There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 17:30:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67:
hị giảm bớt đi nha_ zin khuôn mặt mếu máo nói.
Vậy trong phòng lạnh 3 ngày, dọn dẹp 3 ngày, chạy 50 dòng sân nhà_ Nó nhìn Zin khuôn mặt ko biểu cảm.
50 dòng_ Zin há hốc mồm.
Chỉ có 50 dòng?_ cậu hỏi.
Chạy 10 dòng sân này hết mấy tiếng đó_ Zin than thở.
Có phải... Phải hình phạt hơi nặng ko Ice_ Cô lấp bắp hỏi.
Muốn thì làm chung luôn đi_ Nó nói lại.
Ko cần chúng tớ lên phòng đây_ Nhỏ xua tay.
Zin tự lo nhá_ Anh an ủi Zin.
Ngày hôm sau.
Ken cậu có thể ra cong viên Ngôi sao ko tớ có chuyện muốn nói_ Đầu dây bên kia nói
Được_ Hắn tl.
Thì ra đầu dây bên kia là Cô ta Mộng Điệp.
Có chuyện gì?_ Hắn hỏi cô ta.
Em yêu anh, anh cho em một cơ hội được ko_ Cô ta dùng hết sức nói lớn.
Tôi..._ Hắn bất ngờ ko biết nói sao.
Em biết anh yêu Thiên Băng nhưng xin anh cho em một cơ hội_ Cô ta nắm tay hắn nói.
Được tôi đồng ý_ Hắn tl.
Nhưng ko biết đã có người thấy hết cảnh này. Là nó đó nó đi ngang thì thấy cảnh này lòng nó đau như cắt.
Nó lặng lẽ đi về.
Nhà này thật đẹp_ Cô ta ôm tay hắn hết lòng khen ngôi nhà nay.
Chúng ta vào_ Hắn mở cổng bước vào cô ta cũng đi theo.
Chào cậu Sandy_ cô ta thấy cô thì chào.
Chào cậu Mộng Điệp sao hai người đi chung vậy_ Cô nghi hoặc hỏi.
Chúng tớ đang hẹn hò_ Cô ta e thẹn nói.
Cái gì?_ Nhỏ từ trên lầu nghe được.
Làm gì mà ngạc nhiên vậy_ Hắn bình thản hỏi.
Vậy còn Băng thì sao cậu ko còn yêu cậu ấy_ Cô hỏi.
Tớ ko còn yêu Băng người tớ yêu bh là Mộng Điệp_ Hắn nắm tay cô ta lên.
Ai cho cô vào nhà này_ Hana trên lầu nghe hết tất cả tức giận bước xuống quát.
Tớ đi cùng anh Ken_ Cô ta run rẩy nói
Nếu muốn sống vs cô ta thì làm ơn ra ngoài_ Zin từ ngoài đi vào nói.
Kan nói giùm côi_ Hắn nhăn mày nhờ anh giúp.
Cho thêm cậu ấy vào nhà cũng đâu có sau đâu_ Ang năn nỉ nói
Xin lỗi nhà này ko chứa chấp loại như cô ta_ Zin liếc cô ta
Dù gì nhà này cũng là của em tôi chẳng lẽ tôi ko có quyền_ Anh ki năn nỉ nữa mà giở giọng.
À em gái, vậy lúc trước ai nói ko có em gái vô tình vậy nhỉ?_ Zin mỉa mai anh.
Tôi...tôi_ anh nói ko ra lời.
Sao nói ko ra lời sao? _ Zin nhìn anh nói.
Tôi đã nói rồi các người làm vậy vs chị ấy thì các người sẽ hối hận_ Hana châm biếm.
Thôi được rồi, tạm thời cứ cho cậu ấy sống riêng chỗ khác đi_ Cậu lên tiếng giải hoà.
3 ngày sau.
Zin cậu có thấy Băng đâu không???__hắn hỏi Zin khi cả hai đang ngồi uống nước ở phòng khách còn các bạn thì đang ở phòng ăn để ăn sáng. Từ sáng đến giờ hắn đợi nó để hẹn gặp mà chẳng thấy đâu nên tiện thể hỏi Zin có thể cậu ấy biết.
--Chị ấy ra ngoài từ sáng rồi__Zin nói rồi nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống cậu nhìn hắn nói:
Cậu tốt nhất đừng có làm tổn thương chị tôi nếu ko ko tôi sẽ ko nể tình bạn đâu.
~•~•~•~Ở một nơi khác, tại một quán cafe sáng.
Cô hẹn tôi ra đây làm gì???__một cô gái đội mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt hỏi một cô gái ngồi đối diện.
Tôi có chuyện muốn hỏi, cô dùng gì???__cô gái kia hỏi.
--Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm với cô đâu, Mộng Điệp tiểu thư à__cô gái đội mũ nói, đúng, cuộc đối thoại đang diễn ra là gữa cô ta và tất nhiên người đội mũ sẽ là nó rồi.
Được, tôi cũng không muốn vòng vo nhiều. Tại sao cô lại buông anh Ken cho tôi???__cô ta tay xoay xoay ly nước cam vắt trên bàn, mắt thì nhìn nó hỏi.
Thắc mắc sao???__nó hỏi cô ta, cô ta gật đầu thay câu trả lời. Lúc này nó nói tiếp.
Tôi chơi với anh ta chán rồi nên bỏ thôi__nó nói nhưng mắt lại nhìn ra ngoài đường, bởi quán cafe này được bao quanh bởi các mặt thủy tinh trong suốt khó vỡ nên có thể nhìn thấy hết cảnh bên ngoài cho dù ngồi ở góc độ nào trong quán.
Cô nói dối, rõ ràng cô yêu anh ấy, cô là vì lý do gì mà muốn rời xa anh ấy__cô ta phản biện lại câu nói dối của nó, cô ta cũng không chắc nó nói dối nhưng qua bao ngày tiếp xúc với nó,cô ta cảm thấy nó không phải là loại người như vậy, thích thì chơi không thích thì bỏ.
Chuyện này quan trọng sao??? Không phải tôi rời xa anh ấy không phải là điều cô muốn
sao??? Sao cô phải hỏi nhiều vậy__nó tức giận nói, đúng nó yêu hắn, nhưng vì căn bệnh của mình nó không muốn hắn đau khổ cũng không muốn ai thương hại nó bởi vậy nó không muốn ai biết đến căn bệnh đó. Vì yêu nên nó buông tay, buông tay cho hắn đi tìm hạnh phúc khác khi không còn nó bên cạnh.
Tôi vui vì điều đó, nhưng tôi nhận ra anh ấy yêu cô rất nhiều nhiều hơn anh ấy yêu tôi, tôi nhận ra điều đó khi ở bệnh viện, anh ấy rất thương tâm sau khi tát cô một cái. Vậy cô nói xem tại sao cô nhất định muốn rời xa anh ấy khi cô cũng yêu anh ấy rất nhiều, hay là.....__cô ta nói giữa chừng dừng lại khiến nó nhăn mày hỏi:
Hay gì???.
Có phải cô mắc bệnh gì đó khó nói__cô ta nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nó nói. Nó giật mình sau câu nói của cô ta nhưng rồi lấy lại dáng vẻ bình thường nhìn cô ta hỏi:
Cô lấy bằng chứng gì mà nói vậy???
Được, vậy tôi hỏi cô, tại sao cô có mặt tại bệnh viện??? Tôi nghĩ cô không muốn tới thăm tôi đâu, vả lại cô cũng không biết đến bệnh viện tôi nằm. Do đó tôi đã nghi ngờ cô bị bệnh sau hai ngày gặp mặt ở bệnh viện, cô tự dưng nói trò chơi kết thúc tôi đã rất nghi ngờ. Tôi nghĩ chuyện này chỉ có trên film nhưng giờ tôi lại thấy nó lại xảy ra ở đời thực cũng đúng, tôi xác định cô chính là mắc bệnh ung thư đúng không? Sau khi tôi rời bệnh viện về nhà tôi đã lên mạng tìm hiểu, sắc mặt của cô đã nói lên điều đó. Tôi nói đúng chứ__cô ta nhìn chằm nó nói.
Chỉ là sắc mặt thôi mà cô dám khẳng định tôi mắc căn bệnh ung thư sao???__nó hỏi ngược lại cô ta, chẳng lẽ cứ sắc mặt kém là biết ngay bị mắc bệnh ung thư sao? Thật là nực cười.
Không chỉ vậy tôi có cái này cho cô xem__cô ta nói rồi lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ thuốc đặt trên bàn rồi nói tiếp:
Tôi nghĩ cô không xa lạ gì với lọ thuốc này, bởi nó là của cô mà.
Cô lợi dụng lúc tôi đi vào nhà vệ sinh mà lục đồ trong túi xách của tôi???__nó lên án cô ta.
Vậy là cô khẳng định mình bị bệnh rồi sao???__cô ta nhìn nó hỏi. Nó trầm lặng không nói gì khiến cho cô ta càng khẳng định mình nói đúng.
Đúng lúc này chuông điện thoại của cô ta reo có người gọi tới. Cô ta nhìn nó rồi lại bắt máy:
Alô, em nghe anh Ken__hóa ra là hắn gọi.
"....."__không biết đầu dây bên kia nói gì, nó chỉ nghe cô ta nói:
Vâng em đợi anh ở quán cafe sáng, đường xx nhé__cô ta nói vậy thì nó cũng đã biết được một điều rằng bọn họ chuẩn bị gặp nhau, tuy rằng nó quyết định rời xa hắn nhưng khi thấy hắn đi với người khác nó vẫn cảm thấy đau lòng như bây giờ chẳng hạn. Đợ cô ta cúp điện thoại nó mới nói:
Hình như cô sắp có hẹn, tôi cũng không muốn làm phiền nữa, tôi đi trước__nói rồi nó đẩy ghế đứng dậy, khi đi được vài bước nó dừng lại lưng quay về phía cô ta nói:
Tôi hy vọng chuyện này cô không nói với ai hết, và.....__nó nói giữa chừng thì lại dừng lại không nói nhưng chỉ được vài giây sau nó nói:
--Và...nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc__nói rồi nó ra khỏi quán không để cô ta kịp tiêu hóa những gì nó nói. Đến lúc cô ta hiểu được những gì nó nói thì nó đã đi xa khỏi quán không còn thấy bóng dáng rồi. Đúng lúc này lại có một nhóm thanh niên ưu tú bước vào quán, nhìn quanh như tìm người, đến khi xác định được mục tiêu bọn họ bước lại gần một cái bàn đang có người ngồi, mà cái bàn đó lại là bàn của cô ta. Vậy là chắc ai cũng biết nhóm người thanh niên vừa bước vào nhỉ.
--Anh Ken, anh đến rồi__cô ta đứng dậy nhìn hắn nói. Hắn gật đầu rồi nhìn bọn bạn nói:
Các cậu chọn bàn khác ngồi đợi tớ một lát, tớ có chuyện muốn nói với Điệp.
Bọn bạn đồng ý chọn một cái bàn nằm ở góc quán ngồi, bây giờ ở cái bàn cô ta chỉ còn lại hắn và cô ta.
Hình như em vừa có bạn ngồi cùng__hắn nói vì ở trên bàn phía hắn ngồi còn có một ly nước cam vắt mới uống được một ít.
--Haha...bạn em có việc vừa mới rời khỏi__cô tacười nhẹ nói.
--Ừkm.... anh có chuyện muốn nói với em__hắn gật đầu
Anh nói đi em nghe__cô ta nói, tay nắm chặt ly nước ép dâu của mình trên bàn như kiểu hắn sắp nói ra chuyện gì đó tày đình khiến cô ta phải sợ hãi.
Trong 3 ngày quen nhau anh nhận ra rằng anh ko có cảm giác vs em người anh yêu là Băng chứ ko phải em, anh xin lỗi đã cho em hy vọng rồi thất vọng_ Hắn dừng lại nói tiếp..
Ý anh nói là anh không yêu em đúng không???__cô ta nhìn hắn hỏi, linh cảm của cô ta đã mách bảo đúng, chuyện hắn nói ra không tốt chút nào cả
Anh xin lỗi_ Hắn ôn tồn nói.
--Chuyện này quá đột ngột, em cần suy nghĩ, ba ngày, cho em thời gian ba ngày, sau ba ngày em sẽ trả lời anh__cô ta nói, hắn chần chừ một chút nhưng cũng gật đầu đồng ý, dù sao đây cũng là một chuyện khó khăn đối với cô ta, cô ta cần thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.
Em xin phép, em đi trước__nói rồi cô ta đứng dậy đẩy ghế ra về không đợi hắn đồng ý hay không. Cô ta đi trên vỉa hè suy nghĩ lại những gì hắn và nó nói. Cả hai người họ đều yêu nhau, cô ta phải làm sao đây. Cô ta không thể chen vào tình yêu của họ được nhưng nó đã nhờ cô ta, à không đây có phải là nhờ không nhỉ. Nhưng là nó muốn cô ta làm cho hắn hạnh phúc khi không còn nó bên cạnh hắn, cô ta thật sự không biết làm sao??? Làm sao mới tốt cho cả ba đây???.....
Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa - Huỳnh Ngọc Trâm