There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 148: Chỗ Hiểm Yếu
ôi Cương gầm lên, khiến cho người con gái mặc áo xanh nhất thời ngây người, như thể không tin được một kích của mình lại bị Lôi Cương ngăn trở dễ dàng như thế. Trong tay nàng lại xuất hiện một thanh kiếm màu xanh rồi lạnh lùng quát:
- "Huyền kim lệ cương!"
Linh kiếm màu xanh đột nhiên bộc phát ra ánh sáng màu vàng nóng rực. Trong lòng Lôi Cương rung lên, thiếu chút nữa, thì quên mất người con gái mặc áo xanh này chính là cao thủ thiên giai kiếp cương. Lôi Cương vội vàng lùi lại, hắn lấy thanh Hư Kiếm khổng lồ ra. Ngay lập tức vang lên những tiếng tiếng sấm sét, khí thế toàn thân hắn bùng nổ. Lôi Cương lạnh lùng nhìn người con gái mặc áo xanh.
Người con gái mặc áo xanh cũng nhìn chằm chằm vào thanh Hư Kiếm khổng lồ trong tay Lôi Cương, ngực nàng phấp phồng, khuôn mặt cười dính bụi trở nên đỏ ửng, đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Lôi Cương nói:
- Ngươi còn nói không sao? Ngươi giải thích thế nào về thanh kiếm to kia?
Lôi Cương sửng sốt, lạnh lùng nói:
- Xin ngươi nói ra sự tình cho ta biết, ta đã đắc tội với ngươi khi nào? Trước đây ta biết ngươi sao?
Người con gái mặc áo xanh thở dốc, hai mắt gần như phun lửa, phẫn nộ quát:
- Trước đây, ngươi đã sờ…ta. Ngươi còn đoạt mất chiến lợi phẩm của ta, ngươi còn nói không sao!
Trong đầu Lôi Cương trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn nhớ lại, mười tháng trước, gã đàn ông mặc áo đen kia. Lúc đó, Lôi Cương thấy hắn đúng là một người con gái nên đã không giết. Lẽ nào người con gái mặc áo xanh chính là hắn? Nhớ tới lời người con gái mặc áo xanh nói lúc trước, Lôi Cương càng khẳng định điều đó là đúng. Hắn nhìn vào mắt nàng, nói:
- Lúc đó nếu sớm giết ngươi, thì có phải xong xuôi mọi chuyện không!
Khuôn mặt người con gái mặc áo xanh cứng lại, quát một tiếng, rồi trong nháy mắt, nàng lại hiện ra trước mặt Lôi Cương. Linh kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng màu vàng dài đến mười thước, đâm về phía ngực Lôi Cương.
Lôi Cương ngây người khi thấy đòn công kích quỉ dị như vậy. Căn bản hắn không biết làm sao nàng có thể xuất hiện trước mặt hắn? Lôi Cương nghiêng mình giữ hư kiếm trên ngực. Nhưng công kích sắc bén của thiếu nữ xác định phải lấy cho được mạng của Lôi cương.
- ̀m!
Một tiếng động vang lên, Lôi Cương và hư kiếm đều bị đánh bay. Khí huyết trong lòng Lôi Cương sôi trào. Mặc dù, kỹ năng tấn công của người con gái này vẫn còn quá kém, nhưng nàng đúng là một cao thủ cường giả kiếp cương hậu kỳ. Chỉ một đòn đã làm cho Lôi Cương bị thương nặng. Sát khí trong lòng Lôi Cương nổi lên, hư kiếm được bao phủ bởi những tia chớp màu tím vang lên những tiếng loẹt xoẹt. Hơi thở điên cuồng của Lôi Cương khiến cho người con gái kinh hoàng.
Lôi Cương bỗng nhiên bạo động, quát một tiếng giận dữ rồi bổ một kiếm về phía người con gái.
- Hừ!
Người con gái mặc áo xanh hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải nàng xuất ra xác ra một con rùa to. Ngay lập tức, con rùa đột nhiên hóa thành một bộ chiến giáp, rồi bọc lấy người thiếu nữ. trên mặt ngoài của bộ chiến giáp do con rùa hóa thành tản ra một thứ ánh sáng màu vàng cùng với những con chữ chi chít toàn thân, che phủ nàng, chỉ chừa lại có khuôn mặt. Được phủ thêm chiến giáp, người con gái mặc áo xanh không tỏ ra yếu thế, nghênh đón Lôi Cương.
- ̀m!
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất ầm ầm chấn động. Một đạo sóng chấn động cuốn sạch bốn phương tám hướng, bụi bặm bay lên, mấy cậy đại thụ xung quang gẫy gục.
Ngực Lôi Cương như thể bị một tảng đá to đè nặng, sức mạnh một kiếm của người con gái này vượt cả dự liệu của Lôi Cương. Mà nàng lại được phủ thêm chiến giáp rùa, nên việc phòng ngự và công kích cũng được nâng cao. Do đó bù đắp được kỹ năng chiến đấu của nàng.
Lôi Cương hạ quyết tâm phải giết người con gái mặc áo xanh này. Thần thức hắn kích thích lân giáp, trong nháy mắt, toàn thân bắt đầu khởi động. Làn da màu đồng của hắn tỏa ra ba loại ánh sáng, rồi lân giáp xuất hiện bao phủ toàn thân. Lúc người con gái mặc áo xanh còn sửng sốt, thì Lôi Cương đã biến mất rồi.
- Vù vù…
Người con gái mặc áo xanh chỉ nghe bên tai mình có tiếng gió thổi vù vù, nội tâm nàng quýnh lên, linh kiếm trong tay hướng về phía sau công tới.
Nhưng lúc này, Lôi Cương lại hiện ra phía trước người con gái, bổ một kiếm vào bộ chiến giáp trên người nàng.
- ̀m…
Một âm thanh vang lên, Lôi Cương bay ngược về phía sau. Một cổ lực lớn cùng với sức mạnh điên cuồng ép lên người Lôi Cương, khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, rồi phun ra một búng máu. Trong lòng Lôi Cương giận dữ, rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?
Khoác lại chiến giáp, người con gái mặc áo xanh đầy vẻ đắc ý, ném cái nhìn sắc lạnh về phía Lôi Cương, lạnh lùng nói:
- Thật là không biết lượng sức mình. Chiến giáp u huyền, ngươi há lại có thể đánh vỡ sao!
Lôi Cương quỳ một gối xuống, hai mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của người con gái mặc áo xanh, trong lòng ngưng động. Chiến giáp u huyền có thể bắn ngược lại lực của mình sao? Lôi Cương làm sao không biết đạo lực cực mạnh đó được phát ra từ tay mình.
- Rống…
Ở sâu trong rừng rậm, đột nhiên truyền đến một âm thanh gầm gừ của hung thú làm cho lá cây xung quanh đều chấn động. Lôi Cương chỉ cảm thấy một cổ khí thế kinh khủng từ sâu bên trong phát ra, làm cho hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt người con gái mặc áo xanh thay đổi, nàng nhìn sâu vào trong rừng, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
Nhưng, lúc này, Lôi Cương đột nhiên nhảy bật lên, giận giữ quát một tiếng:
- Khai Thiên! Thức thứ mười chín.
Hư kiếm trong tay hắn sáng rực lên, một làn khí thế kinh khủng tỏa ra mãnh liệt. Một lưỡi kiếm mang như tỏa ra ba loại ánh sáng lao về phía người con gái mặc áo xanh.
- ̀m…
Người con gái mặc áo xanh không mảy may nhúc nhích, mà Lôi Cương chỉ nhìn thấy một đạo mũi kiếm theo đường cũ hướng về phía mình mà bổ tới. Trong lòng Lôi Cương vừa sợ, vừa giận, né tránh. Rồi mũi kiếm bổ về phía sau Lôi Cương.
- ̀m ầm…
Mặt đất nổ tung, xuất hiện một hố lớn, hơn mười cây đại thụ cũng nổ tung. Lôi Cương không thể tin được, nhìn người con gái mặc áo xanh, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Chiến giáp này, rốt cuộc là chiến giáp gì? Sao lại kinh khủng như vậy?
Người con gái lạnh lùng nhìn về phía Lôi Cương, nói:
- Chiến giáp u huyền của ta, cho dù cường giả cương vương cũng có thể phản lại được, chứ đừng nói là người. Ngươi có biết, ngươi đã mang ta và ngươi vào một nơi chín phần chết một phần sống không?
Lúc này khí chất của người con gái mặc áo xanh đã có một sự thay đổi lớn so với trước kia, nhưng âm thanh vẫn lạnh giá hàm chứa một phần oai phong.
- Chín phần chết một phần sống?
Lôi Cương kinh nghi nói, liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của người con gái mặc áo xanh.
- Hừ, chẳng nhẽ ngươi không biết rừng Thôn Ma kinh khủng như thế nào sao?
Trong đôi mắt đẹp của người con gái mặc áo xanh lộ ra một tia lo lắng, lạnh lùng nói.
Lôi Cương nhìn mắt người con gái, lắc đầu. Mặc dù, lúc này, sát khí của Lôi Cương đã nổi lên, nhưng tiếng thú rống lúc trước làm cho nội tâm hắn vô cùng hoảng sợ. Hắn cũng cảm giác, nơi này hơi khác thường, bèn thấp giọng nói:
- Ta chưa từng nghe tới rừng Thôn Ma.
Người con gái mặc áo xanh ngạc nhiên, nhìn vào mắt Lôi Cương, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết, rừng thôn ma gần với cái khi sấm chớp mưa bão không? Nghe đồn, khi cái khe sấm chớp mưa bão yên tĩnh, thì từ Thâm Uyên hàng trăm người tu ma tiến vào rừng thôn ma này mà không ra được. Cho nên, tu luyện giả mới gọi đây là rừng thôn ma. Nhưng mà, lúc đó trong số người tu mà thấp nhất cũng là Đạo Vương hậu kỳ, chứ đừng nói là hai người chúng ta ngay cả cảnh giới Cương Vương cũng chưa sờ tới!
Lôi Cương kinh ngạc, nhìn xung quanh, thần thức tản ra, thì phát hiện ra thần thức của mình bị hạn chế, chỉ có thể bao phủ được một ki lo mét. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy nghiêm trọng. Lúc trước khi mãnh thú mới gầm lên đã khiến mình hộc máu, thì đừng nói là đối mặt với nó. Lôi Cương đưa mắt nhìn sang bên trái, nhoáng một cái, hắn chạy vội về hướng đó.
- Đừng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi rừng thôn ma, toàn bộ rừng rậm thôn ma đều có kết giới bao phủ, vào thì dễ, nhưng có thể đi ra sao? Khó như lên trời vậy!
Người con gái mặc áo xanh như thể nhìn ra suy nghĩ của Lôi Cương, nên lạnh lùng quát.
Lôi Cương vẫn tiếp tục chuyển động, hướng về phía trước, chạy như điên.
Chưa tới một khắc, Lôi Cương ủ rũ đi về chỗ cũ, nhìn người con gái mặc áo xanh, nói:
- Chẳng nhẽ, cả đời này chúng ta bị nhốt ở đây sao?
- Ngươi nghĩ cách đi!
Lông mày người con gái mặc áo xanh cau lại, lạnh lùng nói.
Lôi Cương khẽ cau mày, nói:
- Nếu ngươi muốn sống mà ra khỏi nơi này, xin ngươi hãy hạ ân oán trước đây xuống. Với lại, lần đó, ta chỉ là muốn xác nhận xem ngươi có đúng là nữ hay không thôi. Hừ. Chứ không hề nghĩ lại dẫn đến việc chém giết này. Nếu không vì ngươi, ta đâu có đi đến cái chỗ quái quỷ này. Sau này, cho dù là trai hay gái, xem ra cũng đều phải giết, thế là xong chuyện.
Khuôn mặt người con gái mặc áo xanh lạnh như băng, nàng hừ một tiếng, không nói gì thêm, mà, ngồi bắt chéo chân, không biết suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau đó, Lôi Cương thở dài, nói:
- Chỉ nói vậy thôi. Chỉ cần hai người chúng ta ra khỏi nơi này, lúc đó, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Chiến giáp rùa của người con gái mặc áo xanh chậm rãi tự động tản ra, hóa thành một xác rùa to bằng bàn tay, rồi bị người con gái mặc áo xanh thu vào giới chỉ. Sau khi nàng khôi phục lại như ban đầu từ dáng vẻ, đầu tóc, áo choàng, khuôn mặt lạnh như sương, rồi liếc mắt nhìn Lôi Cương một cái.
Thấy người con gái mặc áo xanh như vậy, Lôi Cương không để ý tới nàng nữa, mà ngồi xếp bằng, lẳng lặng tu luyện.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ