Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 292: Giãy Dụa
hóm Dịch: metruyen
m thanh lạnh lùng vang lên khiến cho Đạo Vân, Tử Lôi và Trận Ý giật mình, ngạc nhiên rồi vui mừng mà nhìn bóng người màu tím.
- Vận nhi! Cuối cùng thì muội cũng xuất hiện. Tử Lôi ca ca còn tưởng rằng muội trốn tránh cả ta nữa. - Tử Lôi mỉm cười nhìn thiếu nữ áo tím trong không trung mà cười nói.
Thiếu nữ áo tím nhìn Tử Lôi, ánh mắt trở nên sáng ngời, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng bớt đi. Nàng nhìn Tử Lôi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong âm thanh bí mật mang theo tiếng ngạc nhiên và vui mừng mà nói:
- Tử Lôi ca ca! Huynh xuất quan rồi?
Tử Lôi gật đầu, nói:
- Tử Lôi ca ca xuất quan lâu rồi. Có điều nghe nói Vận nhi trốn nhà đi.
Gương mặt Tử Vận có sự xấu hổ, rồi nhìn Đạo Vận bên dưới. Khi thấy Lôi Cương bị cháy khét lẹt nằm dưới chân Đạo Vân, đôi mắt đẹp không còn giữ được sự bình tĩnh. Gương mặt lạnh lùng chợt đỏ bừng, khí thế của nàng bộc phát. Mà một con hổ màu tím chợt xuất hiện dưới chân Tử Vận nhìn Đạo Vân bên dưới mà nhe răng trợn mắt, dường như nó có thể cảm nhận được cơn giận và sát ý của Tử Vận.
Đạo Vân nhìn Tử Vận, ánh mắt có chút hiền hòa nhưng khi cảm nhận được cơn giận cùng với sát ý của nàng, lòng hắn từ từ trở nên lạnh lùng. Sát khí trong mắt lại xuất hiện mà nhìn Lôi Cương đang nằm dưới đất, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào đan điền của Lôi Cương.
"Graooo..." Con tiểu hổ dưới chân Tử Vận chợt gầm lên một tiếng khiến cho linh khí thuộc tính Lôi trong không gian cuồn cuộn tập trung quanh người Lôi Cương rồi tạo thành một lớp lôi điện phòng ngự bao phủ Lôi Cương vào bên trong. Thanh trường kiếm màu tím của Đạo Vân không ngờ trong thời gian ngắn không thể phá được lớp phòng ngực của lực lôi điện ngưng tụ đó.
- Đây là... - Tử Lôi và Trận Ý kinh ngạc nhìn Tiểu Hổ đang gầm gừ dưới chân Tử Vận.
Đạo Vân cũng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Hổ, ánh mắt có sự kinh ngạc.
- Vận nhi...đây...đây chẳng lẽ là.... - Tử Lôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kích động nhìn tiểu Hổ đang gầm gừ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tử Lôi, tiểu Hổ liền quay sang gã mà nhe răng trợn mắt.
- Tử Lôi ca ca! Lần này Vận nhi đi vào trong Chí Bảo đã tìm được thứ mà mình muốn. - Tử Vận nhìn Tử Lôi mà cười nói.
Nghe Tử Vận nói vậy, Tử Lôi hít một hơi, hai mắt tròn xoe, quan sát tiểu Hổ thật kỹ. Lúc sau, Tử Lôi lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ...đây là Ngự...Ngự lôi thánh thú?
Tử Vận cười nhạt một tiếng, nói:
- Lúc này tiểu Hổ đang còn nhỏ.
Ngay lập tức nàng nhìn Lôi Cương đang nằm trên mặt đất rồi cùng với tiểu Hổ xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Nàng lạnh lùng nhìn Đạo Vân, ánh mắt trở nên hết sức phức tạp và đau lòng. Nàng ngồi xổm xuống, trong lòng muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã bao năm không gặp nhưng lý trí lại ngăn Tử Vận kìm chế sự xúc động đó. Tử Vận hiểu được, nếu nàng làm như vậy thì Lôi Cương sẽ gặp nguy hiểm.
Đạo Vân nhìn Tử Vận đang run rẩy, ánh mắt của y lập tức trở nên sắc bén. Hơi thở toàn thân cùng với linh khí thuộc tính Lôi quanh người cũng trở nên sắc bén. Y cố gắng kìm chế sự ghen tị mà cười nói:
- Xem ra Lôi Cương này đúng là người mà ngươi đã nói trước đây. Không ngờ hắn lại có thể trốn được sự đuổi giết của Đạo Ảnh.
Tử Vận giật mình, từ từ nhìn về phía Đạo Vân, ánh mắt trở nên lạnh giá nói:
- Đạo Vân! Không ngờ ngươi lại làm như vậy. Lôi Cương chẳng qua là người bạn duy nhất của Tử Vận ở Trung Xu giới. Chẳng lẽ bằng hữu mà Tử Vận kết giao mà người cũng không bỏ qua. Ngươi có tư cách gì để ý tới ta? - m thanh của Tử Vận hết sức lạnh lùng, ẩn chứa một sự phẫn nộ.
Đạo Vân sững sờ, nhìn gương mặt phẫn nộ của Tử Vận rồi lại nhìn Lôi Cương, sự ghen tị trên nét mặt y từ từ biến mất. Nhưng y vẫn không nói gì chỉ nhìn Tử Vận chằm chằm.
- Đạo Vân! Có phải ngươi làm hơi quá đáng hay không? - Tử Lôi ở phía sau, nghe Tử Vận nói vậy cũng cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó, đồng thời cũng đoán được tại sao Đạo Vân lại phải đẩy Lôi Cương vào chỗ chết. Gương mặt của gã trở nên lạnh lùng xuất hiện bên cạnh Tử Vận, nhìn Đạo Vận âm trầm.
Đạo Vân liếc mắt nhìn Tử Lôi rồi lại nhìn Tử Vận mà nói:
- Tử Vận! Đạo Vân ta đối với ngươi chỉ sợ toàn bộ mọi người trên Vô Thượng giới đều biết. Tại sao ngươi nhiều lần từ chối ta? Thậm chí còn không ngại trở mặt với bá phụ. Chẳng lẽ Đạo Vân ta thực sự không xứng với tiểu thư của Tử gia? - Đạo Vân càng nói, gương mặt càng trở nên dữ tợn. Một thiên tài như Đạo Vân đối với mọi việc đều rất cực đoan. Một khi đã nhận định sẽ không sửa lại. Mặc dù hiểu Tử Vận coi mình như một vị huynh trưởng nhưng sự yêu mến trong lòng y cũng không mất, ngược lại càng ngày càng lớn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tử Lôi biến mất, quay đầu nhìn nét mặt đầy tức giận của Tử Vận mà nhieus mày, chỉ đứng đó yên lặng không nói. Việc này, Tử Lôi biết bản thân không thể nhúng tay vào được bởi vì gia chủ của Tử gia cũng là sư tôn của mình thúc đẩy nên bản thân gã không thể trái ý của sư tôn.
Lồng ngực của Tử Vận phập phồng, nhìn Đạo Vân với ánh mắt chán ghét. Tử Vận nói một cách kiên quyết:
- Ta coi ngươi như một người ca ca. Không hề có tình cảm với ngươi. Tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy? Đạo Vân ca ca trước kia đâu rồi, tại sao ngươi cứ phải như vậy? - m thanh của Tử Vận hết sức đau đớn, gương mặt lạnh lùng giống như phủ kín bởi một lớp băng ngàn năm.
Đạo Vân sững người, ánh mắt trở nên mơ hồ như nhớ lại những chuyện trước kia. Nhưng nghĩ tới chuyện Tử Vận mấy lần từ chối mình, lại càng có thể là do người đang nằm dưới chân, sát khí trong lòng Đạo Vân lại trỗi dậy. Y trầm giọng nói:
- Cho dù như thế nào, Đạo Vân ta cũng phải đến được với ngươi. Mà người dám vượt qua mặt ta, ta nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt không có ai là ngoại lệ. - Đạo Vạn nhìn Tử Lôi rồi thanh trường kiếm trong tay tản ra ánh sáng màu tím rực rỡ. Một kiếm khuấy động linh khí thuộc tính Lôi trong không gian rồi hóa thành một đòn công kích sắc bén đánh thẳng vào Lôi Cương đang nằm trên mặt đất.
"Oành..." Thanh trường kiếm của Đạo Vân xé rách lực lôi điện đang bảo vệ quanh người linh khí thuộc tính mà chui vào đan điền của hắn.
- Không..... - Tử Vận mở to đôi mắt đẹp. Hai hàng nước mắt trong vắt chảy xuống đôi gò má. Tiểu Hổ dưới chân nàng dựng đứng lông trên người nhìn Đạo Vân mà nhe răng trợn mắt.
Đan điền của Lôi Cương bị thương nặng khiến cho hai hạt châu còn lại bên cạnh đứa bé màu tím bắt đầu vận chuyển. Mà trong Nê Hoàn cung của linh khí thuộc tính cũng tản ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng từ từ khuếch tán rồi cuối cùng, toàn bộ thân thể của linh khí thuộc tính được bao phủ trong ánh sáng màu tím. Mà thanh trường kiếm của Đạo Vân bắn ngượi ra ngoài.
Tử Lôi, Tử Vận, Đạo Vân và tiểu Hổ cùng lui lại mấy bước. Trận Ý đứng trên không trung cũng giật mình, nhanh chóng hạ xuống, kinh ngạc nhìn Lôi Cương đang tản ra ánh sáng màu tím.
Tiểu Hổ nhìn ánh sáng màu tím đang tản ra từ Lôi Cương mà kêu lên mấy tiếng rồi lui lại.
Hai mắt đầy nước của Tử Vận kinh ngạc nhìn Lôi Cương.
Đạo Vân cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt Tử Vận, thấy hai mắt nàng long lanh mà sát khí trong lòng gã lại tăng lên.
Thinhbobo
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ