Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Ấp Trứng
ột năm sau…
Lúc này Lôi Cương vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ. Một năm qua, hắn vẫn không ngừng dùng tiên huyết của bản thân để ấp trứng. Cứ mỗi lần tiên huyết bị hấp thụ, hắn liền khôi phục, rồi lại bị cái trứng đen kia hấp thụ, cứ tuần hoàn như thế. Hắn có dự cảm rằng lần ấp trứng này sẽ không hề uổng phí.
Cho tới hôm nay, quả trứng đen cũng dừng việc hấp thụ tiên huyết lại. Lôi Cương thả lỏng bản thân, tỉ mỉ qua sát quả trứng đen kia, muốn xem thử nó sẽ nở ra loại linh thú gì. Thế nhưng, cả mười ngày sau đó, quả trứng vẫn không có dấu hiệu nở, chỉ có hoa văn trên thân ngày càng dày đặc, Nhưng Lôi Cương cũng cảm nhận được một thứ sinh mệnh dao động truyền ra từ trong trứng. Lôi Cương mừng rỡ, rồi cho nó vào trong giới chỉ.
Lôi Cương đứng lên. Hắn cũng biết tiếp tục chờ đợi cũng không phải là chuyện hay. Hắn chẳng thề làm gì khác hơn là tiếp tục đi rèn luyện.
Sâu trong Rừng Thôn Ma đầy rẫy Ngũ giai trung phẩm linh thú, Lôi Cương chậm rãi mở rộng thần thức ra xung quanh. Hắn cảm nhận được có hai con linh thú gần đó. Ngũ giai trung phẩm linh thú tương đương với cao thủ Kiếp Cương Kỳ, nên đối với hắn không có gì uy hiếp. Dọn dẹp một chốc, Lôi Cương liền đi về phía con ngũ giai trung phẩm linh thú ở bên trái.
Lôi Cương sử dụng Ẩn tức thuật mà đi. Một lúc sau, Lôi Cương không khỏi sửng sốt. Lúc này trước mặt hắn lại là một con cự mãng dài cả trăm mét, rộng chừng ba trượng, hai con mắt màu lam sắc. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một làn khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân cự mãng.
“Tê tê…” Cự mãng phát ra một tiếng kêu, hai đôi mắt lam sắc nhìn chằm chằm Lôi Cương, lộ ra một tia nanh ác. Lôi Cương còn chưa kịp động thủ, cái đầu của mãnh xà nhanh như thiểm điện tấn công về phía hắn. Đồng thời phun ra một làn sương trắng khiến cho Lôi Cương phải lùi lại.
Lôi Cương cả kinh. Luồng sương trắng còn chưa tới gần thế nhưng khiến hắn lạnh cả người. Thật khủng khiếp! Trong nháy mắt, một cái lồng Cương khí bao phủ toàn thân Lôi Cương, thân thể nhoáng lên một cái, quỷ mị xuất hiện trên đầu cự mãng. Hắn nở một nụ cười nhạt, tay phải ẩn chứa nội kình mãnh liệt, đánh thẳng một quyền xuống đầu cự mãng.
“Phanh…” Trên đầu cự mãng xuất hiện một vết thương lớn.
“Ngao…” Cự mãng phát ra một tiếng giống như trẻ con khóc, cái đuôi khổng lồ của nó trong nháy mắt liền quấn lấy Lôi Cương. Thân rắn khẽ động, toàn bộ thân thể quấn chặt Lôi Cương, giữ hắn trên không trung. Đôi mắt lam sắc của cự mãng nhìn chằm chằm Lôi Cương với một sự phẫn nộ ghê gớm.
“Phốc…” Cự mãng lại phun ra một làn sương trắng. Con cự mãng linh thú này đã có linh trí, nên nó biết công kích làm sao để đạt hiệu quả tốt nhất, trước khống chế, sau phun độc…
Bỗng nhiên, cự mãng run người, thân thể nổ tung thành từng mảnh. Trong đôi mắt lam sắc của nó xuất hiện một người khôi ngô toàn thân mặc lân giáp đang nhe răng cười. Lúc này, ngoại trừ hai mắt, toàn thân Lôi Cương được bao phủ một lớp lân giáp. Ngay cả khuôn mặt cũng vậy. Nhìn hắn khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Thân thể con cự mãng đã nổ tung từ từ liền lại. Nó nhìn thấy sự biến hóa của Lôi Cương liền sinh ra tâm lý sợ hãi. Đột nhiên người đó biến mất trước mắt nó, Ngay lập tức nó cảm thấy trên đầu lại có một cơn đau nhức. Cự mãng còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, thân thể khổng lồ đã đổ xuống đất.
Toàn thân Lôi Cương đầy tiên huyết, tay phải cầm một viên tinh thể màu lam. Sau khi hắn lau sạch một chút rồi thu vào giới chỉ. Tuy rằng nét mặt hắn vẫn thản nhiên, thế nhưng hai mắt không kiềm được lộ vẻ kích động. Hắn chậm rãi nhìn về phương xa, nhoáng một cái, lao vụt đi.
Cứ như vậy, Lôi Cương ở trong Rừng Thôn Ma liên tục giết ngũ giai trung phẩm linh thú. Hắn kinh ngạc phát hiện tại đây có đầy đủ linh thú với các thuộc tính ngũ hành. Trên khắp cả Trung Xu giới cũng khó có được nơi nào như vậy.
Tông sư Cổ đạo đã nói chỉ cần kiếm đủ thú hạch ngũ hành là có thể cường hóa hư kiếm? Nội tâm Lôi Cương khẽ động, thần thức xâm nhập vào giới chỉ. Nhưng ngay lập tức thân thể hắn chợt chấn động.
“Có huyện gì đã xảy ra?” Sắc mặt Lôi Cương cứng ngắc. Tất cả linh hạch kiếm được đã hoàn toàn biến mất? Lôi Cương nhớ kỹ, mấy tháng qua hắn đã giết được hai mươi con ngũ giai trung phẩm linh thú a, cũng thu được hơn hai mươi viên thú hạch đủ mọi thuộc tính. Vậy mà bây giờ toàn bộ đều biến mất? Lôi Cương cố gắng dùng thần thức truy tìm trong giới chỉ, thế nhưng cũng không có kết quả.
Bỗng nhiên, Lôi Cương nghĩ đến một giả thuyết… Hắn đem quả trứng đen ra, đặt ở trước mặt. Thế nhưng, bây giờ khó lòng mà gọi nó là một quả trứng đen nữa. Lúc này, trước mặt hắn là một quả trứng có hoa văn với năm màu rực rỡ, cực kỳ quỷ dị. Lôi Cương nhìn kỹ, thì thấy năm màu đó tương ứng với ngũ hành, lẽ nào… Tất cả đều vào miệng của nó hết sao?
Thần thức Lôi Cương cảm nhận được sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ đến mức khó tin ở bên trong quả trứng. Lẽ nào… Quả trứng này có khả năng thôn phệ thú hạch? Nhưng tại sao có thể cả ngũ hành cơ chứ?
Lôi Cương lắc đầu, thu quả trứng vào giới chỉ, tiếp tục giết linh thú kiếm thú hạch nuôi trứng.
Nửa năm sau…
Lôi Cương ngồi xếp bằng dưới một gốc cây. Lúc này hắn đang dùng thần thức thâm nhập vào trong giới chỉ để quan sát quả trứng. Nửa năm qua, hắn đã giết rất nhiều linh thú. Tất cả số thú hạch đều để cạnh quả trứng ở trong giới chỉ. Thần thức của hắn lẳng lặng quan sát quá trình quả trứng thôn phệ thú hạch. Quả nhiên, không được nửa canh giờ, Lôi Cương đã phát hiện ra điều khác thường. Những viên thú hạch chậm rãi hóa thành linh khí ngưng tụ quanh quả trứng, giống như chúng bị một lực lượng tác động vào. Không quá một canh giờ sau, toàn bộ thú hạch đều biến mất, mà hoa văn ngũ sắc trên thân trứng càng thêm rực rỡ.
Lôi Cương có chút luống cuống, “Rốt cuộc quả trứng này là cái gì? Sao mà kinh khủng vậy?” Cho đến nay, nó cũng đã thôn phệ hơn năm mươi viên thú hạch của ngũ giai trung phẩm linh thú rồi, cũng may ở đây là Rừng Thôn Ma, linh thú đông đảo, mới có thể đáp ứng được nhu cầu của nó a. Hơi do dự một chút, Lôi Cương bắt đầu giết tiếp. Giết linh thú như vậy, không những có thể thu được thú hạch, mà còn giúp tu vi của hắn tịnh tiến không ít. Lúc này, Lôi Cương chậm rãi hướng về phía Thiên Thể Địa giai đi tới.
Mười năm sau…
Lôi Cương đã ở trong Rừng Thôn Ma này gần mười hai năm. Lúc này, cả người hắn nồng nặc mùi máu, khuôn mặt cực kì âm u. Những năm gần đây, Lôi Cương một mình xuyên suốt Rừng Thôn Ma, trong đó có những cuộc chiến nho nhỏ, cũng có những cuộc chiến cực kì ác liệt. Linh thú trong Rừng Thôn Ma này thực sự quá nhiều, không thể nào giết hết được. Đầu tóc Lôi Cương rối bù, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm quả trứng ngũ sắc. Trên thân quả trứng có thể thấy các hoa văn ngũ sắc ẩn hiện.
Hô hấp của Lôi Cương ngày cành nhanh. Quả trứng ngũ sắc này sau khi hấp thu gần cả trăm viên thú hạch cuối cùng cũng dừng lại. Lôi Cương cảm nhận được quả trứng này đang bắt đầu nở ra. Vì thế mà hắn vẫn đợi, xem coi thử cuối cùng nó là loại linh thú gì mà chiếm của hắn nhiều thứ như vậy.
Nhìn quả trứng ngũ sắc cả nửa ngày, ngoại trừ tỏa ra quang mang ngũ sắc cũng không có động tĩnh gì khác. Lôi Cương trầm tư một lúc, rồi hắn cắn nhẹ ngón tay, nhỏ một giọt tiên huyết lên trên quả trứng.
“Ông…” Một tia dao động từ trong trứng truyền ra. Ánh sáng năm màu quanh thân trứng sáng rực, giống như mặt trời chói chang vậy. Nó khiến cho Lôi Cương khó lòng quan sát tiếp được.
Cứ như vậy tròn một canh giờ, ánh sáng từ từ biến mất. Lôi Cương nhanh chóng nhìn lại, nhưng bỗng nhiên hóa đá tại chỗ.
Quả trứng ngũ sắc đã nở ra, thế nhưng… lại trống rỗng. Chính xác, rỗng tếch, chỉ có cái vỏ, không hề có một con linh thú nào hết.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ