Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 17:30:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62:
gày hôm sau.
Zin và Hana rời khỏi nhà đến bệnh viện không bao lâu thì nó cũng rời khỏi nhà đến bệnh viện. Hôm nay sẽ có kết quả chắc chắn về sức khỏe của nó.
Bệnh của cháu phải điều trị gấp, nó thật sự đang ở cuối giai đoạn hai tức là chuẩn bị chuyển sang giai đoạn ba rồi__ông bác sĩ nói, nó không nói gì như kiểu ông bác sĩ không phải nói về căn bệnh của nó vậy.
Ta đã liên hệ một bệnh viện nổi tiếng bên Mĩ, hiện tại bên đấy cũng đang hội thảo về căn bệnh cháu mắc phải, với lại bên đó công nghệ sẽ tiên tiến hơn nước ta nhiều__ông bác sĩ đan hai tay vào với nhau đặt lên bàn nhìn nó nói.
Cách điều trị như thế nào à???__rốt cuộc nó cũng lên tiếng hỏi
Việc điều trị bệnh thường theo phương pháp ghép tủy là phương pháp chữa bệnh hiệu quả cao nhất hiện nay. Có hai phương pháp ghép. Đầu tiên là phương pháp ghép tế bào gốc tự thân là lấy tế bào của bệnh nhân để ghép trở lại cơ thể người bệnh nhưng có khả năng tái phát bệnh do các tế bào còn sót lại trước quá trình ghép tủy. Còn có phương pháp tế bào gốc tủy dị thân, phương pháp này các tế bào được lấy để ghép là từ tế bào gốc của người khỏe mạnh, tủy thích hợp chỉ có thể là tủy từ những người thân trong gia đình tuy nhiên sự không tương hợp miễn dịch giữa mảnh ghép và người nhận có thể gây biến chứng tử vong__ông bác sĩ nói.
Cháu không có....người thân, vì vậy hãy làm theo phương pháp đầu tiên đi__nó nói, ông bác sĩ tròn xoe mắt sau câu nói của nó nhưng rồi ông không hỏi gì nó vì đấy là chuyện riêng tư mà. Còn nó, nó nói vậy là không muốn cho người nhà biết, nó không muốn bọn họ thương hại chỉ vì mình bị bệnh, dù sao từ trước đến giờ nó luôn luôn phải chịu đựng mọi chuyện một mình mà.
Vậy thì cháu hãy đến bệnh viện này của Mĩ__ông bác sĩ nói rồi đẩy một tờ giấy ghi địa chỉ bệnh viện cho nó, ông nói tiếp:
Cháu hãy qua đấy sớm làm phẫu thuật đi, còn đây là hồ sơ bệnh án đầy đủ của cháu__nói rồi ông lại đưa một bì hồ sơ màu nâu cho nó. Nó nhận lấy rồi đứng dậy chào ông bác sĩ rồi nói:
Nếu không có việc gì, cháu xin phép đi trước__nói rồi nó chuẩn bị đi thì:
Khoan đã, cháu hãy uống thuốc đúng giờ nhé, đừng để đến lúc đau mới uống, ngoại lệ việc cháu uống rồi mà đau tiếp thì mới uống. Nếu hết thuốc cháu hãy đến chỗ ta lấy nhé nhưng mà ta nghĩ cháu chưa uống hết hộp đó đâu vì cháu sẽ qua Mĩ sớm để chữa trị mà. Ta mong cháu khỏi bệnh__ông bác sĩ nói rồi cười một nụ cười hiền hậu, nó đơ ra trước nụ cười đó rồi nó cũng cười lại gật đầu nhìn ông nói:
Bác là một bác sĩ tốt, nếu cháu khỏi bệnh cháu sẽ đến gặp bác__nói rồi nó ra khỏi phòng làm việc của ông bác sĩ tiện thể đóng cửa lại luôn.
Mới đi được một đoạn chợt nó cảm thấy trong lồng ngực đau nhói, có lẽ căn bệnh lại tái phát cơn đau. Nó vội lấy thuốc từ trong áo ra uống, uống xong nó cảm thấy đỡ đau hơn. Nó đi được một đoạn thì chạm mặt cô ta, nó định lướt qua cô ta thì bị giọng nói của cô ta làm cho nó phải dừng bước chân lại:
Cô đến thăm tôi sao???__cô ta nhìn nó hỏi. Nghe được câu hỏi của cô ta mà nó cảm thấy thật nực cười, nó quay lại nhìn cô ta hỏi ngược lại cô ta:
Cô bị hoang tưởng sao???
Cô...cô.....__cô ta không biết nói gì khi nó nói câu đó, bất chợt cô ta lại ngã ngồi xuống đất khóc nức nở. Nó nhăn mày, cô ta lại diễn vở kịch tiểu bạch thỏ sao??? Lúc này ở hành lang bệnh viện không có người qua lại thuận lợi cho cô ta diễn quá mà. Nhưng nó nghĩ khán giả xem chắc không phải một mình nó đâu.
Cô lại làm gì vậy???__hắn ở đâu ra chạy lại đỡ cô ta đứng dậy rồi nhìn nó hỏi. Nó không trả lời, biết ngay mà không đời nào cô ta chịu diễn kịch mà chỉ có nó xem.
Hức....hức....anh Ken, cô ta định tát em....hức nhưng em cản lại thì cô ta....hức....lại đẩy em ngã__cô ta nước mắt rơi lã chã kể lể. Hắn nghe xong thì tức giận tột độ.
"Chát", một âm thanh không được hay vang lên. Hắn tát nó, hắn giám tát nó. Cái tát thứ 3 trong đời, cái tát nó nhận được từ hai người bạn và người đã từng yêu sao.
Cậu làm gì vậy???__Zin và Hana không hẹn mà cùng nói một câu mà như hét vào mặt người ta. Còn hắn, hắn đơ người. Tại sao hắn lại hành động như vậy? Hắn yêu cô ta nên vậy sao. Những người khác cũng đơ người ra trước cái tát nhưng chỉ được một lúc.
Cô tathì trong lòng như nở hoa.
Nó bị ăn một tát khuôn mặt mới đầu tái nhợt vậy mà giờ một bên má lại đỏ hồng lên in năm ngón tay. Nó ngước nhìn hắn bằng đôi mắt không hồn, rồi lại nhìn anh hai nó. Nó bị tát, anh hai nó lại không thể hiện hành động gì. Ngay cả anh hai nó cũng tin lời cô ta mà không tin lời đứa em ruột thịt của mình. Nó nắm chặt nắm đấm lại những móng tay như muốn đâm vào da thịt, ai cũng thấy hành động này của nó. Được vài giây nó thả lỏng tay ra, bật cười ra tiếng:
Hahahaha...__kèm theo tiếng cười là nước mắt của nó.
--Chị...chị khóc sao???__Zin nhìn nó hỏi, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thấy nó khóc cả. Cho dù nó có khóc cũng không bao giờ để cho người khác biết.
Hừ.... khóc sao??? Muốn đổi nước mắt của tôi vào việc vô bổ này các người biết đổi lại phải trả cho tôi cái gì không???__nó hừ lạnh nói, im lặng được vài giây nó nói tiếp:
--Đổi lại là......mạng sống của người đó__nó nói nhấn mạnh câu cuối cùng khiến ai cũng phải rùng mình.
--Game over, trò chơi kết thúc. Tôi đã chán với trò này rồi, cho cô "món đồ" cô cần__nó nhìn cô ta nói khiến bọn người kia không hiểu gì, chỉ có cô ta hiểu nó nói gì. Nó quay người rời đi thì Zin và Hana định đuổi theo nhưng đã bị nó trừng mắt nói:
Hãy ở lại làm việc của bọn em đi__nói rồi nó đi, Zin và Hananghe nó nói vậy cũng không đuổi theo nữa, hai người họ còn có việc phải làm mà.
Nó đi cách chỗ bọn hắn mới được tầm 2m thì lại có người vừa gọi vừa chạy theo sau nó, nghe thấy có người gọi không biết là gọi ai hay gọi mình nhưng nó vẫn quay đầu lại nhìn, là một cô à không là một chị y tá:
--Em có phải là Nguyễn Hoàng Băng Băng ko???__chị y tá nhìn nó hỏi, nó gật đầu thay cho câu trả lời.
Em quên cái này ở phòng bác sĩ Lạc, ông ấy nhờ chị đưa cho em__chị y tá nói rồi đưa cho nó tập hồ sơ kèm theo một mảnh giấy nhỏ. Nó giật mình khi nhìn thấy những thứ đó, nó nhìn sang hướng bọn hắn, bọn hắn vẫn đứng đó, ai cũng nhìn nó với đôi mắt tò mò muốn biết hồ sơ đó có gì. Nó cố gắng phớt lờ những ánh mắt đó đi, nhận tập hồ sơ bệnh án của mình từ tay chị y tá, nói lời "cảm ơn" với chị y tá rồi đi nhanh ra khỏi bệnh viện. Nó mong rằng bọn họ sẽ không nghi ngờ gì cả. Mọi việc này cũng tốt, họ hận nó cũng được. Nếu nó chết đi họ cũng sẽ không đau lòng nhiều, nhất là hắn người nó từng yêu và vẫn yêu, rất nhiều.
Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa - Huỳnh Ngọc Trâm