"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 184: Không Có Chết
hóm Dịch: metruyen
Đương khi cao tầng Ngu gia thôn khiếp sợ, xa tại Thành Địch Ngược ở trung bộ Huyết Ngục, lại có một cuộc trao đổi, mà chuyện này lại liên quan đến toàn bộ những ác nhân đang sống trong Huyết Ngục.
Cuộc nghị sự diễn ra tại điện chầu Thành Địch Ngược.
Vẻ mặt Địch Tàn âm trầm ngồi xếp bằng ở phía trên chính điện, ánh mắt sắc bén vô cùng, toàn thân khí thế cũng lộ ra khiến cho các cao thủ trong đại điện thấp thỏm không an.
“Đám ác nhân của Huyết Ngục trong mười năm sau sẽ càng bừa bãi. Thậm chí đã có những người ở thôn trang hạng trung bị ác nhân giết hại. Rất nhiều thôn trang nhỏ toàn bộ bị tan rã. Có rất nhiều thôn trang từ chối nộp phí. Ác nhân trở nên liều lĩnh như vậy, uy thế Thành Địch Ngược ở đâu? Ta phái đi những đệ tử tinh anh chỉ có mấy người thảm bại quay về, không biết các trưởng lão ngồi đây ai muốn xuất binh, dẹp trừ ác nhân Huyết Ngục, lấy lại oai danh Thành Địch Ngược của chúng ta?” thanh âm Địch Tàn trầm thấp hết sức hùng hậu. Ánh mắt đảo quanh cả trăm người tu luyện trên đại điện.
Nếu có người ở đây tất nhiên sẽ rất khiếp sợ. Hàng trăm tên tu luyện này dĩ nhiên đều là đạo vương, cương vương tồn. Cho dù là ai cũng phải than thầm chỉ có Thành Địch Ngược mới có sức mạnh hùng hậu như vậy, mới tụ hội được nhiều cao thủ kinh khủng như vậy.
Địch Tàn vừa nói xong, các tu luyện giả trong điện chầu đều mắt nhòm mũi, lỗ mũi nhòm tim, cúi đầu trầm mặc không nói. Như là việc này không liên quan gì đến mình.
Địch Tàn nhìn đám trưởng lão cúi đầu, trong lòng sát khí bốc cao, nhưng lại phải kìm nén. Nhìn phía trước mặt không có một bóng người ngồi, Địch Tàn trong lòng trào lên cảm giác bất lực. Đại sư huynh, chẳng biết thương thế của ngươi…ôi chao. Địch Tàn thở dài, nếu có đại sư huynh ở đây, thế thì việc này sẽ được giải quyết tốt hơn rồi. Ôi chao, trong lòng Địch Tàn thở dài, nhưng trên khuôn mặt lại cực kỳ cương quyết. Địch Tàn hiểu rõ toàn bộ Thành Địch Ngược cần mình chống đỡ a.
Nhìn đám khách khanh trưởng lão trầm mặc không nói, Địch Tàn cười nhạt trong lòng. Các khách khanh trưởng lão này mỗi vị đều từng nhận được những chỗ rất tốt của Thành Địch Ngược. Lại ở trong bảo tháp tu luyện không biết bao nhiêu năm. Lúc này, Thành Địch Ngược có một trắc trở, cần bọn họ hỗ trợ thì đám người này lại hờ hững như vậy. Thậm chí căn bản là không từng nghĩ đến việc sẽ dàn xếp giúp đỡ. Những người này quả nhiên coi Thành Địch Ngược chỉ là nơi dưỡng bọn họ hay sao? Có thật cho rằng ….? “Ta cũng không muốn miễn cưỡng các vị, chỉ bất quá, bản thành chủ muốn nói là, nếu như không có tu luyện giả nào nộp chi phí, năm toà bảo tháp của Thành Địch Ngược e rằng cầm cự được không quá một năm. Vậy các người còn có thể hưởng thụ một năm, một năm sau các người lại giống như tu luyện giả khác thôi!” Thanh âm Địch Tàn bỗng nhiên trở nên lãnh đạm. Hai mắt cũng không rời khỏi đám tu luyện giả trong đại điện.
Quả nhiên, khi Địch Tàn vừa nói xong, gần trăm tên khách khanh trưởng lão cơ thể cùng lúc chấn động. Hơn chục ánh mắt cùng nhìn về phía Địch Tàn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
“Thành chủ, ngươi có ý gì chứ? Lẽ nào Thành Địch Ngược nhiều năm thu phí dụng, cũng chỉ có thể dùng trong một năm?” Một vị lão nhân ngồi xếp bằng phía trước, nhìn chằm chằm Địch Tàn mà nói.
Trong lòng Địch Tàn cười khẩy, nói: “Lý trưởng lão, ngươi có biết năm toà bảo tháp trong khi chuyển động cần phải dùng bao nhiêu linh thạch không? Lẽ nào, ngươi cho rằng Thành Địch Ngược ta có nghĩa vụ nuôi không đám tu luyện giả các ngươi? Đừng quên chúng ta chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Thành Địch Ngược ta cho các ngươi có chỗ tu luyện cao, còn các ngươi là đám người tham lam vô độ. Hay là các ngươi nghĩ rằng ….Hay là các ngươi cho rằng Thành Địch Ngược ta chính là một cái chợ? A!!” Địch Tàn thanh âm bỗng nhiên cao lên, cả người bùng phát khí thế, toàn bộ điện chầu cũng trở nên lắc lư rầm rầm.
Gần trăm tên khách khanh trưởng lão mặt mày biến sắc, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng. Tên Lý trưởng lão kia sắc mặt tái nhợt, trống ngực đập dồn dập, như là khí huyết đang sôi trào trong cơ thể. Nhìn về phía Địch Tàn với ánh mắt có phần hoảng sợ.
Khí tức thật là khủng khiếp, khí thế thật là khủng khiếp, lẽ nào…thành chủ đã đạt tới Cương Hoàng thiên giai rồi? đây chính là tiếng nói từ trong đáy lòng các trưởng lão. Trong số bọn họ cũng có cường giả đạo hoàng, cương hoàng, thế nhưng đều là dừng lại ở hoàng giai. Đại bộ phần đều là Đạo Quân, Cương Quân!! Lúc này, khí thế Địch Tàn cơ hồ làm cho khí huyết trong lòng bọn họ sôi trào a, Quân đại trưởng lão cùng Thành chủ không hổ là hai đại cao thủ a, lại không nghĩ rằng Địch Tàn thành chủ mà cũng kinh khủng như thế.
Bình thường tất cả rất ít thấy Địch Tàn xuất thủ, cho nên đối với tu vi của Địch Tàn cũng vẫn mơ hồ.
“Bản thành chủ chẳng qua chỉ là muốn cho các ngươi ra ngoài thắt cổ đám ác nhân kia. Nếu từ đó về sau Huyết Ngục bình an, càng làm cho bảo tháp duy trì lâu dài. Các ngươi lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, muốn lao vào chỗ có lợi nhưng lại không muốn nỗ lực gì cả. Như vậy từ ngày hôm nay trở đi, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc hưởng thụ những điều tốt từ Thành Địch Ngược!” thanh âm Địch Tàn nghèn nghẹn, ánh mắt càng hết sức sắc bén. Thế nhưng trong đáy mắt có sóng, cũng chứng tỏ lúc này trong lòng Địch Tàn đang đánh cuộc, cuộc là bọn người này sẽ không từ bỏ sự tu luyện ở bảo tháp! “Thành chủ, đừng, đừng, chuyện này còn cần phải thương lượng một phen” Địch Tàn vừa mới nói xong, liền có một tiếng nói nôn nóng vang lên.
Liền theo sau trong đại điện cùng lúc vang lên tiếng nói tương tự, mọi người hết sức lo lắng nhìn Địch Tàn, rất sợ Địch Tàn nói thật. Tốc độ tu luyện trong bảo tháp của Thành Địch Ngược với việc tu luỵện bên ngoài hoàn toàn khác nhau, làm sao bọn họ có thể chấp nhận đây. Làm sao bọn họ có thể vứt bỏ? Địch Tàn lạnh lùng nhìn xuống các khách khanh trưởng lão phía dưới, trong lòng hơi mừng thầm. Thế nhưng thanh âm y vẫn vô cùng sắc bén y như trước, trầm giọng nói: “Ngồi đây, mỗi vị đều là cao thủ, không cần phải nghi ngờ. Mà mỗi một vị đều hưởng thụ lợi ích tối đa của Thành Địch Ngược ta. Bản thành chủ cũng không nghĩ tới các ngươi chỉ một mực hưởng thụ, cũng không muốn nỗ lực trả công. Những năm gần đây, Thành Địch Ngược ta cho các ngươi xuất động bao lần? Các ngươi tự trong lòng hiểu rõ. Hừ! cho dù không có các ngươi, có bảo tháp của Thành Địch Ngược ta chắc chắn tạo ra không ít cao thủ!”
Trong đại điện sắc mặt các trưởng lão có vẻ xấu hổ nhìn Địch Tàn.
“Thành chủ, về phần đám ác nhân, chung ta sẽ giúp thành chủ giải quyết. Nhưng bảo tháp…” Một trưởng lão nhìn chằm chằm Địch Tàn chậm rãi nói.
Địch Tàn nhìn mắt lão nhân, trong lòng cười nhạt, nếu như không phải khích tướng một phen thì những lão già này sẽ đứng ra sao? Địch Tàn gật đầu nói: “Chỉ cần Thành Địch Ngược ta khôi phục uy danh bị hao tổn, các tu luyện giả của Huyết Ngục lại nộp phí trở lại, thì bảo tháp lại lần nữa mở ra.”
“Thành chủ, việc này người không cần phải bận tâm nữa. Về phần ác nhân, lão phu nghe nói, nhóm ác nhân càng ngày càng tăng. Như thế để chúng ta động thủ. Chỉ cần hơn trăm người có đủ cường giả Đạo Quân, Cương Quân chém giết đám ác nhân đó có được không?” Thanh âm lão nhân vô cùng bình thản, thế nhưng lại làm người ta lạnh cả sống lưng.
Địch Tàn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Đây là việc không thể tốt hơn, việc này giao cho các ngươi, Nếu như sau một năm vẫn như vậy, thì bản thành chủ thực sự phải suy xét, có nên xuất ra tầng thứ năm của bảo tháp để bồi dưỡng cho đệ tử Thành Địch Ngược hay không!” Địch Tàn nói tuy nhỏ nhưng làm cho khách khanh khuôn mặt các trưởng lão co rúm lại.
“Thành chủ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ ra tay!” Nghe được câu kế tiếp của Địch Tàn, những lão già này trong lòng đứng ngồi không yên, không có bảo tháp tăng tốc độ tu luyện, bọn họ muốn đột phá cũng chẳng biết đến năm nào!! Mục tiêu của mỗi một tu luyện giả là hướng tới tầng cao hơn, không ai ngoại lệ.
Nhìn các khách khanh trưởng lão rời đi từng người một, Địch Tàn không ngừng cười nhạt trong lòng. Trong lòng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, có bọn họ xuất động thì chuyện đám ác nhân cũng xoa dịu được. Trước mắt việc quan trọng nhất là tình trạng thương tích của sư huynh. Địch Tàn không khỏi nghĩ tới cảnh Quân đại trưởng lão và Long Bích kia đánh một trận.
Địch Tàn và Quân đại trưởng lão thật không ngờ Long Bích lại dị biến kinh khủng như vậy. Cơ hồ thiếu chút nữa khiến Quân đại trưởng lão mất luôn tính mạng.
Sau khi thở dài, cơ thể Địch Tàn thoáng một cái biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đúng là ở csâu trong một toà lầu có linh khí hết sức nồng đậm của Thành Địch Ngược.
Phía trước lầu các có một lão nhân tóc trắng đang ngồi xếp bằng. Sắc mặt lão nhân tái nhợt như tờ giấy, linh khí xung quanh cuồn cuộn không ngừng liên tục tụ tập vào cơ thể lão nhân.
“Đại sư huynh…” Địch Tàn nhẹ giọng nói.
Bạch lão nhân không trả lời, cũng không mở mắt. Địch Tàn cũng đứng ở đó nhìn lão nhân, không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, hai mắt lão nhân trợn tròn, trầm giong nói: “người kia!! Cũng chưa chết!!”
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ