Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Thanh Tuyền Thủy
hóm Dịch: metruyen
Ở phía cực bắc của không gian mộc, trong một khu rừng rậm mênh mông bát ngát, đại thụ um tùm che phủ cả rừng rậm. Dưới một gốc cây đại thụ, một gã thanh niên thân hình rắn rỏi lẳng lặng nằm ở chỗ này, như thể đang ngủ.
Trong rừng rậm, có không ít tiên thú thường lui tới, thể nhưng điều làm cho kẻ khác lấy làm lạ chính là, lại có một tiên thú đang nhìn chòng chọc vào người thanh niên này, hơn nữa lại còn có tiên thú tới gần người thanh niên trong vòng trăm mét, thì sẽ chạy trối chết như thể cảm thụ được khí tức của tiên thú mạnh mẽ hơn so với mình.
Lôi Cương từ từ mở hai mắt ra, cảm thụ những tia sáng lờ mờ xung quanh và lá cây rậm rạp phía trên. Suy nghĩ trong đầu hắn trống rỗng, đột nhiên, như thể nghĩ tới cái gì đó, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nhìn bốn phía xung quanh. Lôi Cương kinh ngạc quan sát cảnh vật xa lạ chung quanh, mình…làm sao mà tới được đây? Nội tâm hắn kinh hãi, không phải trước đây mình ở trong hang động đá vôi sao? Thần long màu vàng to lớn kia đâu rồi? Tiểu Giác đâu? Sắc mặt Lôi Cương dần dần tái nhợt. Hắn kiểm tra thấy mình vẫn vẹn toàn. Lôi Cương nhất thời hơi hoảng hốt, lẽ nào trước đấy chỉ là mơ sao? Không thể nào, suy nghĩ này trong đầu Lôi Cương bị phủ nhận rất nhanh. Hắn nhìn bốn phía, hơi rùng mình. Trước khi mình hôn mê, tiểu Giác đã nhằm phía thần long mà tấn công kinh khủng lắm… Đột nhiên, nội tâm Lôi Cương vô cùng lo lắng. Sau một lúc suy nghĩ, hắn tĩnh tâm lại, cẩn thận suy nghĩ về những lời thần long màu vàng kia nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiểu Giác…hẳn là không việc gì. Nếu mà tiểu Giác có chuyện gì, thì có lẽ mình cũng đã hồn bay phách lạc rồi.
Mặc dù không rõ thân phận của tiểu Giác và thần long màu vàng kia tóm lại là gì, nhưng Lôi Cương biết, thần long màu vàng kia đã bỏ qua cho mình. Hơn nữa, chắc chắn thần long có quan hệ với tiểu Giác.
Điều chỉnh những hỗn độn trong lòng xong, Lôi Cương cũng không lo lắng cho tiểu Giác nữa, tiểu Giác hẳn là ở chỗ thần long màu vàng, có lẽ tiểu Giác ở đấy thì cũng không phải chuyện xấu. Sau khi nhìn xung quanh, Lôi Cương hướng vể một phía và bay đi.
Ở dưới một cái hang sâu nghìn dặm, trong một cái hang động đá vôi to lớn.
Một gã đầu đầy tóc vàng, đỉnh đầu có hai cái sừng. Điều làm cho người khác ngạc nhiên chính là, khắp người lão nhân đều là màu vàng kim, cả nước da, mắt cũng đều như vậy. Mà đứng bên cạnh lão nhân là một gã thanh niên vẻ mặt cung kính. Trước mặt bọn họ là một chùm ánh sáng màu vàng. Nếu như, Lôi Cương lại kinh ngạc, thì điều đó tất nhiên là trong chùm ánh sáng này chính là hắn.
- Tiểu Giác… Hắn không việc gì cả. Ngươi có thể yên lòng rồi.
Lão nhân màu vàng dịu dàng nhìn chăm chú vào người thanh niên sáu màu, chậm rãi nói, trong ánh mắt lộ vẻ kỳ vọng.
Tiểu Giác gật đầu, không muốn nhìn thấy Lôi Cương biến mất trong rừng rậm, ánh mắt nó chập chờn, nắm chặt hai đấm. Một lúc lâu sau, tiểu Giác thở mạnh ra, nhìn về phía lão nhân màu vàng, nói:
- Kim gia gia, phụ thân, hắn…ở đây còn có thể có nguy hiểm sao?
Khuôn mặt lão nhân tóc vàng khẽ nhúc nhích, hiện lên một chút bất mãn, trang nghiêm nói:
- Tiểu Giác, thân phận của ngươi cao quý là vậy, cả loài người đều không xứng làm phụ thân của ngươi. Sau này, bất luận gì ngươi cũng không có liên can gì đến hắn nữa.
Toàn thân tiểu Giác hơi run rẩy, trên khuôn mặt đầy vẻ đấu tranh, nó lắc đầu nói:
- Kim gia gia, hắn sẽ mãi mãi là phụ thân của tiểu Giác!!
Giọng nói vô cùng kiên định, ánh mắt không hề kinh sợ, nhìn thẳng vào lão nhân tóc vàng.
Lão nhân tóc vàng từ từ dời về phía chùm ánh sáng màu vàng, âm thanh vô cùng nghiêm túc nói:
- Tiểu Giác, trước đây chúng ta có thỏa thuận là, nếu lão phu cứu hắn, thì sẽ phải đưa cho hắn một giọt máu của lão phu, khiến cho tiên thú không dám tới gần hắn, để cho hắn ở trong chí bảo mà không có trở ngại gì. Hơn nữa, ngươi cũng đã thỏa thuận với lão phu rằng từ nay về sau, bất luận gì, cũng không có liên hệ nào với hắn… Tiểu Giác, ngươi…
Khuôn mặt tiểu Giác giật giật, nội tâm càng trở nên bối rối, vẻ mặt đau khổ nhìn lão nhân tóc vàng, ánh mắt chớp động, đầy vẻ phức tạp.
- Tiểu Giác, ngươi là thánh thú Huyền Độn, sau này sẽ là một hoàng giả mạch thần thú, nên cũng phải giữ lời!
Lão nhân tóc vàng trầm giọng nói.
- Ta…
Vẻ mặt tiểu Giác trắng bệch ra nhìn lão nhân tóc vàng, không biết đáp lời thế nào.
- Tiểu Giác, ngươi còn nhỏ, chờ ngươi mở mang suy nghĩ đã, khi kho báu thuộc về ngươi, ngươi sẽ hiểu. Ngủ ngon nhé. Sau khi tỉnh lại, ngươi sẽ không từ chối nữa.
Khuôn mặt lão nhân tóc vàng đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, giọng nói kèm theo một chút mị hoặc, tay phải đánh lên đầu tiểu Giác, chậm rãi vỗ vỗ lên đỉnh đầu tiểu Giác. Hai mắt bối rối của tiểu Giác đột nhiên mơ màng, rồi từ từ nhắm lại.
Nhìn tiểu Giác ngủ say, lão nhân tóc vàng lắc đầu, hơi cười gượng, lẩm bẩm nói:
- Bất luận gì, hoàng giả thần thú không nên có tình cảm, càng không nên liên quan đến con người. Hãy quên hết những kí ức trước đây đi.
Tay phải lão nhân đánh tới đan điền của tiểu Giác, một đạo ánh sáng màu vàng nhập vào trong.
Lôi Cương nhanh chóng chạy như điên, bất chợt hắn bị hãm lại, cơ thể ngừng lại trên không trung, sắc mặt hơi cau có, thoạt nhìn không biết vì sao. Đột nhiên, Lôi Cương cảm thấy có vật gì đó như thể luôn luôn đi cùng mình, cảm giác sai sao? Hay đúng là có chuyện lạ? Trong lòng Lôi Cương suy tư, bứt rứt.
Đúng lúc này, Lôi Cương chợt cảm thụ được một cổ linh khí chấn động từ trước truyền đến. Sau một lát lưỡng lự, hắn vứt đi những bất an trong lòng, rồi hướng về phía trước mà tăng tốc.
Sau đó nửa canh giờ, Lôi Cương xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm. Hắn nhìn về mấy bóng người ở chỗ trống trải phía trước, con ngươi co lại, rồi nhanh chóng hạ xuống, ẩn nấp trong một cành cây, ngừng thở, nhìn về phía cuộc chiến đấu phía trước.
- U Trường, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, hà tất gì mà phải ở đây để đánh nhau? Trước không nói, trong thạch tháp này thật sự có kho báu hay không, cho dù có, thì cũng có duyên mà đạt được hay không?
Một gã trung niên mặc áo màu xanh, vẻ mặt hiền lành, vui vẻ nhìn lão nhân phía trước, nói. Phía sau gã trung niên vẻ mặt hiền lành này còn có năm tên thanh niên nữa.
Đứng trước mặt gã trung niên vẻ mặt hiền lành là một lão nhân mặc áo đen. Vẻ mặt lão nhân mặc áo đen này u ám, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào gã trung niên, trầm giọng nói:
- Mộc Sầm, cho dù như thế nào, thì lão phu cũng là người phát hiện ra thạch tháp này trước tiên, ngươi thì có thể vào trong, nhưng còn năm người bọn hắn thật sự là phải ở lại đây!
- Sao thế, chẳng nhẽ các người không coi lão phu ra gì sao?
Trong hư không chợt truyền đến một tiếng nói trầm bổng, già nua. m thanh vừa mới thốt ra, thì một lão nhân mặc áo đen sẫm, gầy giơ xương hiện ra trên bầu trời, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống bảy người ở phía dưới.
U Trường và Mộc Sầm cùng sửng sốt, khuôn mặt hơi cứng đờ. U Trường nghiến răng nói từng chữ:
- Trường Cốt!!
- Khặc khặc… U lão nhi, không nghĩ ngươi còn nhớ lão phu cơ đấy. Thù oán trước đây, lão phu có thể bỏ qua, nhưng hôm nay, lão phu cũng muốn đi vào thạch tháp này. Ai dám ngăn cản lão phu, dù cho thịt nát xương tan, lão phu cũng phải hạ hắn!
Giọng nói lão nhân mặc áo xanh thẫm vô cùng âm u, gương mặt hơi động đậy và hiện ra vẻ u ám, ánh mắt dữ tợn đảo qua U Trường và bảy người.
- Lão ẩu muốn vào, nhưng thật sự phải kết hợp mới được. Nghe đồn, cực Bắc không gian Mộc thật sự là chỗ mà kho báu tụ tập, lão ẩu cũng nên đến xem. Các vị đạo hữu còn có ý kiến gì không?
Đúng lúc này, thay đổi bất thường lại tái diễn, một lão nhân mặc áo tím rộng thùng thình hiện ra trên không trung. Lão nhân này đầu đầy tóc bạc, dáng người cao cao. Nếu như đầu lão không đầy tóc bạc, thì không thể nhìn ra đây là một vị lão nhân bởi da mặt lão hồng hào và vô cùng mịn màng.
Trốn ở trong cây đại thụ, nội tâm Lôi Cương rất kinh hoàng, gần như muốn bỏ chạy. U Trường kia cũng là một lão nhân, mà cái lão nhân tên Trường Cốt kia chính là là người mà mình đoạt bảo lần đầu tiên. Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, hi vọng không bị phát hiện. Ở chỗ này, thần thức bị cấm chế, không thì mình đã sớm bị bọn họ phát hiện ra rồi. Lôi Cương kiềm nén nội tâm kinh hoàng, nhìn về phía thạch tháp cao tới mười trượng ở phía trước. Nhìn mé ngoài tháp giống như thạch tháp bình thường, thế nhưng Lôi Cương lại lờ mờ cảm thấy thạch tháp này phát ra ánh sáng màu nhàn nhạt, có cảm giác hơi kỳ dị.
Thấy lão ẩu này xuất hiện, Lôi Cương kinh ngạc đánh giá thì phát hiện ra rằng ngoại trừ mái tóc bạc ra, thì nước da trên khuôn mặt y giống như của thiếu nữ. Điều đó làm cho Lôi Cương có một cảm giác vô cùng sâu sắc.
- Là ngươi!
Lão ẩu vừa xuất hiện, thì ngay cả sắc mặt của Trường Cốt với U Trường, Mộc Sầm kia đều đại biến. Mà vẻ mặt năm người phía sau Mộc Sầm cũng nghi hoặc nhìn về phía lão ẩu này, trong mắt đầy vẻ ngờ vực.
- Ha ha. Sao thế? Không chào đón lão ẩu sao?
Lão ẩu có chút kiêu ngạo, khóe miệng khẽ lên.
- Không nghĩ tới Thanh Tuyền Thủy tiền bối của Nguyên Thủy Tông, lần này, cũng muốn vào chí bảo.
Khuôn mặt Trường Cốt kia cứng nhắc, da dẻ trên khuôn mặt càng giãn ra tươi cười, nhìn lão ẩu này nói.
- Hơn một lần, chí bảo mở cửa, lão ẩu có việc nên đành bỏ lỡ. Lần này cũng là đúng lúc, sao mà, các vị lại không vui khi lão ẩu đến đây nhỉ?
Mặt lão ẩu vui vẻ đảo qua mọi người, cũng khiến cho nội tâm mấy người U Trường đều rùng mình một cái.
- Đã như vậy, thì tiền bối Thanh Tuyền Thủy, chúng ta còn không đi vào trong thạch tháp đi.
Mộc Sầm nhìn xung quanh, vội vàng nói, cũng sợ lại dẫn tới việc khó lường, xác xuất đoạt bảo lại càng thấp.
Mấy người khác đều gật đầu, nhưng Thanh Tuyền Thủy lại lắc đầu, nhìn về rừng rậm phía trước, cười nhạt, nói:
- Vị tiểu hữu này, ngươi ở trên đó cũng đã lâu rồi, sao vẫn còn không chịu lộ diện vậy?
Sắc mặt chờ đợi của U Trường run lên, hai mắt hắn nhanh chóng nhìn về phía sau rừng rậm, sát khí trong mắt lóe ra.
Trốn ở trên cành cây, cơ thể Lôi Cương chấn động, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, chẳng lẽ lão ẩu này phát hiện ra mình rồi sao? Nội tâm Lôi Cương kinh hãi, nhưng cơ thể vẫn bất động, tư thế vẫn nguyên ở vị trí ban đầu.
- Sao, chẳng nhẽ lão ẩu phải đuổi ngươi đi thì ngươi mới ra đây sao?
Khuôn mặt Thanh Tuyền Thủy hơi lạnh lùng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng ác liệt.
Trong lòng Lôi Cương thở dài. Hắn nhảy ra khu đất trống phía trước. Hắn hơi xấu hổ, mấy người nhìn hắn chằm chằm, đầy vẻ không hài lòng.
- Là ngươi??
U Trường vừa nhìn thấy bóng dáng Lôi Cương, thì khuôn mặt đã nhăn lại, sát khí trong mắt hắn trào ra, khí thế toàn thân cũng bật lên ầm ầm, lạnh lùng nhìn Lôi Cương. Hai mắt của Trường Cốt đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, kèm theo vẻ nghi ngờ, y quan sát hình thể của Lôi Cương. Còn Trường Cốt rơi vào trong suy nghĩ.
Ánh mắt Mộc Sầm và năm tên phía sau cũng không lành, nhìn Lôi Cương chằm chằm. Lôi Cương nấp ở đây, nếu không phải Thanh Tuyền Thủy xuất hiện, thì có lẽ hắn đã ngồi ở ngoài rồi chờ để ngư ông đắc lợi rồi.
Lôi Cương xấu hổ cười, không biết nói lời nào, nhìn U Trường.
- Như cảnh báo lúc trước của lão ẩu, thạch tháp này không tầm thường. Năm đó sư phụ lão ẩu vào trong thạch tháp này, chiến được tiên khí vô cùng khó lường. Mà thạch tháp này cũng không hề giống với bề ngoài đơn giản của nó. Mặc dù, trước đây các ngươi có ân oán gì, thì lúc này, lão ẩu cũng không muốn chứng kiến bất cứ cuộc tranh giành nào. Nếu không, đừng trách lão ẩu.
Giọng nói Thanh Tuyền Thủy mạnh mẽ vang lên, đảo qua mọi người ở phía sau, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sát khí của U Trường.
Toàn thân U Trường chấn động, khuôn mặt y co giật một hồi, không lên tiếng mà chỉ nhìn Lôi Cương chằm chằm.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ