"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 510: Mảnh Đất Cấm Lục
ão phu là Đan Tông Tử, không biết cao tính quý danh của đạo hữu là gì?
Lão Đan nói tên mình kèm theo một chút kiêu ngạo. Ánh mắt lão nhìn Lôi Cương chằm chằm, xem ra hắn có thể nói ra năm loại thiên tài địa bảo, thì chắc hắn là cao thủ luyện đan.
Ánh mắt Lôi Cương lóe lên, trầm ngâm chốc lát, rồi nói:
- Lưu Cương!
- Lưu đạo hữu hỏi năm loại vật liệu cực phẩm này, chính là muốn luyện đan, đúng không?
Đan Tông Tử tiếp tục hỏi.
Lôi Cương lắc đầu, nói:
- Luyện đan không phải là quan trọng với ta, quan trọng là… đạo hữu có thể có năm loại thiên tài địa bảo này không?
Sắc mặt Đan Tông Tử khẽ biến, một lúc lâu sau, lão nói:
- Lưu đạo hữu đang nói đùa, thổ nguyên thủy vạn năm, uẩn hồn thảo, âm dương hoa, đại địa thổ linh này đều là thần dược để luyện đan trong truyền thuyết, lão phu làm sao có thể có chứ?
Ánh mắt Lôi Cương lộ ra một tia thất vọng, chắp tay, nói:
- Vậy không làm phiền đạo hữu nữa.
Nói xong, hắn xoay người định đi.
Sắc mặt Đan Tông Tử do dự chốc lát, thấy Lôi Cương đang muốn bước ra khỏi cửa hàng, lão vội vàng nói:
- Đạo hữu, chờ chút. Mặc dù lão phu không có những đan dược này, nhưng biết thổ nguyên thủy vạn năm và âm dương hoa. Mặc dù chỉ là nghe đồn thôi, nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói, thực sự có hay không thì đạo hữu vẫn phải đi tìm.
Lôi Cương chần chừ chốc lát, nhìn Đan Tông Tử chăm chú, rồi chậm rãi nói:
- Không biết, đạo hữu có thể giúp được gì tại hạ không?
Lôi Cương biết, Đan Tông Tử này không vô duyên, vô cớ nói cho hắn biết chỗ của hai vật liệu, mà chắc chắn là có yêu cầu.
Đan Tông Tử mỉm cười, lộ ra vẻ chờ đợi, nói:
- Không biết, đạo hữu có nghe qua chưa, mảnh đất Cấm Lục?
Đan Tông Tử chăm chú nhìn Lôi Cương, lúc này, lão đánh cuộc, Lôi Cương không hề tầm thường. Vào khoảnh khắc, Lôi Cương đi vào, Đan Tông Tử biết Lôi Cương không tầm thường. Nhưng sau khi nghe thấy Lôi Cương nói đến năm loại thiên tại địa bảo, lão mới cẩn thận quan sát hắn, càng quan sát, trong lòng lão lại càng kinh ngạc. Cuối cùng, với Lôi Cương, lão hơi có chút kiêgn dè, vì lão phát hiện ra, mình không có cách nào nhìn rõ Lôi Cương. Mặc dù, nhìn hắn giống như người tu luyện có tu vi cương đế, nhưng khi thần thức của lão nhập vào cơ thể hắn lại giống như là biển rộng. Tu vi của Đan Tông Tử đạt tới đạo tiên địa giai, nhưng vẫn luôn ẩn giấu ở thể gian làm một người buôn bán tầm thường. Vì dù cho có đột phá đạo tiên thiên giai để đạt tới đạo thánh, thì những năm gần đây, việc đột phá là vô vọng. Nên Đan Tông Tử chỉ có thể dùng trình độ luyện đan của mình để đi tìm thiên tài địa bảo, luyện chế đan dược thiên huyền đan trung phẩm bát giai rồi tìm cách đột phá. Mà thiên huyền đan bát giai này lại cần vật liệu ở mảnh đất Cấm Lục.
- Là ba cấm địa lớn đứng đầu ở Cửu U giới?
Lôi Cương sửng sốt trong chốc lát, rồi nghi hoặc nói. Đối với ba cấm địa lớn ở Cửu U giới, hắn có nghe nói. Chỗ mảnh đất Cấm Lục, khu rừng rậm thời xa xưa ở trung bộ của Cửu U giới, cùng với nơi lạnh nhất của U Phủ, là ba cấm địa đứng đầu ở Cửu U giới.
- Đạo hữu khẳng định ở mảnh đất Cấm Lục có thổ nguyên thủy vạn năm và âm dương hoa chứ?
Lôi Cương nhìn Đan Tử Tông chằm chằm, nói.
- Vẫn là câu nói kia, có phải có hay không, đạo hữu vẫn phải tự mình đi tìm.
Đan Tông Tử bình thản nói.
Lôi Cương trầm tư một lúc lâu, rồi nhìn Đan Tông Tử chằm chằm, nói:
- Đạo hữu, xin cho tại hạ suy nghĩ ba ngày.
- Như vậy cũng được, nếu đạo hữu quyết định đi, thì ba ngày sau, xin mời đạo hữu hãy đến ngọn núi cách thành Thanh Minh trăm dặm.
Sắc mặt Đan Tông Tử lóe lên vẻ vui mừng, mà nói.
Lôi Cương gật đầu, rồi quay người rời đi. Đan Tông Tử nhìn chằm chằm bóng dáng Lôi Cương, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là cao thủ, không biết là cương thánh hoàng giai hay huyền giai? Nếu là huyền giai, thì lần này, ba người bọn họ đi, sẽ nắm chắc vài phần thành công.
-
Lôi Cương ra khỏi cửa hàng này, trong lòng hắn cân nhắc. Mặc dù Đan Tông Tử này thoạt nhìn vẻ ngoài có vẻ đạo mạo, nhưng tác phong lại không đứng đắn. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Thôi, vì thổ linh đan đi một phen cũng không ngại.
Ngay lập tức, Lôi Cương đi về phía Vạn Tượng các của thành Thanh Minh để hỏi dò xem có năm loại vật liệu này không. Hắn đứng trước Huyền Thưởng thai của Vạn Tương các, mỗi một Vạn Tượng các ở tại Ngũ Hành giới đều treo giải thưởng xong rồi mới rời đi. Đương nhiên, những chi phí trên đó có thể là giá trên trời, nhưng đối với Lôi Cương mà nói, lại chẳng có vấn đề gì cả.
Ba ngày sau, Lôi Cương nhanh chóng bay về phía Bắc thành Thanh Minh, không đến nửa canh giờ, hắn đã gặp Đan Tông Tử theo đúng lời lão là ở trên đỉnh núi. Thần thức Lôi Cương cũng phát hiện ra Đan Tông Tử đi cùng với một làn khí tức không hề kém lão.
- Lần này Lưu đạo hữu có thể đến, lão phu thật là vui mừng.
Đan Tổng Tử đang ngồi xếp bằng, cảm thụ được Lôi Cương, lão vội vã đứng lên, vui mừng nói.
Một lão giả mặc áo đen đứng bên cạnh Đan Tông Tử liếc nhìn Lôi Cương một cái coi thường, rồi nhìn về phía Đan Tông Tử, nói:
- Đan Tông Tử, lúc trước ngươi vẫn chưa nói với ta là còn có một tiểu tử cương đế địa giai tham gia cùng. Mảnh đất Cấm Lục có tiếng là cao thủ đạo thánh, cương thánh còn đều phải cẩn thận, vậy mà tiểu tử này còn đi vào, chẳng phải là vướng chân chúng ta sao?
Đan Tông Tử không hề nổi giận mà nhìn lão giả này, nói:
- Thượng nhân Thiên Tà xem thường người khác rồi.
Người có tên là Thiên Tà nghe thấy vậy thì sửng sốt. Ánh sáng trong hai mắt lão chợt lóe, lão tỉ mỉ quan sát Lôi Cương, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Ồ, lần này không nghĩ tới Thiên Tà lão quái cũng sẽ gia nhập. Đan lão đầu có lẽ lần này, bị Thiên Tà lão quái chiếm mất rồi.
Một tiếng nói cuồng ngạo, bướng bỉnh vang lên trong không trung, rồi một đạo cầu vồng vẽ ngang hư không, một gã trung niên khôi ngô xuất hiện ở phía trước. Diện mạo của gã trung niên này bình thường, có vẻ điềm tĩnh, tự uy, hồn hậu tỏa ra từ khí tức của gã như thể một ngọn núi lớn. Gã trung niên này đảo qua Đan Tông Tử và Thiên Tà, rồi ánh mắt gã tập trung nhìn Lôi Cương. Cái nhìn lúc đầu là bình thản, sau cùng lại trở nên kinh nghi bất định. Gã hướng về phía Lôi Cương chắp tay, nói:
- Bản tọa Thiết Nhai, vị tiểu hữu này rất lạ mặt, không biết quý danh là gì.
Lôi Cương đưa mắt nhìn gã trung niên, dửng dưng nói:
- Lưu Cương!
Ánh mắt gã trung niên Thiết Nhai lóe lên, nhìn Lôi Cương chằm chằm một lúc, thần thức chui vào trong cơ thể Lôi Cương để dò xét, nhưng lại phát hiện ra giống như đi vào biển rộng. Sắc mặt Thiết Nhai khẽ biến, rồi thu thần thức lại, đi tới bên cạnh chỗ tiền bối Thiên Tà, nhưng ánh mắt gã nhìn phía Lôi Cương ngưng trọng hơn.
- Có thể đi chưa?
Thiên Tà đưa mắt nhìn gã trung niên, lãnh đạm nói.
Gã trung niên lắc đầu, nhìn không trung, nói:
- Chờ chốc lát, còn có một vị bạn già.
- Đan Tông Tử, nếu mảnh đất Cấm Lục kia không có tiên khí bát giai, lần này, lão phu nhất định không để yên cho ngươi.
Một giọng nói âm u vang lên phía chân trời. Mây đen cuồn cuộn nơi chân trời phía trước, rồi hình dáng một lão còng xuống hiện ra. Lão giả ấy vừa xuất hiện, Lôi Cương chợt cảm thấy gió lạnh xung quanh bay vù vù. Hắn giương mắt nhìn lão giả này thì cũng phát hiện ra toàn thân lão đều tản ra sát khí đen thui, khí tức toàn thân vô cùng lạnh lẽo lại còn kèm theo khí sắc bén. Có lẽ người tu luyện có tu vi thấp chạm vào khí lạnh ấy, thì cương anh sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.
Lôi Cương đưa mắt nhìn Đan Tông Tử, nhíu mày, Thiết Nhai là cương thánh hoàng giai, Thiên Tà là đạo thánh hoàng giai, còn tu vi của lão giả có sát khí khắp người kia đã đạt tới đạo thánh địa giai. Lôi Cương không khỏi phỏng đoán thân phận của Đan Tông Tử, có thể mời những lão quái này tham gia, có lẽ lão không phải là người bình thường. Còn đối với tu vi của ba người, bất luận gì, Lôi Cương cũng không hề ngạc nhiên, dù sao, người có tu vi uyên thâm như vậy, thì cũng đã từng chuyên tâm tu luyện, nên không vui vẻ gì mà tham gia vào việc trang giành.
Lão già có sát khí bao phủ toàn thân vừa xuất hiện sắc mặt Thiết Nhai và Thiên Tà cùng biến đổi, lộ ra vẻ kiêng dè.
- Lão tổ Ngụy Lệ, lão phu theo cuốn tông nội mật mà biết được ở mảnh đất Cấm Lục kia có tiên khí bát giai, chỉ có điều những năm gần đầy, số người có thể chiếm được cũng rất ít. Lão phu có thể đảm bảo là có, nhưng không cam đoan rằng ngươi có thể có được nó.
Đan Tông Tử cười, nói.
Lão giả có sát khí này hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Thiết Giai và Thiên Tà, sau đó nhìn Lôi Cương. Ánh mắt lão đang muốn rời khỏi Lôi Cương, thì lại bỗng nhiên dừng lại trên người hắn, giọng the thé, nói:
- Tiểu tử, vẫn còn ẩn được tu vi. Trong cuộc đời này, lão phu rất không thích hạng người úp úp mở mở. Hôm nay, lão phu muốn xem, rốt cuộc tu vi của ngươi đã đạt tới mức nào rồi.
Nói rồi lão vung tay phải lên, một cổ sát khí ùn ùn kéo tới chỗ Lôi Cương.
Đan Tông Tử cũng không ngăn cản, mà nhìn về phía Lôi Cương. Đối với tu vi của Lôi Cương, lão nhìn cũng không thấu, lão tổ Ngụy Lệ này lại muốn thăm dò, lão làm sao mà ngăn cản được?
Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, không hề né tránh. Mặc dù sát khí này đánh về phía hắn, nhưng điều khiến cho bốn người Đan Tông Tử khiếp sợ chính là, sát khí đánh về phía Lôi Cương, mà hắn lại có chút phản ứng nào, như thể nó chỉ là một cơn gió mát thoảng quan người hắn.
Lôi Cương đã tiêu diệt Hỏa Huyền Tông, và hàng vạn sinh mạng, nên sát khí bên ngoài của lão tổ Ngụy Lệ làm sao có thể so sánh được? Sát khí của lão ở trước mặt Lôi Cương, có lẽ chẳng qua chỉ là gặp sư phụ thôi.
Lôi Cương nhìn lão tổ Ngụ Lệ chằm chằm, lãnh đạm nói:
- Đạo hữu, đó là ngươi dò xét sao? Nếu tu vi của tại hạ này thực sự là cương đế kỳ, thì có lẽ một kích lúc đó ta đã hồn phi phách tán rồi.
Đan Tông Tử vội vã giảng hòa, nói:
- Việc này đúng là lão tổ Ngụy Lệ có thô lỗ, Lưu đạo hữu, xin thứ lỗi. Lần này chúng ta đi tới mảnh đất Cấm Lục, ngoài việc kinh khủng ra, thì ta tin, tất cả mọi người đã từng nghe qua. Lần này các vị đều là những người có nhu cầu, nên xin hãy cố bảo tồn thực lực của mình.
Đan Tông Tử nói đến đây không khỏi liếc mắt nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, nhìn lão tổ Ngụy Lệ chằm chằm.
Sắc mặt lão tổ Ngụy Lệ khẽ biến, trở nên kinh nghi bất đinh. Đã biết một chiêu nhìn chỉ như bình thường, nhưng cũng ẩn chứa sát khí bao nhiêu năm của lão, thì cho dù có là người tu luyện cương thánh cũng không dám đỡ, vậy mà người này không hề bị ánh hưởng chút nào sao? Như vậy, tu vi của người này thật là có chút thâm bất khả trắc.
Goncopius
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ