The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 857: Hỗn Hư Châu
hóm Dịch: metruyen
Lôi Hư ngơ ngác nhìn phụ thân đang hạ xuống. Lúc này hắn vô cùng mừng rỡ vã kích động. Lôi Hư biết phụ thân đánh bại cường giả thần bí kia. Hắn biết, phụ thân chưa bao giờ để cho mình thất vọng. Trong suy nghĩ của Lôi Hư, không có chuyện gì mà phụ thân không làm được vì vậy mà Lôi Hư không nhịn được kêu lên:
- Phụ thân.
Trong mắt Lôi Cương lóe lên một chút yêu thương nhưng nhanh chóng biến mất. Lôi Cương đi tới trước mặt Lôi Hư rồi trầm giọng nói:
- Hư nhi! Đối mặt với người mạnh hơn mình thì không cần phải đánh mà nên bỏ trốn. Có điều con làm cho phụ thân rất vui. Con đã trưởng thành, có thể đảm đương được nhiều chuyện. Tin rằng khi mẫu thân nhìn thấy con cũng sẽ vui mừng.
Sắc mặt Lôi Hư đột nhiên thay đổi, ánh mắt như muốn né tránh, bản thân định nói gì đó nhưng lại thôi. Lôi Cương thấy vậy thì nghi ngờ lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy.
- Phụ thân... Mẫu thân... - Lôi Hư hơi lo âu khi thấy ánh mắt của Lôi Cương đột nhiên thay đổi. Gã hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Mẫu thân không có ở Thú triều tinh. Lần trước khi con trở về không thấy mẫu thân mà sư thúc Thiên Tuyết cũng không biết mẫu thân đi đâu. Những năm qua, con đã treo giải thưởng cho đệ tử Tây Tháp tinh tìm kiếm nhưng không có kết quả.
Lôi Hư không dám đối diện với khuôn mặt tái mét của Lôi Cương.
Ánh mắt của Lôi Cương trở nên vô cùng khủng bố, sắc mặt thì xanh mét. Vào lúc này, Lôi Cương đột nhiên nhớ tới nữ tử thần bí đó. Chẳng lẽ cô ta mang Tử Vận đi? Tu vi của người đó rất cao gần như đạt tới cấp bậc trên Đại Tôn, chẳng lẽ đã mang Tử Vận đi rồi? Nếu đúng là nữ tử đó thì Tử Vận và nàng có liên quan gì? Trước kia Tử Vận nói mẫu thân mình đi tìm kiếm phương pháp chữa khỏi Hư hỏa cho nàng. Chẳng lẽ đó là mẫu thân của Tử Vận? Nếu không thì tại sao lại giống đến vậy? Nhưng nghe giọng điều thì dường như nử tử đó tới tìm hắn. chẳng lẽ sau lưng nàng có ai đó đang tìm mình? Nếu đúng như vậy thì người đó là ai?
Sắc mặt Lôi Cương càng thêm khó coi. Hắn có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ kẻ đó muốn lấy Tử Vận để uy hiếp mình? Cho dù thế nào thì bây giờ tìm được Tử Vận rồi nói sau. Lôi Cương nhìn Lôi Hư đang tự trách mình mà nói:
- Con không nên tự trách, ta sẽ nhanh chóng tìm được mẹ con.
Sau đó, Lôi Cương ném toàn bộ đám người Ngu Đao vào trong ngọn tháp rồi giao nó cho Lôi Hư mà nói:
- Trong ngọn tháp này ẩn chứa lực lượng rất nhiều, các con tiến vào đó mà hấp thu. Con cất kỹ ngọn tháp này. Đúng rồi! Thải nhi đâu.
Lôi Hư lắc đầu nói:
- Từ khi phụ thân đưa Xuyên Tinh toa cho Thải nhi, nó liền biến mất, có lẽ là đi chơi. Lúc trước, sư tổ Hạo Nguyệt có đưa cho con và Thải nhi miếng ngọc phù, chắc là nó không sao.
Lôi Cương gật gật đầu rồi lập tức nói:
- Trong tháp này còn có rất nhiều nguyên thạch, sau khi mọi người đi vào thì hấp thu sẽ khiến tu vi tăng lên. Được rồi! Ta đi Thú Triều tinh một chuyến.
Không để Lôi Hư nói nhiều, Lôi Cương liền vội vàng rời đi. Lôi Cương cũng không dự định nói hết cho Lôi Hư vì sợ sẽ làm cho nó liêu lụy. Tất cả, hắn muốn tự mình gánh vác. Lôi Cương cũng không có tiến vào động phủ của Đạo Hoang vì dù sao thì bây giờ còn chưa phải lúc.
Mười ngày sau tại Thú Triều tinh, Lôi Cương đã tới nơi. Mặc dù Thiên Tuyết không biết việc này nhưng Lôi Cương cũng chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm Tử Vận ở đây. Khi hắn tới cái hồ nước ở Thú Triều tinh, một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng bên hồ, hai tay nàng cầm chặt một hạt châu màu đen. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy chín con thần long đen thui thoáng hiện trên hạt châu.
Lôi Cương từ từ dừng lại bên cạnh Hồ nước nhìn nữ tử đang ngồi xếp bằng mà nói:
- Thiên Tuyết sư muội.
Nhưng nữ tử đang ngồi xếp bằng đó vẫn nghoảnh mặt làm ngơ. Hai mắt nàng nhắm nghiền. Từ trong cơ thể liên tục tản ra hơi thở hùng mạnh, giống như đang cố gắng trấn áp. Còn hạt châu màu đen trong tay nàng thì đang ẩn hiện. Lôi Cương trầm ngâm một lát, vẫn chưa lên tiếng mà đứng đó chờ đợi.
Ước chừng qua năm canh giờ, Thiên Tuyết mới mở mắt. Thấy Lôi Cương đứng đó, nàng sửng sốt rồi vội vàng đứng dậy mà nói với giọng ngạc nhiên:
- Lôi Cương sư huynh! Huynh đến rồi.
Ngay lập tức, Thiên Tuyết nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên phức tạp. Nàng tự trách bản thân:
- Ngươi đến tìm sư tỷ Tử Vận sao? Lúc trước muội mải tu luyện nên không để ý tới sư tỷ. Bình thường sư tỷ cũng không ra khỏi đây.
Lôi Cương gật đầu. Hắn biết việc này không liên quan tới Thiên Tuyết. Lôi Cương nhìn hạt châu màu đen trong tay Thiên Tuyết. Trầm ngâm một lúc rồi hắn nói:
- Hạt châu này làm sao vậy?
- Huynh nói hư châu? Không biết tại sao cứ trăm năm, Hư châu lại có một khoảng thời gian khác thường như muốn bỏ đi. Mỗi lần muội lại mất thời gian trấn áp nó nếu không nó đã bỏ đi rồi. - Thiên Tuyết nhìn Hư châu với ánh mắt bất đắc dĩ.
Lôi Cương nhìn chín con thần long ẩn hiện Hư châu, trong lòng hắn có thể xác định đây chính là Hỗn Hư châu. Tiểu Giác cần Hỗn Hư châu. Chỉ có được Hỗn Hư châu thì nó mới có được hoàn toàn sự truyền thừa của thánh thú Huyền Độn. Thấy sắc mặt của Lôi Cương có sự phức tạp và do dự, đôi mắt trong veo của Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn Lôi Cương:
- Lôi Cương sư huynh! Huynh biết Hư châu sao?
Lôi Cương thở dài rồi gật đầu nói:
- Thiên Tuyết! Hạt châu này là một trong số những hạt châu mà người bạn ta được thừa kế.
Lôi Cương cũng không muốn đoạt nhưng tiểu Giác lại cần hạt châu này nên đành phải như vậy.
Sắc mặt Thiên Tuyết sửng sốt, gương mặt như không cam lòng nhìn Lôi Cương với một chút do dự rồi mở miệng:
- Không biết tại sao hạt châu này lại xuất hiện trong đan điền của muội. Chẳng trách những năm qua nó đều muốn bỏ đi. Nếu...nếu sư huynh cần thì muội tặng Hư châu cho huynh.
Lôi Cương có chút do dự, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Thiên Tuyết mà hắn không đành lòng. Lôi Cương muốn lấy một thứ gì đó đổi cho nàng nhưng hắn không nghĩ ra được cái gì cả. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương lấy ra một cái giới chỉ, trong đó còn rất nhiều nguyên thạch và một thú hồn cấp bậc Đại Tôn. Lôi Cương nói:
- Thiên Tuyết sư muội! Ở trong này có nguyên thạch và thú hồn. Sau này, sư huynh sẽ bồi thường cho muội. Hạt châu này đúng là không thể thiếu đối với bằng hữu của huynh.
- Không có gì. Hư châu không có nhiều tác dụng đối với Thiên Tuyết. Chỉ có điều nó làm bạn với Thiên Tuyết nhiều năm nên quyến luyến. Nhưng nếu sư huynh muốn, Thiên Tuyết nguyện ý bỏ. - Thiên Tuyết nở nụ cười chẳng khác nào một đóa hoa nở rộ làm say đắm lòng người.
Sau đó, Lôi Cương đưa giới chỉ cho Thiên Tuyết rồi bỏ Hư châu vào trong U giới. Lôi Cương nhìn Thiên Tuyết rồi nói:
- Thiên Tuyết! Bao nhiêu năm qua tiền bối Hạo Nguyệt vẫn không quay lại sao?
- Ừm! Sư tôn ra ngoài có khi gần ngàn năm không trở về. - Thiên Tuyết gật đầu nói.
Lôi Cương gật đầu, cũng không để ý. Hắn trầm tư suy nghĩ không biết Tử Vận bị đưa đi đâu. Tuy nhiên nghĩ mãi không có đầu mối, hắn nhìn Thiên Tuyết rồi nói:
- Thiên Tuyết! Muội ở đây một mình, có muốn ra ngoài xem thánh giới Hồng Hoang hay không?
Thiên Tuyết nhìn gương mặt có chút chờ đợi của Lôi Cương. Nhưng suy nghĩ một chút nàng liền lắc đầu:
- Lôi Cương sư huynh! Thiên Tuyết ở trong này rất tốt. Hơn nữa, chờ khi Thiên Tuyết tới Huyền giai sẽ rời đi.
- Được! Tới lúc đó cứ đến liên minh Hạo Huyền tìm huynh. - Lôi Cương gật đầu. Nói chuyện một lúc, hắn liền rời đi, để lại Thiên Tuyết với vô vàn tâm trạng ở đó.
Lôi Cương vẫn chưa ra khỏi Thú Triều tinh ngay mà ở đó tìm kiếm. Tử Vận không biết ở đâu, phải tới chỗ nào mới tìm được manh mối? Cũng may, nữ tử kia rất giống với Tử Vận, nên Lôi Cương cũng không lo lắm.
Ở tại Thú Triều tinh tới ngày thứ ba, Lôi Cương đột nhiên có cảm giác bị người khác theo dõi. Cũng như lần trước. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy vui sướng. Lúc này, thực lực của hắn đã mạnh hơn, nên thần thức tản ra tìm kiếm người để ý mình. Thoáng cái, Lôi Cương liền ngẩng mặt nhìn lên trời mà nói:
- Đạo hữu! Nếu đã tới thì xuất hiện đi.
Từ trên trời, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện. Người đó mặc bộ trang phục màu trắng, từ xa bay tới chẳng khác gì âm hồn. Nhìn khuôn mặt người đó, ánh mắt của Lôi Cương sáng ngời bởi nó rất giống với Tử Vận.
- Trong những năm qua, Vận nhi vẫn nhớ tới ngươi. Ngươi theo ta đi gặp nó. - m thanh trong trẻo vang lên, đồng thời người đó đã tới trước mặt Lôi Cương.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ