What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 438: Bất Bại
hóm Dịch: metruyen
Sắc mặt Diễm Chinh hết sức âm u nhìn Hỏa hoàng cao lớn. Lúc Hỏa hoàng nhập vào không gian, Diễm Chinh đột nhiên cảm thụ được một sự nguy hiểm, trong lòng y vừa hồi hộp, lại vô cùng kinh nghi. Với tu vi của Diễm Chinh, hiển nhiên Hỏa hoàng cũng không phải là đối thủ, nhưng điều khiến cho y nghĩ không ra đó là, rốt cuộc Hỏa hoàng đi ra từ nơi nào, y nghĩ mãi không ra. Y cũng hiểu rõ, sự xuất hiện của Hỏa hoàng chắc chắn có liên quan trực tiếp đến Lôi Cương. Khi Diễm Chinh còn đang suy tư, thì cảm thấy nhiệt độ trong không gian bất chợt tăng lên, trong lòng y chấn động phát ra một cái lồng cương khí. Thanh cự kiếm màu vàng kia đã hóa thành một trường kiếm dài chừng ba thước xuất hiện ở trong tay của Diễm Chinh, toàn thân kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng, khiến cho gió nhẹ xung quanh cũng trở nên sắc bén. Thân thể Diễm Chinh thuộc hệ Kim, công kích của y có thể nói là trong Ngũ hành cao hơn hệ hỏa
Linh khí thuộc tính hỏa nồng nặc tập trung mạnh mẽ trong không trung, cuồn cuộn hình thành mây lửa. Lúc này toàn bộ mây lửa cũng hướng về phía Diễm Chinh, bao phủ nửa bầu trời phía sau y. Sắc mặt Diễm Chinh đột nhiên biến đổi, y nhanh chóng xoay người lại, kiếm tiên màu vàng trong tay y phát ra ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng từ từ hình thành kiếm quang dài đến trăm trượng. Khí thế của kiếm quang tạo ra sự áp bức rất mạnh. Diễm Chinh lặng lẽ nhìn mây lửa che phủ nửa bầu trời hừ lạnh một tiếng, tay phải y khẽ động. Trong nháy mắt, kiếm quang trăm trượng chém thẳng về phía trước. Kim không hổ là công kích bậc nhất của Ngũ hành, một kiếm đi xuống cũng đã bao phủ nửa bầu trời, mây đỏ cuồn cuộn bị bổ ra làm hai nửa. Có tiếng xé rách thật lớn như tiếng cự thạch chuyển động, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Nhưng một màn sau đó khiến cho trưởng lão của hai đại tông phái khiếp sợ. Mây đỏ bị Diễm Chinh bổ làm hai nửa, đột nhiên cấp tốc co lại, cuối cùng một người cao tới hai trượng hiện ra ở bầu trời phía trước. Linh khí thuộc tính hỏa nồng nặc trong không gian điên cuồng tập trung về phía người cao lớn này. Linh khí thuộc tính hỏa tăng nhanh, hình thể của người cao lớn này lại càng lớn.
Suối chảy đỏ rực hình thành trong không gian không hề biến mất, mà lại nhanh chóng khuếch trương. Từ một ki-lô-mét xung quanh lan rộng đến một trăm dặm, ngay cả trên bầu trời của thành Tụ Hỏa cũng có mây đỏ hướng về phía này mà bay tới. Điều này khiến cho những cao thủ ở thành Tụ Hỏa đều ngẩng đầu quan sát, liên tưởng đến dị động trên mặt đất. Không ít người tu luyện rời khỏi thành Tụ Hỏa, vì lo sợ cảnh người vô tội gặp tai hoạ.
Trận U Tuyết ở trong Vạn Tượng các đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng. Nếu không có cái mạng che mặt, có lẽ đã sớm làm cho các tu luyện giả ở Vạn Tượng các mê mẩn rồi, kể cả các nữ tu luyện giả cũng không ngoại lệ.
- Cương Ma, vì sao ngươi còn chưa tới?
- Cương Ma, trong cuộc chiến kia cũng có ngươi đúng không?
- Cương Ma, ngươi…
Trận U Tuyết đi đi lại lại thì thào lẩm bẩm. Cách chỗ nàng không xa, đang trầm tư, đột nhiên Chỉ San nghe thấy Trận U Tuyết nói hai chữ “Cương Ma”. Ban đầu Chỉ San sửng sốt, sau đó giống như có sét đánh ngang tai, cơ thể nàng khẽ động, mắt chớp liên hồi, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt Trận U Tuyết đang thấp thỏm, bất an. Chỉ San xuất hiện phía sau Trận U Tuyết.
Trận U Tuyết đang đi đi lại lại đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Cương Ma, cuối cùng ngươi cũng tới.
Hai mắt Trận U Tuyết chợt cau lại, nhìn Chỉ San nói:
- Ngươi là ai?
- Vị đạo hữu này, ngươi… Ngươi đang đợi Cương Ma sao?
Chỉ San ngăn sự ngạc nhiên mừng rỡ trong lòng, nói.
- Đúng vậy, ngươi biết Cương Ma sao? Hay hắn nhờ ngươi tới gọi ta?
Trận U Tuyết gật đầu, nghi hoặc nói.
- Không… Ta là bằng hữu của Cương Ma. Ngươi biết Cương Ma đang ở đâu không?
Chỉ San vội vã giải thích.
Hai tròng mắt Trận U Tuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại, ướt át của Chỉ San, bỗng nhiên nghĩ tới sắc mặt của Lôi Cương nhìn về phía Chỉ San lúc ở trong phòng đấu giá. Lúc đó, Trận U Tuyết nhạy cảm nhận thấy ở Lôi Cương toát ra một tình cảm khác thường, điều này khiến cho nội tâm nàng cực kỳ khó chịu. Lúc này, nghe thấy Chỉ San hỏi Lôi Cương, phản xạ có điều kiện của nàng là hơi có vẻ căm thù. Cuối cùng, sắc mặt lo âu của Trận U Tuyết lấy lại vẻ bình thản, nói:
- Không biết!
Lần đầu tiên trong đời nói dối, khiến cho gương mặt Trận U Tuyết hơi đỏ lên, nhưng chỉ là chợt lóe, trong lòng nàng lại càng tự nhủ, nói:
- Hiện giờ, ta không biết Cương Ma ở đâu, ta không nói dối.
Chỉ San nhìn chằm chằm vào hai mắt Trận U Tuyết. Với sự thông minh tự nhiên của Chỉ San, theo khuôn mặt và ánh nhìn của Trận U Tuyết, Chỉ San cũng cảm thụ được Trận U Tuyết có thái độ thù địch. Suy tư trong chốc lát, trong lòng Chỉ San có phần thương cảm, nàng nhìn kỹ đôi mắt vô cùng trong veo của Trận U Tuyết, nói:
- Nàng… Chẳng nhẽ là mẫu thân của hài nhi đó sao?
Chỉ San không những nghĩ tới Tiểu giác lúc ở Cửu U giới, khi Tiểu giác rời đi cất lên một tiếng “Phụ thân” khiến cho trong lòng nàng buồn bã.
- Ta và Cương Ma không có gì, ta chỉ là muốn biết, hiện giờ hắn có còn sống hay không thôi.
Chỉ San nhướn lông mi, chớp chớp vài cái, sắc mặt vô cùng cứng nhắc, nói.
Trận U Tuyết vô cùng thông minh, thuần khiết. Thấy Chỉ San có vẻ đau lòng, trong lòng nàng hơi không đành lòng, bèn nhẹ nhàng nói:
- Hắn giờ sống tốt. Sau khi rời khỏi đại hội bán đấu giá, không biết là hắn đi đâu.
Chỉ San giật mình, vẻ đau lòng trên khuôn mặt dần chuyển thành vẻ khô khốc, cuối cùng chợt nghĩ tới điều gì đó, náng nói:
- Không tốt! Hắn chắc chắn có tham gia vào cuộc đại chiến nơi ấy.
- Hả!!
Trận U Tuyết nghe thấy thì giật mình, sắc mặt tái nhợt đi, lo lắng nhìn Chỉ San.
Hai mắt đang suy tư của Chỉ San chợt lóe lên, sau đó thấp giọng nói:
- Đi!!
Hai người nhanh chóng chạy tới chỗ cuộc đại chiến.
Lúc này, cách thành Tụ Hỏa trăm dặm có hàng nghìn cái hố khổng lồ. Hai vị đại tông chủ đã nhiều lần va chạm tạo ra những sóng chấn động khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Lúc này Diễm Chinh phun ra máu, người cao lớn đỏ rực lúc này cũng lớn đến ba trượng, nhưng vẫn không ngừng lớn lên, càng lớn lại càng cường đại. Cảm thụ được linh khí thuộc tính hỏa nồng nặc đang cuộn trào mãnh liệt để tụ tập, Diễm Chinh lạnh người. Cũng may mà điều này vẫn còn trên đại lục hỏa vực, chứ nếu mà đang ở biển nham thạch nóng chảy, thì thứ khủng khiếp này sẽ càng kinh khủng hơn.
Vốn lớp cương khí của y có thể chịu được mười quyền của người đó nhưng lúc này ba quyền là bị hắn đập tan. Nếu tiếp tục như vậy, thì e rằng đến cái lồng cương khí của mình cũng sẽ bị một quyền của hắn đập tan.
Không biết có phải do Lôi Cương làm thế nào hay không, mà tiến công của Hỏa Hoàng mặc dù là cận chiến nhưng mỗi một quyền, mỗi một kích đều ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng. Như Hỏa hoàng, lúc này vận dụng cũng không phải là sự ảo diệu của hành hỏa, cũng không phải là long lực. Nhưng ngoài việc phát huy lực của hành hỏa ra, nếu mà trên người tu luyện giả thì nhất định phải lĩnh ngộ được long lực. Bởi vì Hỏa hoàng là do linh khí thuộc tính hỏa trong trời đất ngưng tụ lại mà thành. Cho nên, không thể so sánh với tu luyện giả lĩnh ngộ hỏa lực được. Cũng có thể nói, Lôi Cương lĩnh ngộ được hệ Hỏa tinh thâm đến thế nào thì Hỏa hoàng cũng có thể phát huy được bằng đó lực của hành hỏa, thậm chí so với Lôi Cương còn phát huy được nhiều hơn.
Toàn thân Hỏa hoàng liên liên tục cuồn cuộn tập trung linh khí thuộc tính hỏa, làm cho cả linh khí thuộc tính Hỏa trong không gian cũng đạt tới điểm sôi kinh khủng. Khi hình dáng của Hỏa hòa đạt tới năm trượng, thì cuối cùng việc lớn thêm lên cũng ngừng lại, nhưng linh khí thuộc tính hỏa kia vẫn không ngừng nhập vào trong cơ thể của hắn. Đòn tấn công của Hỏa hoàng hết sức kỳ lạ, khiến cho ngay cả Diễm Chinh cũng không có cách nào đụng đến người của hắn. Cho dù đòn tấn công nhằm vào trên người Hỏa hoàng, khiến cho hắn bị chém thành hai mảnh, nhưng sau một lát, Hỏa hoàng lại dựa vào linh khí thuộc tính hỏa cuộn trào mãnh liệt để khôi phục lại như lúc đầu.
- Ầm!
Hỏa hoàng xuất hiện kỳ dị phía sau Diễm Chinh, giáng mạnh một quyền vào cái lồng cương khí của Diễm Chinh, khiến cho trong nháy mắt cái lồng cương khí hiện ra vết nứt. Lực hành hỏa vô cùng cường đại suýt nướng chín Diễm Chinh. Lão nhanh như một tia chớp quyét ngang phía sau, tốc độ cực nhanh chém Hỏa hoàng thành hai nửa từ phần eo, mà tốc độ của vòng xoáy đỏ rực vĩ đại bỗng nhiên tăng tốc. Cơ thể Hỏa hoàng lại khôi phục hoàn toàn, ánh mắt kỳ dị của hắn lạnh lùng nhìn Diễm Chinh chằm chằm. Như thể không hài lòng với thực lực của mình, lần này Hỏa hoàng không nhập vào trong không gian nữa, mà lại phát ra một tiếng hú dài, rồi cơ thể đồ sộ của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng đạt tới mức sáu thước thì dừng lại. Hỏa hoàng cũng mạnh mẽ nén ép linh khí thuộc tính hỏa khổng lồ, rồi tỏa ra một khí tức kinh khủng khiến cho nội tâm Diễm Chinh kinh hoàng.
Cảm thụ được khí tức của Hỏa hoàng càng lúc càng mạnh thêm, Diễm Chinh rống lên một tiếng:
- Các ngươi vẫn còn chưa làm gì sao? Hãy bố trí một đạo kết giới để ngăn trở linh khí bên ngoài đi vào, nếu không thì thứ này căn bản là vô địch.
Sắc mặt Hỏa Chiến và hai vị Thái thượng trưởng lão khẽ biến, cũng phản ứng. Ba người cùng bắt quyết, ba đạo quang mạc từ trong tay ba người lan rộng ra.
- Đi!
Ba người cùng quát, ba vầng ánh sáng cùng bao phủ lấy Hỏa hoàng và Diễm Chinh trong vòng trăm mét. Sáu vị trưởng lão của Dong Hỏa tông nhìn nhau, không ngăn cản ba người. Lần này, Hỏa hoàng kỳ dị làm cho bọn họ cũng vô cùng kinh hãi. Nếu như còn tiếp tục, thì e rằng không biết ngươi này sẽ tăng cường đến trình độ nào.
Thực ra không phải. Lúc này Hỏa hoàng đã đạt tới thực lực cao nhất rồi, thì linh khí thuộc tính hỏa tập trung trong cơ thể cũng chỉ để giúp hắn khôi phục lại tình trạng thương tích. Chỉ khi Lôi Cương lĩnh ngộ hành hỏa càng thêm tinh thâm, thì thực lực của Hỏa hoàng mới có thể tăng lên.
- Ầm!!
Kiếm tiên màu vàng vĩ đại của Diễm Chinh tấn công Hỏa hoàng, một kích ẩn chứa khí tức sắc bén làm bức tán linh khí thuộc tính hỏa xung quanh Hỏa hoàng. Diễm Chinh không hổ là cao thủ cương thánh thiên giai, y cho rằng lúc này, bất luận gì, Hỏa hoàng cũng không còn khả năng nâng cao, sau đó, y lại bộc phát ra toàn bộ sức lực, nhanh chóng lao tới để tiếp cận Hỏa hoàng.
- Kim hải vô linh!
Diễm Chinh quát một tiếng, kiếm tiên rung lên bần bật, một cầu vồng kỳ lạ vẽ ngang bầu trời. Chỉ thấy mũi kiếm màu vàng lóe lên, thì Hỏa hoàng đã bị chém làm hai nửa, nhưng sau đó lại từ từ ngưng tụ lại hoàn toàn.
Song trong mắt Diễm Chinh bất luận gì cũng không hề lo lắng, y đã phát hiện ra tốc độ khôi phục của Hỏa hoàng so với lúc trước đã chậm hơn rất nhiều. Nói cách khác, kết giới đã cản trở sự tập trung của linh khí thuộc tính hỏa, làm cho nó yếu ớt và tách rời. Như vậy, thứ này cũng không phải là bất bại. Nghĩ đến đó, Diễm Chinh càng điên cuồng tấn công, đòn công kích mạnh mẽ giống như cuồng phong, mưa rào, đánh vào Hỏa hoàng.
Hai mắt Hỏa hoàng đột nhiên chớp liên hồi vài cái, hai tay hắn mở ra, nén ép linh khí thuộc tính hỏa nồng nặc trong cơ thể, rồi bỗng nhiên bùng nổ, một viên cầu cỡ nắm tay từ trong miệng hắn bắn ra, rồi hóa thành một tia sáng đỏ rực bắn về phía Diễm Chinh.
Con ngươi Diễm Chinh co rụt lại, cương khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, tay phải y hướng về phía chuôi kiếm màu vàng vỗ, rồi phẫn nộ quát:
- Kim long, chết!!
Trong nháy mắt, kiếm tiên thoát khỏi tay của Diễm Chinh gầm gừ một tiếng, rồi bắn nhanh đồng thời cũng hóa thành một cự long màu vàng, vọt tới quả cầu đỏ rực.
- Bang bang, bịch!!
Trong trời đất ánh sáng màu hồng bị ánh sáng màu vàng xen kẽ khiến cho trời đất như ban ngày, trong nháy mắt ba đạo kết giới bao phủ bị nghiền nát. Diễm Chinh kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài bước, máu tươi tràn ra khóe miệng. Hỏa hoàng như thể cũng bị thương nặng, toàn thân hắn lúc ẩn lúc hiện. Cuối cùng trong lòng đất vang lên một tiếng giòn tang, Hỏa hoàng, hoàn toàn biến mất trong không gian.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ