Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 293: Tiên Khí Màu Tím
hóm Dịch: metruyen
"Graooo..." Phảng phất như có những tiếng hổ gầm, long ngâm từ trong cơ thể của Lôi cương vang lên. Ánh mắt mấy người xung quanh như không thể tin vào tai mình. "Chẳng lẽ...trong cơ thể tên tiểu tử này có Thần Long?" Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, nước mắt của Tử Vận cũng thôi rơi, khiếp sợ mà nhìn Lôi Cương.
Đây là người thiếu niên chất phác, chăm chỉ trước kia đó sao? Có lẽ với sự chất phác và nghị lực kiên cường đó nên hắn mới có thể trong vòng ba trăm năm đạt được tới mức này. Hơn nữa trong cơ thể lại còn có được vật mạnh như vậy nữa. Lông mi của Tử Vận run nhẹ. "Hắn...trong mấy năm qua không biết hắn phải chịu khổ tới mức nào?"
Mặc dù Đạo Vân kinh ngạc với dị biến của Lôi Cương nhưng phần lớn là gã vẫn chú ý tới nét mặt của Tử Vận. Vì vậy khi thấy gương mặt của Tử Vận hiện nét đau lòng, trong lòng Đạo Vân như bị dao cứa. Hắn cảm thấy ghen tị. Sát khí khiến cho hai mắt của Đạo Vân đỏ ửng.
Tử Lôi đứng bên đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, cảm nhận được sát khí của Đạo Vân liền nhìn về phía y. Cuối cùng gã lại nhìn sang Tử Vận, ánh mắt trở nên suy tư. Một lúc sau, gã cũng không nói gì thêm chỉ đứng im lặng ở đó, như không muốn nhúng tay vào. Mặc dù gã rất thích Lôi Cương nhưng nếu chỉ vì một người mà mình cảm thấy thích mà kết thù với Đạo Vân thì đúng là không có suy nghĩ.
- Tử Vận! Người trong lòng ngươi có phải là hắn không? - Đạo Vân cười lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Thanh trường kiếm màu tím trong tay đột nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ. Uy thế quá mạnh đẩy lui Tử Vận, Tử Lôi và Trận Ý mấy chục thước.
- Ngươi định làm gì? - Tử Vận sực tỉnh, lùng lành nhìn Đạo Vân mà quát.
- Ta muốn làm gì? Ha ha! - Đạo Vân cất tiếng cười rồi đột nhiên trợn mắt cầm thanh trường kiếm đang tản ra ánh sáng rực rỡ mà đâm thẳng về phía Lôi Cương. Hơi thở mạnh mẽ khiến cho linh khí thuộc tính Lôi trong không gian đảo lộn, tập trung về phía Đạo Vân. Thanh trường kiếm bao phủ bởi một lớp lôi điện màu tím dày đặc chém thẳng vào đan điền của Lôi Cương.
"Oành..." Một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp cả không gian Lôi hệ. Làn sóng khủng bố tản ra xung quanh đẩy ba người Tử Vận lui lại mấy trăm thước. Tử Vận ngây người nhìn sự tàn phá dưới ánh sáng màu tím rồi run rẩy. Đột nhiên, Tử Vận lấy ra một thanh trường kiếm màu đen rồi bộc phát khí thế lao thẳng vào Đạo Vân.
Đạo Vân thu hồi trường kiếm lạnh lùng nhìn mặt đất. Đột nhiên ánh mắt của y trở nên sững sờ, khi thấy thân thể của Lôi Cương vẫn còn nguyên vẹn. "Tại sao lại như vậy? Cho dù là cường giả Cương Tiên, Đạo Tiên địa giai cũng khó có thể chịu nổi một đòn của gã mà còn có thể bảo vệ được bản thân." Trong lúc Đạo Vân đang khiếp sợ thì giật mình khi phát hiện, trong lớp da thịt cháy đen của Lôi Cương chợt tản ra một vầng sáng màu tím. Rồi vầng sáng đó chợt ngưng tụ thành một con tiểu long màu tím.
Bên tai Đạo Vân đột nhiên vang lên tiếng gió khiến cho y biến sắc, ngưng tụ lớp cương khí bảo vệ toàn thân rồi quay đầu nhìn lại thì thấy Tử Vận đã công kích tới vị trí của mình. Gương mặt Đạo Vân giật giật rồi quát to:
- Tử Vận! Ngươi làm cho ta thất vọng. Ngươi đã cố ý như vậy thì Đạo Vân ta sẽ thành toàn cho hai người các ngươi, để cho đôi uyên ương các ngươi được bỏ mạng ở đây. - m thanh của Đạo Vân hết sức cứng rắn, khí thế của bản thân bốc lên cao khiến cho không trung như sôi lên. Y hơi tránh sang một bên thoát khỏi thế công của Tử Vận. Thanh trường kiếm trong tay như một tia chớp đâu thẳng vào bụng của Tử Vận.
Lúc này Đạo Vân đã thực sự nổi giận. Tử Vận cự tuyệt hắn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại còn muốn giết gã. Điều này khiến cho lửa giận của Đạo Vân như tìm được chỗ để phát tiết. Công kích của y như muốn lấy tính mạng của Tử Vận. Nhưng ánh mắt của Tử Vận hết sức vững vàng, dường như cũng không e ngại Đạo Vân. Nàng đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trong không trung. Thanh trường kiếm đen thui đâm thẳng vào đỉnh mấy. Mà Tử Lôi và Trận Ý đứng bên đều biến sắc. Lúc này, bất kể là Tử Vận hay Đạo Vân chỉ cần có một người gặp chuyện không may thì Vô Thượng giới chỉ sợ sẽ rơi vào một trận đại chiến. Khi Tử Lôi kịp phản ứng liền quát lên:
- Đạo Vân! Ngươi dám ra tay với Tử Vận?
Nói xong, Tử Lôi lấy ra một cây phủ dài màu tím rồi nhảy lên, bổ về phía Đạo Vân. Một dải ánh sáng kéo dài từ trong cây phủ phát ra lao thẳng về phía Đạo Vân.
Tiểu Hổ hoảng sợ lui lại cũng cảm nhận được Tử Vận gặp nguy hiểm liền gầm lên một tiếng. Sau tiếng gầm của Tiểu Hổ, không gian màu tím nhạt đột nhiên chuyển thành màu tím sẫm. Một đạo thiên lôi to như cây đại thụ đánh thẳng về phía Đạo Vân.
Đồng thời gặp phải ba đạo công kích, Đạo Vân nheo mắt, đột nhiên biến mất. Mà ba đạo công kích va chạm với nhau phát ra những tiếng nổ lớn. Đạo Vân xuất hiện cách đó mấy chục thước, lạnh lùng nhìn Tử Vận, Tử Lôi mà nói:
- Các ngươi muốn đối địch với Đạo Vân ta hay sao?
- Ngươi dám làm cho Tử Vận bị thương, Tử Lôi ta cho dù có phải liều mạng cũng phải làm cho người vĩnh viễn ở lại trong Chí Bảo. - Sát khí trong mắt của Tử Lôi lóe lên, nhìn Đạo Vân chằm chằm rồi nói.
Còn Tử Vận nhìn Lôi Cương chăm chú. Trong đôi mắt đẹp không giấu được sự kinh hãi. Đạo Vân và Tử Lôi cũng giật mình khi thấy một làn hơi thở mạnh mẽ đang tản ra cả không gian. Cả hai cùng nhìn về phía Lôi Cương thì thấy một con tiểu long dài mười thước xoay quanh trên linh khí thuộc tính. Đôi mắt màu tím của nó nhìn Đạo Vân chằm chằm.
"Graooo..." Con thần long màu tím gầm lên rồi hóa thành một tia sáng bay lên giữa không trung. Linh khí thuộc tính Lôi trong không trung cũng bị đảo lộn. Toàn bộ linh khí trong phạm vi ngàn dặm nhanh chóng ngưng tụ. Ánh mắt của tiểu Hổ có chút kính sợ nhưng không giống đám tiên thú khác phủ phục trên mặt đất mà run lẩy bẩy.
Tử Lôi, Đạo Vân, Tử Vận, Trận Ý đều ngẩng đầu nhìn con thần long màu tím đang bay lượn trong không gian. Bọn họ kinh ngạc khi phát hiện ra con thần long màu tím sau khi hấp thu vô cùng vô tận linh khí thuộc tính Lôi trong không gian lập tức lớn lên. Chỉ trong nửa khắc, con thần long màu tím đã dài tới cả ngàn mét.
"Đây là...đây mới thực sự là thần thú Lôi hệ hay sao?" Ánh mắt Tử Lôi trở nên nóng bỏng, lẩm bẩm nói.
- Không phải! Con thần long này cũng không tản ra hơi thở của thần thú. Hơn nữa, nó hấp thu linh khí thuộc tính Lôi mới lớn lên. - Chẳng biết tử lúc nào, Trận Ý đã xuất hiện bên cạnh Tử Lôi rồi trầm giọng nói.
- Không phải thần thú? Nếu không phải thần thú thì chẳng lẽ là lực Lôi hệ? - Tử Lôi hít một hơi mà nói.
- Nếu hắn thực sự lĩnh ngộc lực Lôi hệ thì chỉ sợ bây giờ người đang nằm chính là Đạo Vân. - Gương mặt Trận Ý hết sức âm trầm, suy nghĩ xem có chuyện gì xẩy ra.
Đạo Vân nghe hai người nói chuyện với nhau liền từ từ nhìn xuống thân thể vẫn còn nguyên vẹn của linh khí thuộc tính. Ánh mắt y có chút trầm tư. Rồi đột nhiên, y nhếch mép cười lại tiếp tục tấn công Lôi Cương.
"Graoooo..." Một tiếng long ngâm vang lên khiến cho không gian rung chuyển. Năm đạo lôi điện mạnh mẽ đánh thẳng vào Đạo Vân.
"Oành..." Ngay khi Đạo Vân chạm tới linh khí thuộc tính, thân thể y liền bị năm đạo Lôi điện đánh trúng. Linh khí thuộc tính Lôi mạnh mẽ chui vào trong cơ thể Đạo Vân. Thân là Cương Tiên địa giai nhưng y vẫn không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn con thần long trong không gian. Lúc này, con thần long đang nhìn y chằm chằm khiến cho trống ngực Đạo Vân đập thình thịch.
"Rầm...rầm..." Trong không gian đột nhiên vang lên hai tiếng nổ rồi cả không gian như bị đánh nát.
Một âm thanh như xé rách không khí vang lên.
Cả bốn người Đạo Vân giật mình rồi cùng nhìn về phía đối diện với con thần long màu tím lúc này xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ.
Thanh kiếm đó được bao phủ bởi một lớp Lôi điện dảy đặc. Uy thế của nó khiến cho mấy người Đạo Vân cảm thấy áp lực như có một ngọn núi đè nặng trong lòng bốn người.
"Tiên khí mạnh thật!" Cả bốn đều kinh ngạc thốt lên.
Thinhbobo
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ