Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217: Bắt Đầu
hóm Dịch: metruyen
Lôi Cương đi ra từ trong điện, đửng lẳng lặng bên cạnh cái khe mưa bão sấm chớp. Cách đó trăm mét có rất nhiều người tu luyện đang ngồi lo lắng chờ đợi trận đại chiến ngày mai. Trận chiến này có quan hệ tới sự sống và cái chết của mỗi người làm sao mà họ không thể lo lắng?
Lôi Cương hết sức bình tĩnh, trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ. Trong trận huyết chiến ngày mai, đối với sự sống của mình Lôi Cương cũng không hề chắc chắn. Hơn nữa chuyện đoạt lại cuộn sắt từ tay người tà đạo lại càng thêm khó. Nhớ tới lúc Ngu Đao nhắc tới người tà đạo với thần sắc lo lắng, Lôi Cương cũng đoán ra có lẽ người tà đạo rất mạnh. Tu vi lúc này của hắn mới chỉ là Thể Quân hoàng giai, nếu phải đối mặt với cường giả Đạo Hoàng, Cương Hoàng cũng không có nhiều chắc chắn. Cho dù là có cả Ngu Đao, nhưng tới lúc đó chỉ sợ lão cũng không thể phân thân.
Điều khiến cho Lôi Cương thêm lo lắng đó là bản thân làm thế nào để ra được khỏi Huyết Ngục? Bản thân hắn không thể nào chết ở đây. Mà nghe đồn trong tiên phủ nơi cái khe mưa bão sấm chớp có truyền tống trận ra khỏi Huyết ngục. Điều đó khiến cho Lôi Cương càng thêm quyết tâm phải đi vào bên trong cái khe đó. Ở Trung Xu giới, hắn còn có quá nhiều chuyện phải làm. Nhưng trong những năm qua, trong vô số những người Huyết Ngục cũng chỉ có một người có thể ra được. Ngay cả cây sinh mệnh cũng không thể. Huyền Mộc lão ma cũng không thể ra khỏi Huyết Ngục thì mình có bao nhiêu tỷ lệ?
Vô số những suy nghĩ khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngơ ngác. Hắn nhìn về phía trước nơi cái khe ngăn cản giữa Thâm Uyên và Huyết Ngục, đồng thời cũng là nơi chôn vùi không biết bao nhiêu là cường giả ở đó.
Lôi Cương lẳng lặng nhìn lôi điện đang lóe lên trong làn sương tím mà có cảm giác thân thiết. Lôi điện mạnh mẽ không còn sự hung hãn nữa mà như trở nên ôn hòa. Hắn từ từ nhắm mắt để cho thần thức đi vào trong cái khe mưa bão sấm chớp.
Thần thức của Lôi Cương như tiến vào trong một cái thế giới với vô số những điểm sáng màu tím. Điều đó khiến cho hắn ngẩn người khi cảm thấy có một sự quen thuộc. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi giật mình vì nhận ra cái cảm giác đó giống hệt như khi độ kiếp. Chẳng lẽ cái khe mưa bão sấm chớp đối với mình cũng không có nhiều sự ảnh hưởng? Đột nhiên, Lôi Cương nghĩ tới thân thể thiên lôi của mình. Ngay sau đó, hắn thu lại thần thức, ánh mắt nhìn về phía trước mà suy nghĩ.
Sau một canh giờ, rất nhiều người tu luyện đều xôn xao. Có nhiều người mở to mắt mà nhìn một cái bóng cao lớn đang từ từ đi về phía cái khe mưa bão sấm chớp.
- Ngươi kia định tìm cái chết hay sao? Chưa tới lúc cái khe đó yên tĩnh mà dám tiến vào đó?
- Hay là người này không sợ chết? Chẳng lẽ biết mình không thể thoát khỏi kiếp nạn này nên bây giờ đi vào cái khe đó để chịu chết? - Rất nhiều người tu luyện đều bàn tán. Cả đám nhìn cái bóng người cao ngất đang từ từ đi vào trong cái khé với một sự khinh thường và tiếc rẻ.
Rất nhanh từ trong thành chợt vang lên một tiếng thét.
- Cái gì? Ngươi nói sư tổ ngươi đi vào trong cái khe mưa bão sấm chớp? - Một âm thanh hùng hậu vang lên không trung trên bầu trời của tòa thành.
Hai mắt Ngu Đao mở to nhìn Ngu Chiến đang đứng đó. Sau khi thấy Ngu Chiến gật đầu, ánh mắt của Ngu Đao trở nên nghiêm trọng, nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mặc dù trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng Ngu Đao vẫn dụng thần thức tìm kiếm xung quanh. Một lúc sau, không thấy bóng dáng của Lôi Cương, Ngu Đao tin rằng hắn đã đi vào trong cái khe đó. Nhưng lúc này không phải là lúc lo lắng.
- Con không biết! Nghe đám ngươi tu luyện nói thì đầu tiên sư tổ đứng ở đó lẳng lặng nhìn vào trong cái khe mưa bão sấm chớp. Nhưng một lúc sau, người liền đi vào trong đó. - Ngu Chiến nói một cách chậm rãi, nhưng trong lòng hắn rất kinh ngạc, không hiểu sư tổ đang làm gì.
Khóe mắt Ngu Đao giật giật. Một lúc sau, ánh mắt của hắn hết sức nghiêm trọng nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ sư tôn phát hiện ra điều gì đó?
Đột nhiên Ngu Đao sửng sốt, sực nhớ tới khi Lôi Cương độ kiếp đã có được thân thể Thiên Lôi khiến cho lão có chút niềm tin.
- Đi chuẩn bị đi! Chỉ còn mấy giờ nữa là tới thời điểm cái khe đó yên tĩnh. Tất cả tới lúc đó rồi nói sau. - Ngu Đao trầm giọng nói. Ngu Chiến nhanh chóng trả lời rồi đi ra.
- Sư tôn! Cuối cùng thì người có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ người thực sự phát hiện được điều gì đó? - Ngu Đao ngồi xuống nhìn phía trước mà lẩm bẩm.
Cuối cùng thì chịu đựng mười mấy canh giờ, những người tu luyện đều đứng lên, lấy linh khí của mình mà vuốt ve chúng. Cương khí và chân khí trong người họ đã đạt tới mức cao nhất. Hơn hai trăm người từ trong tòa thành bay ra, đứng ở trước mặt những người tu luyện. Mà mấy ngàn vị cường giả Cương Quân, Đạo Quân cũng bám theo sau. Nối đuôi theo là một đám đông người ước chừng phải tới mấy vạn.
Hơi thở của bất kỳ người nào cũng dồn dập, nét mặt đầy ý chí chiến đầu mà nhìn về phía trước.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Bên cạnh cái khe chỉ nghe thấy những tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân.
Năm người ngồi xếp bằng đầu tiên, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cái khe mưa bão sấm chớp. Nămngười đó chính Địch Ngược, Ngu Đao, Địch Thanh, Uy Chấn, Lãnh Trục. Cả năm người đều là cao thủ hàng đầu của Huyết Ngục, bất cứ ai cũng là cưởng giả cấp bậc Cương Đế. Trong Huyết Ngục, cường giả Cương Hoàng có tới mấy trăm nhưng Cương Đế thì lại cực ít. Nguyên nhân của nó là do rất khó đột phá và thêm sự hạn chế của Huyết Ngục.
- Khi cái khe mưa bão sấm chớp bình yên, chúng ta sẽ tiến vào trong đó. Mà đám người Thâm Uyên có lẽ cũng như vậy. Trận đại chiến này là chiến trường của bọn họ, không liên quan gì tới chúng ta. - Thanh âm của vị lão nhân tên Lãnh Trục vang lên trong đầu bốn người còn lại.
Nét mặt của cả bốn người khẽ động đậy rồi gật đầu. Thâm Uyên và Huyết Ngục khai chiến, bọn họ không thể tham dự. Thứ mà bọn họ để ý chính là một thứ trong cái khe đó. Trong số năm người bọn họ cũng đều đã tiến vào trong cái khe mưa bão sấm chớp nên biết nó rất rõ. Trong đó có những thứ rất hấp dẫn đối với họ, đặc biệt là truyền tống trận ra khỏi Huyết Ngục. Bao nhiêu năm qua, đám cường giả mạnh nhất của Huyết Ngục và Thâm Uyên đều đi vào trong cái khe, thậm chí biết rõ cửu tử nhất sinh nhưng vẫn không có một ai chùng bước. Tất cả chỉ vì một điều đó là ra khỏi Huyết Ngục. Ở Huyết Ngục chỉ cần tu vi đạt tới Cương Đế là không thể tăng thêm được nữa. Mà người tu luyện có tu vi càng cao nhưng lại không cảm nhận được sự khoái cảm do tu vi mạnh mang tới khiến cho họ gần như điên cuồng. Vì vậy mà bọn họ chẳng hề do dự đi vào trong đó.
Bất kể là Huyết Ngục hay Thâm Uyên. Bất cứ người nào đạt tới Cương Đế hay Đạo Đế đều không tham dự vào trận đại chiến mà đi vào trong cái khe mưa bão sấm chớp để tranh đoạt kho báu. Lúc này, năm người bọn họ xếp bằng ngồi đây chỉ có tác dụng ủng hộ sĩ khí. Khi cái khe thực sự bình yên, bọn họ sẽ rời khỏi.
Ánh mắt Ngu Đao nhìn về phía trước, trong mắt có một sự lo lắng. Lôi Cương đi vào trong đó khiến cho Ngu Đao không cảm thấy yên tâm. Mặc dù lão biết Lôi Cương có thân thể Thiên Lôi nhưng sự khủng bố của cái khe đó đều in sâu trong lòng mỗi một người tu luyện ở Huyết Ngục và Thâm Uyên.
Làn sương tím do lôi điện tạo thảnh ở phía trước từ từ trở nên thưa thớt. Thời gian trôi qua, làn sương nhạt dần rồi biến mất. Khung cảnh của cái khe mưa bão sấm chớp ngăn cách giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên hiện rõ trước mặt mọi người.
Khi làn sương nhạt dần, hơi thở của mỗi một người tu luyện đều trở nên dồn dập. Rất nhiều người tu luyện miết miết linh khí của mình, hai mắt thì đỏ như máu.
"Rầm...oành.." Trong không trung chợt vang lên một tiếng sét đầu tiên. Vô số những làn khí thế khủng bố từ trong cái khe mưa bão sấm chớp tản ra. Vô số những người tu luyện trong Huyết Ngục đều giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong cái khe.
Bọn họ chỉ thấy từ phía trước ào ra một đám người đông như kiến. Cả đám tỏa ra sát khí cùng với ánh mắt khát máu. Khí thế của những người tu luyện trong Thâm Uyên khiến cho không trung sau lưng họ tối sầm nhưng có một đám mây đen cuốn tới.
Ánh mắt của năm vị cường giả đang ngồi xếp bằng ở phía trước đều sáng ngời. Địch Ngược cao giọng hét:
- Các vị đạo hữu của Huyết Ngục, mời theo Địch Ngược ta giết địch. Các ngươi là lịch sử của Huyết Ngục. Có các ngươi mới có Huyết Ngục. Các ngươi mới là chủ nhân thực sự của Huyết Ngục. Để cho chúng ta đuổi đám người tà ác của Thâm Uyên này đi. - m thanh của lão vang vọng trong không trung khiến cho khí huyết trong lòng mỗi một người tu luyện của Huyết Ngục đều sôi lên. Hai mắt người nào cũng đỏ như máu, điên cuồng lao về phía trước.
Mà năm vị cường giả sau khi nháy vào đám đông trước mặt liền có mấy ngàn rồi mấy vạn người tu luyện của Thâm Uyên ngã xuống. Nhưng không lâu sau, cả năm người biến mất. Nhưng cũng không có người nào để ý vì tất cả đều đang chìm vào trong trận giết chóc.
Trận huyết chiến có một không hai giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên đã mở màn.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ