng hạ tay xuống lau đi nước miếng trên khuôn mặt đã có vế chân chim của mình. cậu ta nắm chặt cằm cô như muốn bóp nát cái cằm nhỏ nhắn của cô vậy, cậuta nhìn cô nói:
Cô bé cũng mạnh mẽ lắm, ta thích. Cô bé có thể theo ta không cần phải khổ cực như vậy__cô cố vặn vẹo cằm mình ra khỏi tay ông ta nói:
Có chết tôi cũng không thèm.
--Được, nhưng ta chưa muốn giết chết cô bé lúc này. Bây giờ điều ta cần là mạng sống của nữ hoàng Queen kia. Nào cô ta đâu, sao lại làm con rùa rụt cổ rồi, người của cô ta sắp chết mà trốn chui trốn lủi vậy sao???__ông ta nói to.
Cô ấy sẽ không đến đâu__Zin mặc dù bị thương nhưng vẫn gằn giọng nói từng từ.
Ồ vậy à, vậy để ta....giết từng tên tụi bây xem cô ta có ra không nhé__nói rồi cậu ta rút ra một khẩu súng lục bên hông nhắm ngay vào Zin. Lên đạn, tay cậu ta đã đặt vào chỗ bóp cò chuẩn bị bắn nhưng lúc này thì:
"Đoàng", khi viên đạn bay ra bọn hắn như chết lặng đi, mọi việc sao lại như thế này chứ.
"Vụt", có thứ gì đó bay rất nhanh không kém phần tốc độ của viên đạn bay theo hướng viên đạn cậu ta bắn. Viên đạn và "thứ đó" giao nhau rớt xuống đất kêu "lẻng kẻng", mạng sống của Zin được cứu sống.
Bọn hắn thì mừng vì Zin không bị viên đạn bắn trúng, còn cậu ta như tức điên lên, gầm như một con mãnh thú:
Ai? Ai dám phá hỏng chuyện đại sự của ta, bước ra đây đừng có như rùa rụt cổ.
Chưa có sự cho phép của tôi anh giám giết ngườ của
tôi????__một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ trên cao khiến cho ai có mặt ở đây đều phải ớn lạnh.
Lúc này bọn hắn mới rời sự chú ý từ Zin nhìn lên phía tầng lầu có thể nhìn toàn cảnh dưới chỗ bọn hắn đứng, nơi phát ra giọng nói khi nãy. Đập ngay vào mắt bọn hắn, cậu ta, thuộc hạ ông ta lại là một người đeo mặt nạ., người đó đeo một cái mặt nạ màu trắng có lông vũ nằm phía bên trái màu đen. Trên người thì mang một cái áo sơ mi trắng, quần bó đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác đen dài đến bắp chân không cài cúc, tóc màu ánh tím tự nhiên xõa tùy ý gió thổi bay. Nhìn người này thật là lạnh lẽo.
--Nữ hoàng Queen__lúc này lại đến lượt Zin và Hana quỳ rạp xuống như bọn hắn lúc nãy hô ba chữ đó, trong lòng thì lại bất ổn, không sai, nó-nữ hoàng Queen thật sự đã xuất hiện, bởi cái mặt nạ của nữ hoàng Queen chỉ có một cái duy nhất và rất dễ nhận ra nhưng việc Zin và Hana cảm thấy bất ổn là vì nó chưa có đi Mĩ mà căn bệnh của nó nữa, sẽ không sao chứ??? Về việc
Nó phẫy tay ý bảo Zun và C.Phong đứng dậy, nó cũng không màng những người kia có quà hay không.
--Quả không khổ danh nữ hoàng Queen, tôi vẫn còn người để cô thử sức__cậu ta nói rồi vỗ tay "bốp...bốp....bốp" để người bên ngoài vào nhưng mãi chẳng thấy ai, ông ta nhíu mày thật chặt, người đâu hết rồi.
--Hahaha....__chợt nó nở một nụ cười khiến cho ai cũng phải lạnh sống lưng.
--Cô...cười cái gì???__cậu ta tức giận trước tiếng cười của nó.
--Thuộc hạ của ông ngoài kia đã đi gặp Diêm Vương rồi__nó không có vòng vo liền nói, thanh âm của nó cao vút nhưng không thể thiếu chất lạnh.
--Giỏi lắm__cậu ta nói rồi quay sang tên cận vệ của mình nãy giờ không có đụng tay chân gì, ra hiệu. Cậu ta hiểu ý gật đầu một cái rồi bất ngờ tấn công nó. Nhưng nó là ai cơ chứ, thân thủ của nó rất nhanh nhẹn nên nhanh chóng né được cú đấm mạnh mẽ của cậu ta. Nó chỉ có nở một nụ cười của quỷ. Muốn chơi với nó, nó chiều. Cuộc đánh nhau diễn ra quyết liệt, nhưng nó phát hiện cậu ta chơi đều. Cậu ta rút súng đã lên đạn sẵn bên hông để bắn nó. Cậu ta mới giơ lên chưa kịp bắn thì nơi cổ mình đã có một đường đứt bởi cái phi tiêu nó ném ra. Cậu ta chơi đểu nó cũng không cần quân tử làm gì.
Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa - Huỳnh Ngọc Trâm