What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 517: Cuồng Oanh
hóm Dịch: metruyen
Lôi Cương vẫn ngồi nghiêm trang, không biết vật đang tiến tới nơi hắn khiến ba người Đan Tông Tử thất kinh hồn vía. Cấm Lục này vô cùng quỷ dị, chỉ cần có người chạm đến đống hài cốt, nhất định sẽ bị bọn chúng điên cuồng tấn công, chém giết người chạm vào chúng. Nếu như người này không chết thì càng lúc sẽ càng có nhiều hài cốt đuổi theo chém giết, cho đến khi người nọ ngã xuống thì thôi. Lúc này, Lôi Cương đang rơi vào chính tình cảnh như vậy.
Có điều, Lôi Cương không mảy may bận tâm. Hắn vẫn đang đắm chìm trong Khai thiên, ý thức hiện đang bị vây trong một không gian nhiều màu sắc. Trong không gian này có núi non có nước chảy, trên trời có bảy mặt trời chói chang. Cả bảy mặt trời này chiếu sáng toàn bộ không gian, tạo cảm giác mông lung pha chút mơ mộng. Lôi Cương đứng trên không, nhắm nghiền đôi mắt, hai tay nắm một thanh kiếm. Thanh kiếm này có bảy màu, Lôi Cương huơ kiếm trên không trung, mỗi động tác của hắn mới nhìn thì tưởng giống nhau, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra những biến hoá rất nhỏ bên trong. Khai thiên ba mươi sáu thức và bốn mươi hai thức tất cả đều được ghi sâu trong đầu Lôi Cương, tuy rằng các chiêu thức từ thức thứ ba mươi bảy trở đi hắn chưa được tiếp xúc nhiều, thậm chí chỉ mới nhìn qua một lần, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khả năng lĩnh ngộ của hắn. Lôi Cương xem lại các chiêu thức trước đó một lần nữa, bởi các chiêu thức này có thể giúp hắn diễn luyện trôi chảy hơn.
Lần này nếu Lôi Cương chưa lĩnh ngộ xong bốn mươi hai thức, hắn sẽ không tỉnh lại. Khai thiên càng về gần mức cuối càng khó lĩnh ngộ. Tiềm thức của Lôi Cương nhận ra mối nguy hiểm trước mặt, nhưng hắn không muốn tỉnh lại, cơ hội rất khó đến lần nữa. Trừ khi gặp nguy hiểm quá mức, còn không, Lôi Cương tuyệt đối tự tin vào bản thân mình!
Bộ xương khô một trăm trượng kia nhanh chóng bước tới, đống hài cốt dưới chân nó chẳng khác nào bầy kiến nhanh chân chạy về phía Lôi Cương.
Chưa đến một khắc sau, bộ xương khô trăm trượng đã ở cách Lôi Cương một trăm cây số về phía sau. Nháy mắt, nó đã đến sau Lôi Cương, đôi mắt của bộ xương khô cao trăm trượng này phát ra ánh xám trắng mờ, liếc qua đám hài cốt chi chít bên dưới, bộ xương khô trăm trượng ngửa mặt lên trời.
“Ngao…” Một tiếng rống trầm mạnh như tiếng sấm sét vang lên, hoá thành một làn sóng âm lan ra bốn phía xung quanh. Cả đám hài cốt đang điên cuồng tấn công quanh Lôi Cương đều chấn động, tất cả như một cơn thuỷ triều nhanh chóng rút xuống. Một lát sau, trong vòng một vạn thước, chỉ còn bộ xương khô trăm trượng và Lôi Cương vẫn đang ngồi xếp bằng như cũ trong hang.
Con ngươi của bộ xương khô cao trăm trượng phát ra ánh sáng yếu ớt. Cái búa lớn trong tay nó giáng xuống phía Lôi Cương, một búa này ẩn chứa khí thế của hàng vạn quân, mạnh mẽ cắt hư không, chém nhanh như chớp lên đỉnh đầu Lôi Cương.
Trong nháy mắt, tia lửa bắn văng ra khắp nơi, bụi nổi lên bốn phía, mặt đất ầm ầm chấn động. Cốt lân giáp trên người Lôi Cương bị chém thành vết, bản thân Lôi Cương cũng bị một búa đầy uy lực này chém ngã xuống đất.
Bộ xương khô trăm trượng cúi đầu nhìn mặt đất, ánh sáng trong mắt nó khẽ chớp động, dường như nó kinh ngạc vì Lôi Cương vẫn còn sống, tay phải lại vung lên, chém xuống một búa thứ hai.
“Ầm…”
“Ầm”
Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất rung động dữ dội. Ba người Đan Tông Tử ở cách xa vạn dặm kinh hãi quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt sợ hãi, cảm nhận được khí tức đáng sợ cùng cơn địa chấn khiến ba người kinh hồn bạt vía.
“Đan Tông Tử, ngọn núi kia có còn xa lắm không?” Thiên Tà Thượng nhân lạnh giọng quát. Bọn họ liên tục bay đã hai canh giờ nhưng vẫn chưa thấy được ngọn núi theo như lời sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử nói, khiến bọn họ nóng lòng như lửa đốt.
Đan Tông Tử cay cú, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, theo như ghi chép thì ngọn núi này chỉ ở phía trước thôi!”
“Nếu quả thật là như vậy, chúng ta tìm chỗ tránh né một phen, thoát khỏi tiếng trống kia đã.” Thiết Nhai lãnh đạm nói.
Đan Tông Tử cùng Thiên Tà Thượng nhân sửng sốt, thần thức tản ra, tìm nơi trốn.
Tại một ngọn núi nhỏ cách chỗ bọn Đan Tông Tử một nghìn dặm, một lão tổ mặt áo đen vẻ mặt nhợt nhạt, trên đôi chân đặt một viên tiên thạch thật lớn, bên cạnh lão là một đống thiên thạch vụn trong suốt. Người này chính là lão tổ Nguỵ Lệ, lão vốn định nhân cơ hội đánh lén Lôi Cương nhưng bị hắn tấn công quá mạnh mẽ, lão tổ Nguỵ Lệ chạy trối chết trốn đi, bay vào sâu trong. Chạy được xa rồi, lão liền tìm nơi khôi phục sức mạnh. Một đòn của Lôi Cương tuy rằng đã bị lão tổ Nguỵ Lệ ném ra hai món tiên khí làm giảm bớt phần lớn uy lực, nhưng một phần uy lực vẫn kịp đánh vào trong cơ thể lão tổ Nguỵ lệ, khiến lão tổ Nguỵ Lệ bị thương tích không ít. Lão quyết định co đầu rút cổ ở đây khôi phục, nội tâm của lão có thể nói vô cùng phức tạp. Lão vạn lần cũng không thể ngờ được Lôi Cương lại mạnh đến như vậy, chỉ cần một đòn đã nghiền nát cả hai món tiên khí phòng ngự của lão, lại còn khiến lão bị trọng thương nữa.
Lão tổ Nguỵ Lệ sau khi hấp thụ toàn bộ tiên thạch trên đôi chân xong, sắc mặt lão dần hồng hào hơn, đôi mắt âm trầm đầy oán hận. Lần này, lão đã khôi phục gần như toàn bộ sức mạnh nhưng tiên thạch cũng chẳng còn lại bao nhiêu khiến lão tổ Nguỵ Lệ vô cùng lo lắng. Lão quyết định một ngày nào đó ra khỏi nơi này, nhất định lão phải chuẩn bị một giới chỉ chuyên dùng gửi tiên thạch.
“Tên Lưu Cương này không ngờ lại che giấu thực lực kỹ như vậy, nếu như ta sớm biết thì đã không tranh chấp với Thiết Nhai và tiểu tử Thiên Tà rồi. Ôi chao, lần này trở mặt với Lưu Cương, nhưng nếu không đi cùng Đan Tông Tử làm sao ta có thể tìm ra cách ra ngoài được a.” Lão tổ Nguỵ Lệ lẩm bẩm nói. Trầm tư một lúc lâu, lão quyết tâm, nói: “Mặc kệ thế nào, cách duy nhất để ra ngoài là phải nhờ vào Đan Tông Tử, nhất định ta phải đi cùng với hắn, nếu như Lưu Cương kiên quyết muốn báo thù, lão phu chỉ còn cách vứt bỏ sĩ diện, xin lỗi hắn mà thôi.”
Lão tổ Nguỵ Lệ không biết, Lôi Cương thực ra không biết gì cả, phản kích lão chẳng qua chỉ là hành động của bản năng hắn mà thôi. Lúc này, Lôi Cương đang bị bộ xương khô trăm trượng đánh sâu xuống đất cả trăm mét, cốt lân giáp bị trầy xước rất nhiều, nhưng vẫn chưa vỡ ra.
“Ngao…” Một tiếng rít gào phẫn nộ không ngừng vang lên, bộ xương khô trăm trượng dường như có thần trí, thấy Lôi Cương vẫn chưa bị hạ gục, cây búa lớn trong tay như mưa rền gió dữ tấn công hắn liên tiếp. Lúc này, phía dưới bộ xương khô trăm trượng đã hình thành một cái khe do từng nhát búa bổ của nó mà thành.
“Ầm…” Một tiếng trống từ sâu trong Cấm Lục vang lên, bộ xương khô trăm trượng nghe thấy, cặp mắt vốn phát sáng yếu ớt đột nhiên cháy rực, đôi mắt khổng lồ toát ra ngọn lửa màu xám trắng vô cùng quỷ dị. Thân hình bộ xương khô trăm trượng nhanh chóng biến đổi, vốn chỉ là vô số các bộ hài cốt ghép lại mà thành, lúc này đột nhiên khởi động. Chưa được đến nửa khắc, thân thể nó vốn do các bộ hài cốt sắp xếp lung tung ghép lại hợp lại một chỗ, tạo thành một bộ chiến giáp bằng xương khô. Cây búa lớn đen thùi cũng biến đổi dữ dội, lớp rỉ sắt bên ngoài rơi xuống, để lộ ra dáng dấp vốn có ban đầu. Cả cây búa lớn bao trùm một màu đỏ, từng luồng sát khí đen thì quấn quanh thân búa, mùi máu tanh sộc lên.
Bộ xương khô trăm trượng ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, cây búa lớn trong tay quay xuống, bổ một nhát. Sức mạnh của một búa này so với lúc trước mạnh hơn cả trăm lần, tiếng xé gió vang lên trong không gian tựa như tiếng sấm ầm vang.
“Ầm!!” Mặt đất ầm ầm nứt ra, đất đá vỡ vụn bay khắp trời, cơn chấn động tựa như một cơn sóng lan ra. Cái khe lúc trước mở rộng ra thêm một cây số, ở nơi sâu nhất trong khe, Lôi Cương vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chưa mở mắt, có điều, cốt lân giáp đã sắp bị nghiền nát vụn.
Ngọn lửa màu xám trắng trong con ngươi của bộ xương khô trăm trượng lập loè sáng. Lúc này, Lôi Cương đã cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng hắn đang trong quá trình lĩnh ngộ Khai thiên bốn mươi thức, gần như sắp hoàn thành. Nếu lúc này hắn buông tay, chỉ sợ rằng lần sau muốn lĩnh ngộ lại sẽ càng khó hơn. Lôi Cương cắn chặt răng, ngăn lại cơn giận dữ, tiếp tục lĩnh ngộ.
“Ầm…” Một tiếng nổ lần nữa vang lên. Lôi Cương lúc này bị đánh sâu xuống dưới mặt đất cả trăm cây số, cốt lân giáp vỡ tan hoàn toàn, lui vào trong cơ thể hắn, toàn thân Lôi Cương lộ ra.
“Ngao…” Bộ xương khô trăm trượng lần nữa rít gào lên, dường như nó cực kỳ phẫn nộ. Cây búa lớn trong tay giơ lên không, từ thân búa phát ra một màu đỏ rực, nhanh chóng giáng xuống người Lôi Cương.
“Ầm!” Một búa nữa lại giáng xuống, lớp bảo vệ của Lôi Cương xuất hiện vết nứt. Một búa này của bộ xương khô chỉ sợ đến cao thủ cương thánh thiên giai cũng phải hồn phi phách tán, nếu như không phải “Ngũ hành thể tu” của Lôi Cương đã đạt đến tầng thứ tư, sợ rằng hắn đã sớm hồn phi phách tán từ lâu.
Bộ xương khô trăm trượng lần nữa chém xuống một búa, một áp lực mạnh tựa sấp sét giáng xuống người Lôi Cương. Phịch một tiếng, chỉ thấy toàn thân Lôi Cương đầy máu, xương đầu lộ ra. Sức mạnh đáng sợ của Lôi Cương cũng chỉ có thể chịu được hai nhát chém của bộ xương khô cao trăm trượng này, đủ biết sức mạnh của nó ghê gớm đến mức nào. Bộ xương khô cúi đầu nhìn xuống, thấy Lôi Cương vẫn còn chưa chết, liền rít gào lên một tiếng, giơ tay, bổ tiếp một búa xuống.
Nếu như nhát búa này giáng vào người Lôi Cương, chỉ sợ hắn sẽ bị phân thành bốn mảnh.
“Rầm rầm ầm…” Mặt đất ầm ầm nứt lên, cả mặt đất rung động dữ dội. Nhát búa lớn này cũng đẩy bật tay bộ xương khô về phía sau, tựa như bên dưới có một luồng sức mạnh lớn đánh bật lại. Bộ xương khô trăm trượng chấn động toàn thân, thối lui vài nước, đôi mắt rực lửa màu xám trắng nhìn chằm chằm bên dưới. Lớp bụi vừa tan đi, một người khổng lồ cao chẳng kém bộ xương khô kia là bao xuất hiện.
Goncopius
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ