Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Lão Nhân Huyền Bí
hóm Dịch: metruyen
“Tiền bối, người đã cố ý muốn giết chúng ta, vì sao còn phải lừa gạt chúng ta chứ?” Khuôn mặt Luyện Huyền trở nên ầm trầm một cách đáng sợ, hai mặt bắn ra những tia sáng sắc bén nhìn chằm chằm vào hai lão ma y. Sắc mặt đám ác nhân đầy căm phẫn. Hành động của lão nhân hắc y làm cho đám ác nhân cảm thấy giận dữ. Nếu như không phải kiêng dè vì tu vi của hai người này thì chúng sớm đã xông đến bắt đi rồi.
“Khặc khặc, lường gạt? Thì là đang lừa gạt các ngươi sao? Mạnh hiếp yếu. Nếu các ngươi bị lừa gạt, chỉ có thể trách tu vi các người thấp. Các ngươi đã tự mình đưa ra tài bảo, bọn ta cũng chẳng muốn tìm kiếm, thế có là bất bình thường không? Hừ, không chỉ có các ngươi. Đã có trên trăm đoàn ác nhân các người đều bị tiêu diệt sạch”. Khuôn mặt Ma y lão nhân dần trở nên ác liệt, lạnh lùng nói.
- Còn nói những lời vô ích làm gì? Một tên cũng không để sót. Giết hết, rồi sớm trở về Thành Địch Ngược tu luyện!” Một lão nhân khác đầu đầy tinh sương lạnh lùng nói.
Lập tức, thân thể hai người cùng vụt qua một cái rồi biến mất tại chỗ.
Mấy người Luyện Huyền chỉ cảm thấy có một làn khí thế kinh khủng ầm ầm đè xuống. Còn chưa kịp phản ứng gì thì trong lòng khí huyết đã sôi trào, lỗ chân lông cùng lúc nổ tung, đều cảm thấy có hai lực trí mạng đánh tới.
Mấy người này đều là cường giả Đạo Cương, Cương Vương, đối mặt với sự tấn công của cường giả Đạo Cương, Cương Quân, chẳng ai có tâm lý chống lại. Tuy nhiên mấy người này đều là đã tu luyện rất nhiều năm tại Huyết Ngục, lực tấn công của hai lão nhân làm cho mấy nguời này nổi giận, bất chấp trong lòng khí huyết đang sôi trào, ào ào tiến lên tấn công.
Vì Thành Địch Ngược chèn ép, dẫn đến đám ác nhân cũng không dám ra ngoài săncon mồi, chỉ ở trong Long Lân đoàn. Lúc này hai gã cường giả Cương Quân tiến đánh, làm cho lửa giận chất chứa trong lòng đám ác nhân lại bùng lên. Tất cả hơn năm trăm tên hướng về phía hai lão nhân điên cuồng đánh tới.
Chỉ một thoáng, linh khí bay khắp bầu trời, thế nhưng hai đạo lực tấn công cực kỳ kinh khủng từ hai phía với thế không thể đón đỡ đánh về phía đoàn người. Những tiếng kêu thảm thiết, tiếng tức giận mắng chửi vang lên không dứt.
- bang bang bịch….
Tiếng vũ khí va chạm nhau vang vọng phía chân trời, sắc mặt mấy người Luyện Huyền đã tái nhợt, khoé miệng cũng rớm máu. Cả đám năm trăm người chống lại cường giả Cương Quân vẫn không thể chiếm được thế thượng phong. Thế nhưng quân số quá nhiều đã không khiến hai gã cương quân cường giả có chút chùn bước, trái lại càng khơi dậy ý thức giết chóc trong lòng.
- A.
Mỗi một tiếng kêu thảm thiết vang lên lại có một sinh mệnh tiêu tan trong hỗn độn. Sáu gã đầu lĩnh của Thất Luyện đoàn và Quách Kỳ Vân chờ người tụ tập cùng một chỗ. Nhìn đám đông chém giết phía trước khuôn mặt họ co giật, trong lòng tràn đầy thương xót. Những cái này đều là tâm huyết bao năm, vậy mà lúc này, cũng đành phải phó mặc cho sự đời vậy. Cả mấy người cho dù không cam lòng, cũng đành im lặng chấp nhận.
“Trốn đi! chúng ta không phải là đối thủ của cường giả Cương quân, con kiến tuy nhiều nhưng làm sao cắn chết được voi!” Luyện Huyền thở dài trầm giọng nói, hai mắt nhìn về phía sau, nhìn vào phía trong núi lớn, trong mắt có chút vẻ hy vọng. Không biết vì sao, Luyện Huyền lại đem hy vọng gửi vào cái động trong núi lớn. Có lẽ hắn có thể ứng phó, không phải sao? Nghĩ đến cánh tay to lớn của kia, trái tim Luyện Huyền lại đập hơi nhanh một chút.
Số người không ngừng giảm thiểu, chưa đến nửa khắc, đã có hơn trăm ác nhân bỏ mạng trong tay hai gã cương quân. Toàn thân hai lão nhân ngay đến một giọt máu cũng không có, nhưng sát khí trong hai mắt thì lại như hòa lẫn với máu.
“Rống…” Bỗng nhiên, trong hư không đột nhiên vãn lên một tiếng rống như của mãnh thú thời xưa. Thanh âm đinh tai nhức óc, làm cho cả không gian đều trở nên rung chuyển. Hai lão già đang tàn sát ác nhân cùng lúc sắc mặt đại biến, ngưng giết hại. Hai lão nhìn về hư không tràn đầy vẻ kinh nghi bất định và ngưng trọng.
Mấy người Luyện Huyền biến sắc, nhịn không được phun ra một đám máu đào, hai mắt khiếp sợ nhìn về hư không. Đám ác nhân cùng lúc dừng tấn công, ánh mắt kinh hãi nhìn về hư không.
Một lão hắc y, vẻ mặt nhăn nhúm từ phía chân trời đạp không mà đến. Phía sau lão có một làn khí thế kinh khủng che phủ nửa bầu trời, khí thế này dĩ nhiên thực thể hoá, làm cho hai lão cương quân cường giả như không tin được vào mắt mình
“Chẳng hay vị tiền bối nào đại giá quang lâm? Ta là khách khanh trưởng lão của Thành Địch Ngược - Lưu Ngọc!” Hắc lão nhân vội vàng cao giọng nói, trong giọng nói có chút cuồng ngạo. “Thành Địch Ngược?” Ta bất chấp ngươi là Địch Ngược hay là Địch Chấn, đều phải quay trở về Thành Địch Ngược cho lão phu, nói cho Địch Ngược biết Long Lân Đoàn này không phải chỗ Thành Địch Ngược có thể đặt chân tới!” Lão nhân ở phía chân trời không tiếp tục đi tới mà đứng tại chỗ, hai mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn hai gã cường giả cương quân. Người bên ngoài chỉ thấy ánh mắt lão cực kỳ lãnh nhạt, thế nhưng Lưu Ngọc cùng với Bạch lão nhân cũng kinh hồn bạt vía. Hai người có cảm giác như bị mãnh thú cổ xưa nhìn chằm chằm, khiến cho thần kinh căng thẳng không dám buông lơi.
Lưu Ngọc cùng Bạch Lão nhân nhìn nhau, trong lòng cùng kinh hãi. Người này cũng dám gọi thẳng cái tên Địch Ngược thì thân phận tất nhiên kinh khủng. Tu vi sợ rằng không phải là cương quân mà là trên cả cương hoàng. Hai người nhãn thần giao nhau một lúc, Lưu Ngọc lớn tiếng nói: “Đã như vậy, ta đây xin cáo lui, theo lời tiền bối, Lưu Ngọc sẽ nói lại với Thành chủ đại nhân không sai một chữ!” Lưu Ngọc cao giọng nói, trong nháy mắt hai người hoá thành hai luồng ánh sáng mà biến mất.
Phía chân trời lão nhân nhìn Luyện Huyền và mấy người một cái, sau đó lại cũng biến mất mất.
Mấy người Luyện Huyền kinh ngạc thầm hỏi lão nhân kinh khủng này là ai? Vì sao lại bảo vệ Long Lân đoàn? Hơn nữa…Hai gã cường giả Cương Quân này không nói hai lời lại rời đi. Mấy người sao không nhìn ra hai tên kia đối với lão già cực kỳ e ngại? Long Lân đoàn bao thuở nay chưa từng có chỗ dựa vững chắc kinh khủng như vậy? Sau giây phút kinh ngạc, mấy người cùng lúc lại thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ được Long Lân đoàn là tốt rồi.
Lưu Ngọc và Bạch lão nhân Lý Chân đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, hướng Thành Địch Ngược bỏ chạy. Sắc mặt hai người tái nhợt, thiếu chút nữa mất đi sinh mệnh của bản thân. Hai người tàn sát mấy nghìn ác nhân, lần đầu tiên mới gặp phải một người mạnh như thế.
- Ngươi nói xem, người này rốt cuộc là ai? Khí thế thì thật là kinh khủng, so với khí thế của thành chủ thì càng khủng khiếp hơn nhiều! - Lưu Ngọc hít một hơi thật sâu, nói. Hai người bay thật là nhanh, thanh âm căn bản là liên tục truyền tới tai đối phương.
- Cho dù là ai thì người này cũng không phải là người chúng ta có thế chống đối. Cũng may mà không có ý giết hại, nếu không hai người chúng ta sớm đã hồn phi phách tán rồi. Người này cũng dám gọi tên họ lão thành chủ, chắc chắn là có quen biết với lão thành chủ. Ôi chao, sau lần này chúng ta cũng chả thu hoạch được gì. Hay là hảo hảo tu luyện, sau này ít xuất hiện ở bên ngoài thôi! Huyết Ngục ngoạ hổ tàng long, với tu vi của chúng ta, trong mắt Đạo Vương, Cương Vương quả thật cũng khá là cao. Thế nhưng gặp cao thủ thực sự như trước chỉ là một con giun con dế a. – âm thanh của Lý Chân, vang lên trong đầu Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc còn sợ hãi mà gật đầu, lại tăng tốc thêm một chút nữa.
Chín ngày sau.
Trong tiểu viện cổ xưa nằm sâu trong Thành Địch Ngược.
Vẻ mặt Địch Tàn trầm tư ngồi xếp bằng trên mặt đất. Sắc mặt Quân đại trưởng lão hồng hào, ngồi ở chỗ kia nhíu mày, hai người cùng chìm trong suy nghĩ.
Qua lời nói của Lưu Ngọc cùng Lý Chân, Địch Tàn lập tức đi tìm Quân đại trưởng lão - đại sư huynh.
“Ngươi nói xem theo lời hai người Lưu Ngọc và Lý Chân thì người kia rốt cuộc là ai?” Thanh âm Quân đại trưởng lão trầm thấp, sắc mặt có chút âm trầm. Người có dũng khí dám gọi thẳng cái tên Địch Ngược của sư tôn ở Huyết Ngục chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà một đoàn ác nhân nho nhỏ lại có một lão quái vật như vậy?” “Sư tôn lão gia….ôi chao, theo như lời Lưu Ngọc nói tu vi của người kia thật là kinh khủng, không thua kém ta là bao nhiêu. Cho dù là có biết sư tôn hay không, cùng sư tôn có quan hệ gì, chỉ cần đám người ấy không uy hiếp sự tồn tại của Thành Địch Ngược thì sẽ bỏ qua sự hỗn láo của chúng!” Địch Tàn thở dài chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía trước có chút mập mờ bất định.
- Không thể buông tha! Quân đại trưởng lão đột nhiên trầm giọng nói. Địch Tàn sửng sốt, nhìn về phía Quân đại trưởng lão, trong mắt hơi có chút ngạc nhiên.
“Nếu như bỏ qua, như vậy khác nào để bọn ác nhân tiếp tục gia nhập Long Lân đoàn. Đến lúc đó, tụ hội tất cả ác nhân ở Huyết Ngục, thì với Thành Địch Ngược ta cũng không còn thua kém là bao nhiêu. Đến lúc đó, Thành Địch Ngược sẽ lay động!” trong mắt Quân đại trưởng lão loé lên quang mang sắc bén.
- Kia…….Địch Tàn cảm thấy do dự.
- Chúng ta không giết, thế nhưng …chúng ta có thể mua chuộc để đám ác nhân tương kỳ liệp sát. Đến lúc đó ai có thể tra ra được chúng ta? - Quân đại trưởng lão cười lạnh nói.
Địch Tàn gật đầu, ánh mắt lại trầm tư.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ