The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 314: Thống Lĩnh
hóm Dịch: metruyen
Lôi Cương thực sự mạnh như vậy sao? Chính Lôi Cương cũng không rõ lắm, nhưng Lôi Cương biết dưới Cương tiên e rằng không có đối thủ, đặc biệt khi luyện Khai thiên, Lôi Cương không nắm bắt được đích xác cái gì nhưng Lôi Cương phát hiện có thể dùng cách luyện tập Khai thiên để cường hóa bản thân. Dường như lúc đó các sức mạnh từ xa xưa nhập vào trong chính cơ thể mình. Hơn nữa còn có cốt giáp, Lôi Cương nắm chắc có thể chiến thắng bất kỳ vị cường giả Cương đế Thiên giai nào.
Lôi Cương vừa dẫm chân một phát khiến Bạch Vân gần như hồn tiêu phách tán, toàn thân mềm nhũn nằm trong hố. Lôi Cương lãnh đạm nhìn mấy người Đồng Chiến bị kích thích, Lôi Cương cũng giống như vậy. Đức Vũ nói rất đúng, hắn đến Cửu U giới, định là đi du ngoạn ở Phụng Thiên nhưng trở thành tiêu điểm của Thành Phụng Thiên, cũng tiếp xúc được với nhiều cường giả tài năng và được coi trọng ở Phụng Thiên. Nếu như vẫn che dấu thì sẽ hạ thấp tâm của chính mình, căn bản sẽ không có cách nào nâng cao thực lực. Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trên bầu trời càng ngày càng nhiều cường giả, nội tâm Lôi Cương sôi sục, thà để người khác kính nể còn hơn bị người ta cười nhạo. Lôi Cương dần dần hiểu ra, tâm của người cường giả chính là sự tự tin và tự tôn của cường giả, không để cho người khác châm chọc mình.
Gỗ mộc hay rừng cây cũng sẽ bị phá hoại, muốn tránh khỏi uy hiếp, chỉ có nguy hiểm mới nâng cao khả năng bản thân. Khi đã nghĩ thông suốt, hai mắt Lôi Cương nhìn về các cường giả trên không trung.
Những cao thủ của Phụng Thiên thấy hố đất lớn dưới chân Lôi Cương cùng với những cái khe đen sẫm hướng ra bốn phương tám hướng thì đều kinh ngạc vô cùng, đánh giá Lôi Cương cẩn thận, ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ. Tất cả đều là do một tiểu tử Cương hoàng Hoàng giai tạo ra sao?
Ánh mắt Đức Vũ nóng bỏng, trong lòng run rẩy, dĩ nhiên sẽ có một cường giả như vậy trên đời. Một cú đạp có thể tạo nên uy lực như vậy sao? Ba sư huynh đệ Lý Mặc cũng nhìn Lôi Cương ngạc nhiên, ngoại trừ Lý Mặc, Lý Lực và Lý Sư đều khó tin nổi.
“Quả là thực bất phàm! Che dấu thật tài!” Lý Mặc nhìn Lôi Cương lẩm bẩm nói.
“Cường giả mạnh! Cường giả mạnh!” Quân Thắng run rẩy, mắt giật dữ dội, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao thẳng của Lôi Cương lẩm bẩm nói. Lúc này, có thể nói Lôi Cương đã tạo cho Quân Thắng một ấn tượng chấn động không gì sánh được. Cho tới bây giờ, Quân Thắng vẫn tự hào về sức mạnh trời cho, thế nhưng kiến thức nhiều dần lên, Quân Thắng càng mất đi sự tự hào này, chỉ dám thể hiện với những người tu luyện ngang cấp. Còn khi đối mặt với cường giả cao hơn mình một giai thì Quân Thắng chỉ biết vận dụng cương kỹ, không thể vận dụng ưu thế của mình. Quân Thắng vẫn cho rằng mình có sức mạnh trời sinh thế nhưng lúc đối mặt với cường giả, thì chẳng thấy mình có ưu thế gì, bởi vì sức mạnh của Quân Thắng chưa được rèn luyện nhiều.
Không ngờ một người lại có thể đạt được sức mạnh kinh khủng đến như vậy, một đạp mà gây ra lực long trời lở đất. Cương hoàng Hoàng giai mà làm Cương đế Hoàng giai bị thương nặng, đó chính là do sức mạnh cực lớn. Quân Thắng nhìn về phía Lôi Cương mà ánh mắt dần dần rực cháy. Trong lòng Quân Thắng hạ quyết định, nếu như muốn phát huy sức mạnh trời sinh của mình, thì chỉ có người nam tử vĩ đại này là người có thể khiến bản thân mình có thể phát huy năng lực.
Một gã nam tử trung niên mặc chiến giáp vàng óng ánh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Khi thấy Bạch Vân nằm trong cái hố lớn thì hai mắt co giật, thân thể nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh Bạch Vân, ôm lấy thân thể mềm nhũn của gã, ánh mắt của nam tử trung niên ngưng trọng, nhìn Lôi Cương thấp giọng nói: “Bạch Vân là do ngươi đánh bị thương nặng sao?”
Lôi Cương thản nhiên gật đầu, trong lòng suy đoán thân phận của tên nam tử trung niên, không biết là ai trong bốn vị thống lĩnh của Phụng Thiên. Hắn đã biết thống lĩnh Thiết Quân, vậy thì vị thống lĩnh này e rằng là một trong ba vị Diệc Lãnh, Khiên Vưu hoặc Chiến Phong.
“Tốt! Tốt! Ngươi là đệ tử của tiểu đội kia hả?” Giọng nói của nam tử trung niên hồn hậu vô cùng, khuôn mặt hiện lên vẻ kích động, thấp giọng nói.
“Là Cương Ma, đệ tử của tiểu đội mười chín của thống lĩnh Diệc Lãnh.” Lôi Cương báo cáo đúng sự thật.
“Tốt! Từ hôm nay trở đi, Cương Ma ngươi trở thành đội trưởng của tiểu đội một thuộc đại đội một của Khiên Vưu ta!” Nam tử trung niên không tỏ ý trách cứ Lôi Cương, trái lại còn có chút kích động.
“Khiên Vưu, ngươi điều khiển đệ tử của Diệc Lãnh ta cũng không phải chuyện hợp với lẽ thường phải không?” Đúng lúc này, từ phía sau Khiên Vưu truyền đến một thanh âm lạnh lùng. Một gã trung niên nam tử mặc áo đen lạnh lùng hiện lên phía sau Khiên Vưu, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Khiên Vưu.
Diệc Lãnh xuất hiện khiến không ít cường giả trong không trung kích động. Rất khó nhìn thấy được bốn vị thống lĩnh của Phụng Thiên, vậy mà lúc này đồng thời hai người xuất hiện, hơn nữa quan trọng là hai gã thống lĩnh lại tranh nhau một tên đệ tử. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lôi Cương, trong đó thoáng hiện lên những ánh mắt sùng bái hay đố kỵ cũng có.
Khiên Vưu sửng sốt, quay đầu nhìn về nam tử áo đen lạnh lùng hà khắc phía sau, ánh mắt kìm lại, mặt hiện lên một nụ cười nhạt nói: “Diệc Lãnh không ngờ ngươi đã xuất quan!”
“Haha, nếu như ta không xuất quan thì tên đệ tử này của ta đã thành đệ tử của ngươi mất rồi.” Diệc Lãnh người cũng như tên, tỏa ra cảm giác âm hàn, giọng nói không lạnh không nóng, vô hình trung khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.
Sắc mặt Khiên Vưu hơi biến đổi nói: “Diệc Lãnh, làm sao lại nói như vậy? Hắn đánh bại thủ hạ của ta thì hắn chính là đội trưởng, quy định là như vậy, theo lý là hắn sẽ thay thế làm tiểu đội trưởng của ta.”
Khiên Vưu nói chuyện với Diệc Lãnh, khiến Đức Vũ cùng không ít tiểu đội trưởng, đại đội trưởng nghẹn họng nhìn trân trối. Diệc Lãnh nổi tiếng trong bốn vị thống lĩnh của Phụng Thiên là người lạnh lùng hà khắc, vô tình, dẫn đến thủ hạ của Diệc Lãnh là đám đội trưởng đại đội, tiểu đội đều lạnh lùng hà khắc, giống như Đao Ngân, Đức Vũ. Còn Khiên Vưu thì nhiệt tình, thường xuyên đi lại trong Phụng Thiên, rất có uy danh trước các đệ tử của Phụng Thiên.
Diệc Lãnh nhìn Khiên Vưu ôm lấy Bạch Vân, sau một lát chần chừ nói: “Bạch Vân này là đệ tử mới gia nhập phải không? Lúc ta mới xuất quan nghe nói là Bạch Vân đã đánh bại tiểu đội trưởng Lê Ý, sau đó dẫn theo tiểu đội đánh bại hơn mười tiểu đội trong Phụng Thiên, có phải là gã sẽ trở thành đội trưởng của những tiểu đội đó không?” Diệc Lãnh nói khiến Khiên Vưu tưởng tình thế đang tốt bỗng toàn bộ bị lật ngược, trừng mắt nhìn Diệc Lãnh không nói ra lời.
“Chỉ có điều, tiểu tử, ta cũng không ép ngươi, nếu như ngươi muốn làm tiểu đội trưởng cấp dưới của gã, như vậy Diệc Lãnh ta tuyệt đối không nói hai lời!” Diệc Lãnh đi lên phía trước, hai mắt nhìn Lôi Cương chẳng có vẻ gì chấn động.
Khuôn mặt Lôi Cương thản nhiên trong lòng khá vui, lúc này có thể nói ra mục đích của chính mình, lập tức, Lôi Cương thản nhiên nói: “Cảm ơn ý tốt của thống lĩnh, nếu ta đã là đệ tử của tiểu đội mười chín thì vĩnh viễn vẫn là như vậy!”
Lôi Cương nói khiến ngọn lửa vừa dấy lên trong mắt Khiên Vưu trong nháy mắt vụt tắt, khó hiểu nhìn Lôi Cương rồi nói: “Tiểu tử, chỉ cần ngươi làm thuộc hạ của ta thì đừng nói tiểu đội trưởng. Qua một thời gian, ta sẽ đề bạt ngươi làm đại đội trưởng, thế nào?”
Thực lực Cương hoàng Hoàng giai của Lôi Cương biểu hiện ra làm sao không khiến cho Khiên Vưu kích động. Thực lực của Bạch Vân, Khiên Vưu biết rõ, thế nhưng Lôi Cương có thể đánh bại Bạch Vân cùng với tạo nên một chấn thương lớn như vậy, liền chứng minh thực lực của Cương hoàng Hoàng giai, với thời gian, đệ tử này nhất định là rồng trong loài người rồi.
Hai mắt Diệc Lãnh lạnh lùng nhìn Lôi Cương, đợi Lôi Cương trả lời.
Lôi Cương lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của Khiên Vưu thống lĩnh, ý tại hạ đã quyết.”
Khiên Vưu sửng sốt còn Diệc Lãnh nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt hiền lành đi vài phần, rất có vẻ tán thưởng. Khiên Vưu không cam lòng nhìn Lôi Cương, một lúc lâu rồi lắc đầu, ôm Bạch Vân rời đi.
“Cương Ma, bất cứ lúc nào ngươi nghĩ thông suốt rồi thì có thể đến tìm ta, Khiên Vưu ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”
“Không sai!” Diệc Lãnh nhìn Lôi Cương thốt ra hai chữ, lập tức, thân thể chậm rãi hóa thành hư ảnh, biến mất trong không trung.
Những cao thủ trên không trung cũng dần dần giải tán, chỉ có điều họ đều nhớ kỹ dáng dấp của Lôi Cương.
Đệ tử tiểu đội một của Bạch Vân đã kinh hoàng rời đi từ lâu, để lại Đức Vũ cùng các đệ tử tiểu đội mười chín, cả đám đều nhìn Lôi Cương với ánh mắt phức tạp lẫn kính nể.
“Không ngờ, che giấu sâu nhất chính là ngươi!” Đồng Chiến chẳng hiểu từ đâu xuất hiện ngay phía sau Lôi Cương.
Lôi Cương quay đầu nhìn Đồng Chiến cười thản nhiên, không nói gì thêm, mà nhìn về phía Quân Thắng đang nhìn chằm chằm vào mình một cách rực lửa.
“Cương Ma, chuyện lúc trước ta đùa cợt ngươi, Đồng Chiến xin lỗi ngươi.” Đồng Chiến cũng không vì sự thản nhiên của Lôi Cương mà tức giận, sắc mặt nghiêm túc vô cùng nói, lập tức trong mắt xuất hiện chiến ý nói: “Cương Ma, ta muốn cùng ngươi đánh một trận!”
“Chúng ta đều là đệ tử của tiểu đội mười chín, sau này còn có nhiều cơ hội tiếp xúc, thời gian còn dài, lúc này không vội.” Lôi Cương thản nhiên cười nói, từ chối một cách khéo léo.
Đồng Chiến sửng sốt, không nói gì thêm, mà nhìn chằm chằm Lôi Cương đầy chiến ý hừng hực.
“Quân Thắng theo ta đi ra ngoài một chút đi” Lôi Cương mỉm cười quay lại nhìn Quân Thắng đang nhìn mình cháy lửa, rồi đạp vào khoảng không bay đi.
Quân Thắng vui vẻ, vội vã bám theo sau.
Lôi Cương và Quân Thắng cùng đi trên đường lớn của Phụng Thiên, hai người không ai nói gì. Quân Thắng vẫn nhìn Lôi Cương, mặt lộ vẻ vui mừng. Xung quanh đầy để tử đi lại, náo nhiệt khác thường. Lúc này thành Phụng Thiên hiện lên huy hoàng, không biết là Vực chủ của Thành Phụng Thiên đã dồn hết tâm trí làm thế nào mà con đường lớn này từ cổng lớn kéo dài vào bên trong, không bằng phẳng mà là có sườn dốc xuống phía dưới, đứng ở cửa thành nhìn vào sâu bên trong Thành Phụng Thiên chỉ thấy được một mảng đen sẫm, làm người ta cảm thấy một áp lực vô hình ở sâu trong Thành Phụng Thiên, như là trong đó ẩn nấp vô số mãnh thú từ thời xa xưa.
“Quân Thắng, ngươi đã từng nghe nói về nội kình chưa?” Đang chậm rãi đi về phía cửa thành thì Lôi Cương hỏi.
Sau một lát chần chừ thì Quân Thắng lắc đầu nói: “Chưa nghe nói bao giờ, lẽ nào nội kình đó là…” hình như Quân Thắng suy đoán ra cái gì đó.
“Nội kình chính là nguồn gốc của sức mạnh, giống như cương kỹ làm cương khí hung hãn hơn, chân khí làm đạo thuật càng mạnh mẽ, còn nội kình sẽ cho ngươi sức mạnh và phòng ngự càng điên cuồng.” Lôi Cương nhìn về phía trước chậm rãi nói.
Quân Thắng bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lôi Cương, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng Quân Thắng hạ quyết tâm, quỳ hai gối xuống đất, trầm giọng nói: “Cương… tiền bối, xin thu nhận Quân Thắng làm đệ tử!”
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ