Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141: Sức Mạnh
ăm tháng như thoi đưa, khi Lôi Cương tỉnh lại đã là mười năm.
Trong mười năm này, Lôi Cương vẫn chìm trong việc lĩnh hội “tử hồn thí thần trảm". Cuối cùng, Thiên lôi đánh Lôi Cương vào trong “cõi mơ”. Nhưng Lôi Cương đã là cường giả Kiếp Cương, sau khi chịu thiên kiếp hắn đã có có những biến đổi rất lớn. Lúc này, trong cơ thể Lôi Cương có một làn ánh sáng màu tím nhạt di động. Rốt cuộc thay đổi lớn đến cỡ nào, Lôi Cương phải tự mình trải nghiệm.
Kiếp cương độ kiếp cần nhờ tới thiên kiếp để làm cho kinh mạch và Cương Anh đều mạnh thêm. Mà Lôi Cương ở cảnh giới cương anh liên tiếp nhận thiên kiếp của cường giả Kiếp Cương. Mặc dù, tu vi của hắn không có gì là được nâng cao, nhưng đã có được sự cường hóa. Lúc này, với tu vi kiếp cương hoàng giai, Lôi Cương cũng phải chịu đựng sự oanh kích của thiên kiếp kiếp cương, từ đó mà có thể lĩnh hội được ảo diệu ở trong đó. Lúc này phòng ngự của Lôi Cương, có lẽ cường giả thiên giai kiếp cương cũng không phá được chứ đừng nói là lực lượng.
Khi Lôi Cương mở hai mắt ra, thì một làn ánh sáng màu tím bao phủ khắp người hắn, đẩy ra thứ tạp chất đen thui tanh hôi. Lôi Cương lấy hư kiếm ra, rồi lại từ từ nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra, thì trong mắt đầy vẻ xúc động và mừng rỡ. Lôi Cương nhìn hư kiếm đen sẫm vậy mà lại tỏa ra thứ ánh sáng màu tím nhạt. Quan trọng hơn, thân hư kiếm lại phát ra tiếng sấm sét “lách tách” rất nhỏ. Thứ ánh sáng và âm thanh đó mặc dù rất nhạt và nhỏ, những chứng tỏ chúng có tồn tại.
Lần này, Lôi Cương độ kiếp xong chiếm được rất nhiều thứ tốt. Điều quan trọng hơn đó là, nhờ vào thiên Lôi mà Lôi Cương mới làm được theo lời “làm nguội cơ thể bên ngoài, rèn luyện ngoài cơ thể, để hóa thành lôi” như có ghi trên "tử hồn thí thần trảm". HIểu ra được điều đó, Lôi cương hết sức kính nể đối với người đã tạo ra cương kỹ rất là quý này. Nếu mà đoán không sai, thì người sáng lập này có lẽ dựa vào thiên lôi mà lĩnh hội rồi sáng tạo ra. Nếu như lần này hắn không có thần long màu tím nhạt tương trợ, thì e rằng chưa kịp lĩnh hội "tử hồn thí thần trảm", mà đã sớn hồn bay phách lạc rồi.
Nhìn xung quanh hư kiếm đầy những tia chớp nhỏ, Lôi Cương cũng không biết sấm sét này từ đâu tới. chúng không phải do nội kình và cương khí của hắn chuyển hóa, mà là…vì hắn vận hành bí quyết "tử hồn thí thần trảm", cảm thụ linh khí xung quanh, nên mới xuất hiện. Lẽ nào! Hai mắt Lôi Cương sáng lên, lẽ nào "tử hồn thí thần trảm" này tiếp nhận được linh khí mà bên trong có chứa sức mạnh sấm sét rồi ngưng tụ thành sao?
Linh khí trong không khí lại có nhiều loại thuộc tính. Ngũ hành, sấm sét cũng đều có trong đó. Mà Huyết Ngục lại khác Trung Xu Giới, nó là một giới độc lập. Cường giả ngày xưa xây dựng lên Huyết Ngục, từ thời kỳ hỗn độn, mặc dù cũng không phải là tất cả, đến nối giai đoạn đầu của thời kỳ hỗn độn cũng không được tính vào, nhưng trong thời kỳ hỗn độn có chứa vài thuộc tính phải có. Ngày trước, ở Trung Xu Giới cũng có, nhưng trải qua trải qua rất nhiều năm bị người tu luyện hấp thụ làm cho chúng dần dần giảm đi.
Lôi Cương hơi vui vẻ, nhoáng một cái, hắn đã ra khỏi hang động. Không hề dừng lại, Lôi Cương liền bay thẳng đến xung quanh thôn Ly Gia cách đó không xa. Hắn lại lấy ra hư kiếm, nhắm mắt lại, từ từ cảm thụ trời đất có chứa sức mạnh của sấm sét. Trong lúc đó, dần dần trời đất và cơ thể hắn dường như xuất hiện sự cộng hưởng.
- Két, két…
Thân hư kiếm bỗng nhiên phát ra tiếng động. Lôi Cương mở mắt ra mà mừng rỡ. Toàn thân hư kiếm đâu đâu cũng thấy có tia chớp màu tím nhạt, mà so với trước đó lôi điện không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà số lượng lại nhiều kinh khủng. Toàn bộ hư kiếm được bao phủ chi chit. Hư kiếm vốn đen nhánh, giờ phủ đầy thứ ánh sáng màu tím nhạt, vô cùng kỳ lạ. Trong lòng Lôi Cương mừng thầm, nhìn về phía trước cách khoảng hơn mười trượng có một tảng đá lớn. Hắn vung hư kiếm hướng về phía cự thạch đánh xuống. Chỉ thấy một đạo sấm sét cỡ ngón tay cái, trong nháy mắt bắn lên phía trên tảng đá cách đó khoảng mười trượng. Ánh sáng màu tím nhạt lóe lên, tảng đá nổ tung ra, tan thành vô số mảnh vụn.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn tro bụi phiêu tán trong không trung. Mình không vận dụng cương khí và nội kình, làm sao mà sức mạnh lại kinh khủng như vậy? Chẳng lẽ mình ngưng tụ sức mạnh của sấm sét sao? Trong lòng Lôi Cương mừng thầm, nhưng chỉ là chợt lóe lên, rồi thôi. Hắn lại ngồi xuống, nghĩ về tầm quan trọng của "tử hồn thí thần trảm".
Bỗng nhiên, hai mắt Lôi Cương sáng lên, lẽ nào "tử hồn thí thần trảm" dùng sức mạnh của sấm sét trong trời đất, rồi chuyển sang cho mình sử dụng? Lôi Cương không biết. "Tử hồn thí thần trảm" căn bản là từ Đạo vương mới có thể tu luyện được. Nếu như, không phải có độ kiếp ngoài ý muốn đánh lên người Lôi Cương thì căn bản là hắn không thể cảm thụ được ý nghĩa sâu xa trong thiên lôi.Tu vi đạt đến cương vương, thì mình mới có thể mượn sức mạnh trong trời đất mà sử dụng được. Cùng với cương khí và nội kình trong cơ thể mình cùng với sức mạnh trong trời đất tạo ra sự cộng hưởng, vì vậy làm cho sức mạnh thăng hoa một bước.
Lôi Cương từ từ vận khởi cương khí và nội kình trong kinh mạch. Trong nháy mắt, Hư Kiếm đen tỏa ra ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu xanh hơn, mà xung quanh hư kiếm cũng quấn đầy vô số những tia chớp nhỏ. Hư kiếm vung lên tới đỉnh đầu, hai mắt Lôi Cương trợn tròn, quát lên:
- Khai Thiên! Thức thứ mười chín!
Một luồng sức mạnh vô cùng cuồng bạo ầm âm chuyển động, trào ra mãnh liệt, bắn nhanh về phía trước.
- Rầm rầm…
Một tiếng nổ long trời nổ đất vang lên, mặt đất ầm ầm rung động. Một cái hố rộng đến trăm mét xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Trên không trung đất, đá vỡ vụn lả tả rơi xuống. Mà trong hố to lại có vết cháy xém, xem ra là do sức mạnh của sấm sét.
Lôi Cương thừ người, sau đó, hắn đột nhiên mỉm cười, vuốt ve sấm sét đầy trên hư kiếm, trong lòng thầm nghĩ:
- Có lẽ nếu không gặp phải cường giả Đạo Vương hay Cương vương thì mình cũng đều có thể liều mạng được.
Đột nhiên, sấm sét trên hư kiếm biến mất trên không trung. Hai mắt Lôi Cương chuyển hướng về phía sau.
Có hai tiếng nói xuất hiện trong hư không. Ngay lập tức có hai người xuất hiện. Bọn họ nhìn xuống cái hố to dưới mặt đất và Lôi Cương, trong lòng đầy kinh ngạc. Điều khiến cho Lôi Cương sửng sốt chính là một trong hai vị lão nhân này là người trước kia đã cùng qua độ kiếp. Nhưng lúc này, lão nhân đó đó đã thay đổi một cách đáng sợ. Cảm giác tanh máu như biến mất, nét mặt trở nên ôn hòa, cùng với một sự thâm trầm.
- Là ngươi?
Ly Khí vừa nhìn thấy Lôi Cương, hai mắt vô cùng hoảng loạn, la lên một cáh hoảng hốt.
Hai mắt Ly Tễ cũng về cái hố cháy đen, không biết nghĩ gì, chỉ có điều trong hai mắt lão không ngừng hiện lên ánh sáng khiến cho người ta phải phỏng đoán.
- Không biết, hai vị tiền bối…
Lôi Cương đầy cảnh giác mà nói. Hai vị này đều là cường giả cương vương. Từ lúc Lôi Cương và Ly Khí cùng nhau qua độ kiếp, thì sau đó tâm tình cũng tăng lên. Với tu vi lên Kiếp Cương hoàng giai, vậy mà hắn có thể nhìn thấu tu vi của Ly Khí và Ly Tễ. Nhưng trước khi độ kiếp, lão nhân kia đầy sát khí, nên lúc này Lôi Cương không thể không đề phòng. Điều làm cho Lôi Cương không ngờ, đó là, hắn còn chưa nói hết, thì một vị lão nhân khác đã cắt ngang lời hắn.
- Một kích này là do người phát ra đúng không? Tiếng nổ ban nãy cũng là do ngươi tạo ra sao? Tốt lắm! Kiếp cương Hoàng giai rất ít người có thể tạo ra một kích mạnh như vậy.
Hai mắt Ly Tễ dịu dàng nhìn chăm chú vào Lôi Cương, chậm rãi nói.
- Hai vị tiền bối, không biết có gì chỉ bảo? Nếu mà không có việc gì, tại hạ xin đi trước.
Lôi Cương không trả lời, mà cảnh giác nói. Cương khí và nội kình trong cơ thể hắn rục rịch, chỉ cần hai người kia động thủ, thì…
- Ha ha. Ngươi là Lôi Cương chứ gì? Chúng ra không có ác ý gì đâu, chúng ta chỉ là hai trưởng lão ở thôn Ly Gia thôi. Ta là đại trưởng lão Ly Tễ, hắn là nhị trưởng lão
Ly Khí.
Ly Tễ chậm rãi cười, nói. Lúc này ánh mắt Ly Khí có chút phức tạp và hơi đấu tranh. Khi trước qua độ kiếp, Lôi Cương gọi ra lân giáp, khiến cho Ly Khí luôn luôn ghi nhớ đến hắn. Nhưng nghĩ đến thần long màu tím nhạt kinh khủng kia, Ly Khí lại trầm tư.
Lôi Cương sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới hai vị cường giả cương vương này là trưởng lão ở thôn Ly Gia, nên trong lòng hắn cảnh giác không ít. Nét mặt hắn thay đổi, đầy cung kính, nói:
- Lôi Cương xin ra mắt hai vị đại trưởng lão
- Ha ha, nghe nói ngươi và nhị trưởng lão cùng qua độ kiếp, coi như là có duyên. Nếu đều là một phần tử của thôn Ly Gia, thì đều là người trong nhà cả. Có thêm một vị cường giả kiếp cương, cũng là một may mắn cho thôn Ly Gia ta.
Ly Tễ chậm rãi, cười nói, nhìn về phía Lôi Cương, hai mắt đầy khác thường. Đặc biệt nhìn cái hố to cháy đen phía sau Lôi Cương kia.
Vẻ mặt Lôi Cương ôn hòa, nói:
- Ha ha. Đại trưởng lão quá khen. Lôi Cương chẳng qua chỉ là một gã vừa mới bước vào bước vào cảnh giới kiếp cương mà thôi. Trước mặt tiền bối cũng không có gì đáng giá.
Trong lòng Lôi Cương không ngớt oán thầm, có mấy trăm vị cường giả kiếp cương ở thôn Ly Gia, mình chẳng qua chỉ vừa mới bước vào giai đoạn đó, nói may mắn gì chứ? Hơn nữa, lúc này, hai vị trưởng lão có vẻ hơi đấu tranh, chẳng lẽ là lo lắng mình sao? Ở Huyết Ngục, Lôi Cương không thể không để tâm. Theo người đàn ông âm thứu và trên người Ly Hồn, Lôi Cương hiểu rằng hắn làm cho các tu luyện giả trong Huyết Ngục ấn tượng. Mà lúc trước qua độ kiếp, tên trưởng lão kia đã thấy được, nên Lôi Cương cần phải đề phòng.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ