Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 154: Tiểu Giác
ôi Cương nhìn chằm chằm cái vỏ trứng ngũ sắc dưới đất. Lúc này, hắn gần như muốn nổi điên, hơn trăm viên thú hạch, mười năm giết linh thú để nuôi nó, thế nhưng… tất cả đều uổng phí?
Ngay khi Lôi Cương thực sự cuồng nộ, hắn đột nhiên nghe một tiếng “hắt xì” từ trong quả trứng vang lên. Hắn bất chợt nhìn kỹ lại cái vỏ trứng ngũ sắc. Không ngờ trên quả trứng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Mà lỗ hổng này lại không ngừng lớn lên …
Đây là… Lôi Cương hút một ngụm lãnh khí. Thần thức mở rộng ra, hắn càng kinh hãi phát hiện xung quanh quả trứng không có một tia sinh mệnh nào. Chuyện gì xảy ra vậy? Lôi Cương chăm chú nhìn vỏ trứng ngày càng nhỏ lại, lại nghe tiếng hắt xì trong lòng hắn lại càng thêm nghi hoặc.
“Ai? Ai ở chỗ này!” Lôi Cương trầm giọng quát.
“Kỷ kỷ, kỷ kỷ…” Trong đầu Lôi Cương đột nhiên vang lên một âm thanh của ấu thú. Trong lòng Lôi Cương chấn động, trừng mắt nhìn cái vỏ trứng ngày càng nhỏ lại, lẽ nào… Lẽ nào quả trứng ngũ sắc này nở ra một linh thú mà người khác không thể nhìn thấy? Lôi Cương hít mạnh một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mở rộng thần thức, tỉ mỉ dò xét xung quanh quả trứng. Vẫn như lúc trước, hắn không tìm thấy bất cứ sinh vật gì xung quanh quả trứng, thế nhưng hắn kinh ngạc phát hiện xung quanh quả trứng tràn ngập linh khí đến mức khó tin. Lôi Cương hoàn toàn có thể cảm nhận được lực ngũ hành ẩn trong thiên địa linh khí.
“Ngươi là… linh thú mới nở ra sao?” Lôi Cương nhẹ giọng nói, tuy rằng hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, thế nhưng tiếng “kỷ kỷ” cùng với vỏ trứng ngũ sắc đã chứng minh chỗ này có một tiểu tử vừa sinh ra.
“Kỷ kỷ…” Vừa nghĩ đến thì trong đầu Lôi Cương lại vang lên tiếng của ấu thú.
“Ngươi… có thể ra đây không? Ta không thể thấy được ngươi a!” Lôi Cương nói lần nữa, chẳng biết vì sao hắn có cảm giác con ấu thú này có thể nghe hiểu được những gì hắn nói, mà cho dù không hiểu cũng phải thử một chút.
Không biết là có phải ấu thú hiểu được ý Lôi Cương hay không, đợi cho đến khi vỏ trứng ngũ sắc hoàn toàn biến mất, trên tay hắn xuất hiện một vật nho nhỏ. Một con linh thú có hình dạng như một con chó, trên trán có một cái sừng nhỏ, toàn thân phủ trong lớp lông dài mượt lấp lánh ánh sáng năm màu. Mà đôi mắt của ấu thú cũng có năm màu, cực kì quỷ dị.
“Hả…” Lôi Cương ngây người, nhìn chằm chằm ấu thú ở trong lòng bàn tay hắn. Nguyên bản Lôi Cương cũng không hy vọng quả trứng sẽ nở ra một linh thú siêu cường, nhưng cũng không đến nỗi là một con chó nhỏ kia chứ? Hơn nữa, hắn càng cảm thấy hoang đường khi cảm nhận được như cùng dòng máu đối với con ấu thú này, chẳng lẽ là do hắn dùng tiên huyết để ấp trứng nở ra? Lúc này, tiểu cẩu kêu lên “anh” đầy ủy khuất, rồi biến mất. Lôi Cương sửng sốt một lúc, lẽ nào con tiểu cẩu này có thể biết được tâm trạng của hắn? Lôi Cương tự nhiên cảm thấy xấu hổ. Khi hắn thấy quả trứng nở ra một con tiểu cẩu, trong lòng hắn cảm thấy bất mãn, đó là do hắn đặt ra mong muốn xa vời quá.
Lôi Cương triển khai thần thức, cảm thụ vị trí của tiểu cẩu, liền thở dài, có thể nào xem nó như một con tiểu cẩu được kia chứ? Tuy rằng hình dáng quá giống, nhưng bản thân hắn cũng không cho rằng nó là một con chó thực sự! Có thể hấp thu mấy trăm viên ngũ giai trung phẩm thú hạch thì bản thân nó đã hết sức thần bí rồi. Nếu lúc này, hắn còn cho rằng con tiểu cẩu ngũ sắc này chỉ là một con chó bình thường thì cũng thấy thẹn với tu vi của bản thân.
“Tiểu gia hỏa…”
“Tiểu gia hỏa ra đây đi!”
“Tiểu…”
Mặc dù Lôi Cương có kêu gọi thế nào, tiểu tử kia cũng không hiện thân. Lôi Cương cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng may hắn cảm giác được tiểu tử kia luôn tồn tại bên người, liền thả lỏng tinh thần. Hắn lập tức ngồi xếp bằng tiến vào tu luyện. Lúc này, Lôi Cương đã tiến vào Huyền giai đỉnh, hắn đang cố gắng phá tan tấm màng để tu vi tiến lên Địa giai.
Ở trong Rừng Thôn Ma này, tốc độ tu luyện so với ở Huyết Ngục nhanh hơn mấy phần. Hơn nữa, xung quanh luôn có mãnh thú để hắn chiến đấu, điều đó càng làm cho tu vi của Lôi Cương đại tiến. Lúc này, thể anh trong đan điền tản ra màu xanh nhàn nhạt, bên ngoài thì có màu tử sắc. Thể anh của hắn so với người khác có sự khác biệt rất lớn.
Khiến cho Lôi Cương kinh ngac vạn phần chính là khi tu vi của hắn tăng mạnh thì thể anh ngày càng cường đại hơn. Đối với người tu luyện có tu vi Đạo quân, Cương quân mà nói thì Cương anh, Đạo anh của bọn hắn hết sức yếu ớt. Nếu như Cương anh, Đạo anh bị nghiền nát thì linh hồn của bọn họ từ từ biến mất. Vì thế các tu luyện giả luôn cố gắng luyện chế linh khí phòng ngự riêng biệt để cường hóa thể anh của bản thân họ. Mà lúc này, Lôi Cương cũng phát hiện mặt ngoài của thể anh xuất hiện nhiều nếp nhăn có hình dạng như lân giáp, điều này làm hắn chấn động không nhỏ, lẽ nào lân giáp cũng chuyển dời lên trên thể anh được? Nếu đúng như vậy thì không phải là thể anh của hắn cũng có khả năng phòng ngự hết sức kinh khủng sao?
Lôi Cương đối với lân giáp có lòng tin rất lớn. Lân giáp có lực phòng ngự kinh người. Quan trọng hơn, nó có thể khiến lực lượng cùng tốc độ tăng đến cực hạn. Nếu như thể anh của hắn mặc thêm lân giáp thì có thể xem như thêm được một cái mạng, tu luyện giả chỉ cần cương anh chưa bị hủy liền có thể đoạt xá trọng sinh. Mà khi tu vi đạt được Cương quân, Đạo quân thì Cương anh cùng Đạo anh đúng là hết sức yêu ớt, khi thoát ly thân thể dễ dàng gặp nguy hiểm, vì vậy phải liên tục cường hóa phòng ngự cho nó. Thậm chí một số tu luyện giả có thể công kích trực tiếp vào cương anh.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một tháng sau, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt. Lần này đột phá thành công, không hề có trở ngại gì lớn.
Kiếp cương địa giai, tại Trung Xu giới cũng có thể được xem như hàng nhất lưu cường giả rồi. Ha ha, không nghĩ tới, chỉ trong vài chục năm hắn đã bước tới độ cao này. Bỗng nhiên trong lòng Lôi Cương chợt dâng lên một cơn xúc động, hắn ngơ ngác, mê mang nhìn lên bầu trời.
“Kỷ kỷ…” Một tiếng kêu to vang lên, Lôi Cương giật mình tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói: “Tiểu tử, ra đây!”
Trước mặt Lôi Cương chậm rãi hiện lên một con tiểu cẩu ngũ sắc. Hai mắt nó đầy nước nhìn chằm chằm Lôi Cương, rồi phát ra một tiếng “anh” đầy ủy khuất. So với một tháng trước đây, tiểu tử này không hề có sự thay đổi
Lôi Cương sửng sốt một chút, nhìn tiểu tử kia, chậm rãi nói: “Sau này cứ gọi ngươi là tiểu… Giác nha!” Lôi Cương có chút xấu hổ, xém chút nữa hắn đặt tên cho nó là tiểu cẩu rồi. Về phần cái tên tiểu Giác, nó chợt xuất hiện trong đầu Lôi Cương khi hắn nhìn cái sừng nho nhỏ trên đầu tiểu tử kia.
“Kỷ kỷ…” Tiểu tử kia phát ra một tiếng kêu hưng phấn, nhoáng một cái, xuất hiện ngay trên cổ Lôi Cương, sau đó dùng cái sừng nhỏ trên đầu không ngừng cọ cọ vào người hắn.
Lôi Cương cả kinh, tiểu gia hỏa này thật đáng sợ, chính bản thân hắn cũng không nhìn thấy được thân ảnh của nó.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ…” Tiểu Giác đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng kêu, thân thể lại quỷ dị xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Lúc này, Tiểu Giác quay cái mông về phía Lôi Cương, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, như bảo rằng, đi theo ta.
Lôi Cương suy tư một lúc, rồi đứng dậy. Tiểu Giác lại biến mất lần nữa, rồi xuất hiện cách đó mười thước. Lôi Cương hết sức kinh hãi. Cảnh tượn đó buộc hắn phải nhìn tiểu Giác bằng cặp mắt khác a! Đây là tốc độ gì vậy? Thuấn di? Nhìn Lôi Cương đang ngây người, tiểu tử kia kêu lên hai tiếng kỷ kỷ ra ý hối thúc. Lôi Cương cười nhẹ, chậm rãi đi theo.
Cuối cùng, tiểu tử kia dẫn Lôi Cương trở lại dưới cây đại thụ chọc trời ở sâu trong Rừng Thôn Ma.
“Kỷ kỷ…” Tiểu gia hỏa kêu lên hai tiếng, trong đôi mắt nó hiện lên vẻ mừng rỡ. Thân ảnh tiểu Giác lại biến mất lần nữa, rồi xuất hiện, rồi lại biến mất… khiến cho Lôi Cương hóa đá tại chỗ.
Bỗng nhiên, trong lúc Lôi Cương còn đang kinh hãi, một âm thanh sang sảng vang lên khiến thân thể hắn chấn động.
“Ha ha, tiểu tử, tốt lắm, Kiếp cương địa giai, xem ra với hơn ba mươi năm còn lại, việc đột phá tới Cương vương không phải là không thể.” Mộc Huyền Thượng Nhân chậm rãi đi ra từ trong thân cây đại thụ, sắc mặt so với mười năm trước đã có phần tái nhợt hẳn. Vừa bước ra, Mộc Huyền Thượng Nhân liền dò xét xung quanh, đôi mắt trong suốt hiện lên sự nghi hoặc.
“Lôi Cương bái kiến tiền bối.” Lôi Cương cung kính nói, trong lòng thất kinh, chẳng lẽ Mộc Huyền Thượng Nhân cũng không cảm nhận được khí tức của tiểu Giác? Có thể như thế sao? Thế nhưng nghĩ đến thân ảnh xuất quỷ nhập thần của nó, Lôi Cương thấy rằng cũng có thể xảy ra, dù sao trên người tiểu Giác còn rất nhiều điều thần bí lắm!
“Ha ha, ban nãy ngươi nói chuyện với ai vậy?” Mộc Huyền Thượng Nhân nở nụ cười nhạt, nhìn chăm chú Lôi Cương, rồi chậm rãi nói.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ