As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 307: Thăng Cấp
hóm Dịch: metruyen
Cửa phòng bật mở, khiến cho bốn người Thiết Quân cùng với Lôi Cương đều quay đầu lại. Một người mặc quần áo trắng chậm rãi đi ra, đó là một lão nhân tóc bạc, khuôn mặt tiều tụy đang cầm trên tay một thanh kiếm to ngăm đen.
“Lưu lão, cuối cùng người đã xuất hiện rồi.” Lôi Cương vội vã đứng lên, giọng đầy vẻ quan tâm. Diện mạo của Lưu lão lúc này khiến cho Lôi Cương khó lòng suy đoán. Chẳng lẽ vì luyện chế hư kiếm mà đến mức như thế nào sao?
Lưu lão đưa hai mắt đục ngầu nhìn Lôi Cương, trên môi xuất hiện một nụ cười thỏa mãn, gật đầu một cái, rồi cầm hư kiếm đưa cho Lôi Cương nói: “Ta đã giúp ngươi luyện chế thành công thanh hư kiếm này, còn về phần uy lực thì chỉ có thử qua mới biết được. Hơn nữa ta còn có…” Lưu lão bỗng khựng người lại, nhìn chằm chằm mấy người Thiết Quân, cũng không nói tiếp nữa. Còn về phần Lôi Cương, sau khi tiếp nhận hư kiếm từ tay Lưu lão, liền tỉ mỉ đánh giá thân kiếm của hư kiếm. Ở mặt trên có một viên tinh thạch màu đỏ, nhưng toàn bộ thân kiếm lại phát ra ánh sáng màu đen, những tia sáng này lưu động không ngừng trên thân kiếm. Thấy vậy, Lôi Cương liền hiểu rằng thanh hư kiếm này đã có cấp bậc tiên khí rồi.
Lưu lão nhìn vào mắt Thiết Quân, giọng nói có ý tiễn khách: “Các ngươi đều quay về đi, lão phu chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không muốn bị cuốn vào trong vòng tranh đấu.” Sau đó, Lưu lão ý vị thâm trường nhìn vào mắt Lôi Cương, rồi đi đến phía gian phòng.
“Lưu lão, xin chờ một chút.” Thiết Quân có vẻ như không cam lòng, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Đặc biệt khi thấy hư kiếm trong tay Lôi Cương, hai mắt gã càng có thêm vài phần cháy bỏng, việc chiêu nạp được một người luyện khí có thể luyện chế ra được tiên khí thì đối với Phụng Thiên là hết sức đáng quý a. Hơn nữa, toàn bộ Cửu U giới có rất ít người luyện khí, đại đa số đều theo phe U Phủ hoặc Địa Linh Tông chiếm hết.
“Thiết Quân nhận mệnh lệnh của đại thống lĩnh, đặc biệt mời Lưu lão gia nhập Phụng Thiên, trở thành một khách khanh trưởng lão!” Vừa thấy Lưu lão ngừng bước thì Thiết Quân vội vã nói tiếp, thanh âm cực kì thành khẩn. Mà Lôi Cương đang đứng vuốt ve hư kiếm ở một bên cũng có chút dao động, khách khanh trưởng lão của Phụng Thiên?
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng nghe. Đối với việc này, Lôi Cương cũng biết mình căn bản là không tiện mở miệng xen vào, mà lại càng không phải là việc của bản thân. Lưu lão là một luyện khí sư đại tài, có thể đem thanh hư kiếm của hắn đề thăng tới bậc tiên khí, thì tạo nghệ của lão trong lĩnh vực luyện khí tất nhiên bất phàm, vì vậy việc Phụng Thiên muốn chiêu mộ Lưu lão cũng là dễ hiểu.
“Trở lại nói với đại thống lĩnh của các ngươi, lão phu chỉ muốn yên ổn an hưởng tuổi già, nên các ngươi cũng đừng tới quấy rầy ta nữa.” Nói xong, Lưu lão liền quay đầu tiến thẳng vào trong gian phòng.
Thiết Quân đờ đẫn nhìn cửa phòng đóng kín, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt liền trở nên cứng ngắc, ánh mắt lóe lên tia hàn quang nhìn chằm chằm cửa phòng. Sau một lúc lâu, đành thở dài một tiếng, Thiết Quân quay sang Lôi Cương nói: “Tiểu huynh đệ ngươi… có hay không muốn cùng ta đến Phụng Thiên.”
Lôi Cương lắc đầu nói: “Thống lĩnh đại nhân, qua một thời gian nữa tất ta sẽ tới, nhưng có lẽ không phải là bây giờ a.”
Thiết Quân gật đầu chấp nhận, nhìn về phía ba tên cận vệ ở phía sau, khuôn mặt u ám, thấp giọng nói: “Đi thôi!!” Bốn người liền rời khỏi cửa hàng, dung nhập vào trong dòng người tấp nập.
Lôi Cương thấy bóng dáng bốn người đã biến mất, liền thu hồi ánh mắt nhìn về phía hư kiếm, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve dọc thân kiếm, hắn cảm nhận được như có một dòng nước ấm tưới khắp toàn thân, cương khí trong cơ thể mạnh mẽ tiến vào trong hư kiếm, ánh sáng màu đen đang vờn quanh thân kiếm liền bừng lên, khí tức mạnh mẽ bộc phát từ trong hư kiếm.
“Lục giai thượng phẩm tiên khí!!” Lôi Cương cả kinh, lúc này hư kiếm từ ngũ giai linh khí trực tiếp đề thăng lên tới lục giai thượng phẩm, có thể làm được việc này cần phải tạo nghệ ở lĩnh vực luyện khí phải cực kì cao thâm.
“Lôi Cương, vào đây!” Đúng lúc này, trong đầu Lôi Cương vang lên giọng nói của Lưu lão. Hắn hơi do dự quay đầu nhìn ra ngoài cửa, rồi tiến vào trong phòng Lưu lão.
Vừa tiến vào phòng, Lôi Cương liền sửng sốt. Đây là một căn phòng quá mức đơn giản, toàn bộ căn phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn có đặt một bộ ấm trà mang phong cách cổ xưa. Lưu lão lúc này đang ngồi một bên, giơ tay lấy ra hai cái chén, chậm rãi pha trà. Thấy Lôi Cương tiến đến, ánh mắt Lưu lão cực kì ôn hòa, vẻ tiều tụy đã biến mất hoàn toàn, mà trong đôi mắt lão lại có vài phần kích động, chờ mong… đầy phức tạp, chậm rãi nói: “Lôi Cương… Cứ ngồi xuống đi đã.”
Lôi Cương gật đầu, tiến tới ngồi đối diện Lưu lão. Lúc Lưu lão vừa đưa cho Lôi Cương một chén trà liền nói: “Lôi Cương, kiếm của ngươi là do ai luyện chế ra?”
“Lưu lão, cây kiếm này có tên là Hư kiếm, do một người bạn tốt của ta luyện chế ra.” Lôi Cương thành thực trả lời.
Ánh mắt Lưu lão lộ vẻ suy tư, sau đó chậm rãi hỏi tiếp: “Hảo bằng hữu? Là bằng hữu cùng chia sẻ sống chết à?” Nhìn thấy Lôi Cương gật đầu, ánh mắt Lưu lão càng thêm nghi hoặc. Lôi Cương nhìn thấy vẻ suy tư của Lưu lão khiến hắn cũng tò mò không kém.
“Vậy cây kiếm này, có hay không từng có người giúp ngươi đề thăng?” Lưu lão chăm chú nhìn Lôi Cương, âm thanh ẩn chứa chút run rẩy.
Lôi Cương suy tư một lát, gật đầu nói: “Lưu lão, cũng từng có một vị tiền bối giúp ta cường hóa nó, thế nhưng, đó là chuyện lâu lắm rồi.”
“Tên hắn là gì?” Hai bàn tay gầy trơ xương của lão thế mà nhanh như thiểm điện cằm lấy hai bàn tay của Lôi Cương, hai mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thân thể lão lại khẽ run rẩy.
“Cổ Đạo!!” Lôi Cương chần chờ một lát rồi mới nói, hắn cảm thấy hết sức tò mò tại sao Lưu lão lại kích động như vậy.
“Cổ Đạo? Cổ Đạo?” Lưu lão thu hồi hai bàn tay lại, vẻ mặt thẩn thờ, cứ lẩm bẩm nói, phảng phất như lão đã tiến vào trong hồi ức. Lôi Cương vẫn lẳng lặng nhìn nét mặt của Lưu lão, cung không hề có ý muốn quấy rầy, nhưng trong lòng hắn thì càng tò mò hơn nữa. Lẽ nào Lưu lão cùng với tiền bối ở Trung Xu giới có quan hệ gì sao? Nghĩ đến thân phận thần bí của Cổ Đạo, Lôi Cương có chút manh mối.
“Được rồi, tiểu Lôi, trước tiên ngươi có thể rời khỏi đây được không? Lão phu cần yên lặng một chút, kiếm của ngươi đã được đề thăng tới lục giai thượng phẩm rồi, hãy giao lưu với nó cho tốt, có như vậy, mai sau nó sẽ trở thành một tiên khí đáng sợ a.” Cả gần nửa ngày sau, Lưu lão mới phục hồi tinh thần, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lôi Cương nói. Lôi Cương gật đầu, liền cầm lấy Hư kiếm, trước khi đi, hắn nhìn thẳng vào mắt Lưu lão nói: “Lưu lão, Lôi Cương đành rời đi trước vậy!”
Vừa bước ra khỏi phòng, bên tai Lôi Cương bỗng nghe Lưu lão nói một câu: “Nếu như ngươi thực sự vẫn muốn đi tim Đại Địa Chi Nguyên thì hãy gia nhập vào Phụng Thiên, trong đó sẽ có không ít tin tức đâu. Ngày mai, ngươi cũng không cần tới đây nữa, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy đi đi!”
Lôi Cương liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng hơi do dự, rồi chậm rãi rời đi.
Đi ở trên con đường lớn của Việt Thành, Lôi Cương không hề có tâm tư xem xét sự phồn hoa xung quanh. Hắn lâm vào trầm tư, Lưu lão nói rằng ở Phụng Thiên có tin tức của Đại Địa Chi Nguyên. Như vậy xem ra những lời ban đầu của Lưu lão cũng không hoàn toàn là sự thật, mà sợ rằng Đại Địa Chi Nguyên hoàn toàn có tồn tại. Mà Lưu lão đối với Đại Địa Chi Nguyên cũng có một lý giải nhất định, thậm chí đối với Phụng Thiên cũng biết một chút, Phụng Thiên lẽ nào… Thực sự có liên quan đến Đại Địa Chi Nguyên? Mà Lưu lão vì sao lại cự tuyệt Thiết Quân, không muốn gia nhập vào Phụng Thiên? Lẽ nào Đại Địa Chi Nguyên đối với Lưu lão không có lực hấp dẫn sao?
“Không đúng!!” Bỗng nhiên Lôi Cương khựng người lại. “Lẽ nào… Lưu lão nhận biết được Cổ Đạo tiền bối? Quan hệ của hai người cũng rất sâu?” Càng nhiều nghi hoặc tràn ngập trong đầu hắn, thế nhưng chẳng thể tìm được lời giải đáp, bất đắc dĩ hắn đành thở dài bỏ qua. Lúc này, hắn chỉ cần tiếp tục rèn luyện, không cần quan tâm đến những thứ này.
Dõi mắt nhìn theo dòng người qua lại, thân ảnh Lôi Cương chậm rãi hóa thành hư ảo, biến mất.
Trên một toàn núi cao cách Việt Thành chừng mười dặm, một đạo bóng đen xẹt qua từ phía chân trời, cuối cùng biến mất ở chính giữa ngọn núi cao.
Lôi Cương ngồi xếp bằng trong sơn động. Cái động này là do hắn mở ra trong một năm chờ đợi Lưu lão, dùng để tu luyện. Vừa tiến vào động, Lôi Cương liền vung tay phải lên, một đạo kết giới bao phủ động khẩu, rồi ngay sau đó hắn lấy ra thanh Hư kiếm, tỉ mỉ cầm đưa lên ngang tầm mắt. Đây chính là một thanh lục giai thượng phẩm tiên khí a. Lôi Cương đưa tay vuốt ve thân kiếm, một cảm giác thân thiết kì dị choáng đầy tâm hồn. Hắn suy tư một hồi, liền thu lại Hư kiếm, xem ra phải tìm thời gian thử uy lực của Hư kiếm a, coi thử Hư kiếm đã mạnh mẽ thêm được nhiều hay ít.
Ngay sau đó, Lôi Cương chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức chậm rãi dò xét trong cơ thể, trong đầu thì lại không ngừng diễn luyện những chiêu thức của Khai Thiên.
Mà lúc Lôi Cương diễn luyện thì người tí hon màu tím trong đan điền của hắn đột nhiên mở bừng hai mắt, tinh quang lóe lên.
Thinhbobo
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ