If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: Thôn Ly Gia
au khi bốn con thần long hấp thu tu vi của nam tử âm độc liền trở về vị trí rồi hóa thành những con tiểu long chỉ bằng ngón tay cái chui vào trong cơ thể của Lôi Cương mà biến mất.
Lúc này, bụng của Lôi Cương đã hoàn toàn khác trước, nhưng hai mắt thì nhắm nghiền, ngồi xếp bằng trong không trung, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng dường như đang hấp thu tu vi của nam tử.
Ly Hồn đứng nguyên tại chỗ nhìn Lôi Cương trong không trung tới nửa ngày vẫn chưa hồi tỉnh. Rất lâu sau, gã mới vọt tới chỗ thi thể của nam tử âm độc bị chém thành hai khúc mà nhặt lấy một cái giới chỉ. Thần thức của gã chui vào thăm dò rồi nét mặt gầy trơ xương chợt nở nụ cười. Sau khi thu nó vào trong giới chỉ của mình, y đảo mắt nhìn quanh. Do dự một chút rồi Ly Hồn thở dài, cầm thanh kiếm đen đứng cạnh Lôi Cương mà đề phòng.
Sự hùng mạnh của Lôi Cương cùng với bốn con thần long đã khiến cho ý tưởng trong lòng Ly Hồn biến mất. Ngay cả ý nghĩ đưa Lôi Cương tới thôn trang để cho người tu luyện khác giết cũng không còn. Lúc này, trong đầu Ly Hồn chỉ có cảnh hai tay Lôi Cương đột nhiên to lên, lực lượng đánh nổ cái lồng cương khí của cường giả Kiếp Cương địa giai, lân giáp khủng bố và bốn con thần long. Người thanh niên trước mặt y có quá nhiều bí mật. Quan trọng nhất là nếu không có Lôi Cương thì y đã bị hồn phi phách tán.
Ước chừng sau một tháng, Lôi Cương mới tỉnh lại. Trong một tháng qua, Ly Hồn chỉ biết kêu khổ. Lôi Cương tu luyện ngay trên không trung, nếu có người đi qua chắc chắn sẽ phải xảy ra một trận đại chiến. Tu vi thấp thì còn may nếu gặp phải cao thủ như nam tử âm độc thì chỉ sợ đến lúc đó...
Cũng may cho tới khi Lôi Cương tỉnh lại không hề có một cao thủ nào đi qua. Chỉ có mấy tên tiểu bối cảnh giới Cương Anh nhưng vừa nhìn thấy tu vi của Ly Hồn cao hơn liền bỏ chạy ngay.
Lôi Cương mở mắt, nét mặt như có chút đề phòng Ly Hồn.
- A! Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh lại.
Ly Hồn thấy Lôi Cương tỉnh lại, nét lo lắng mới biến mất. Gương mặt gầy guộc nở một nụ cười.
- A...
Ly Hồn kinh ngạc khi phát hiện ra tu vi của Lôi Cương lại tăng tiến. Y buột miệng nói:
- Cắn nuốt Cương Anh của cường giả Kiếp Cương địa giai mà không bị cắn trả, thậm chí tu vi còn tăng lên hai bậc thì trong Huyết Ngục ngươi là người đầu tiên.
Lôi Cương gật đầu, trong lòng cảm thấy vui sướng. Tu vi của hắn không ngờ từ Cương Anh huyền giai mà nhảy lên thiên giai. Ngay cả Thể Anh cũng đạt tới thiên giai. Nhưng nghĩ tới cái bụng phình to cùng với thất khiếu chảy máu, Lôi Cương không dám thử lại lần nữa. Nếu không có bốn con thần long thì hắn đã bị nổ tung xác. Mà Lôi Cương cũng không dám mạo hiểm lần nào cũng phải để thần long giải quyết. Nếu lần nào cũng vậy thì chẳng phải là hắn...
- Hồi phục là tốt rồi. Chúng ta nhanh rời khỏi đây. Ở đây sẽ có rất nhiều người tàn bạo xuất hiện. - Ly Hồn vội vàng nói rồi thu hồi thanh kiếm mỏng mà nhìn về phía Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu. Hai người liền hóa thành hai tia sáng mà vọt về phía trước.
Trên đường đi, Lôi Cương luôn suy nghĩ tới việc hai cánh tay của hắn đột nhiên to gấp năm lần là thế nào? Chẳng lẽ khi hắn cùng lúc sử dụng nội kình và cương khí lại xảy ra dị biến? Hay là Ngũ Hành thể tu của hắn sau khi đạt tới Thể Anh liền có sự biến hóa? Lôi Cương quyết định theo Ly Hồn tới thôn trang sẽ bế quan tĩnh tu. Tốt nhất là nếu có thể đột phá cảnh giới Cương Anh đạt tới Kiếp Cương thì an toàn hơn rất nhiều.
Cả hai người phi hành một canh giờ, tới đỉnh một ngọn núi lới mới dừng lại. Ly Hồn nhìn xuống dưới, trên mặt nở nụ cười khó hiểu rồi nói ngay:
- Đi! Xuống dưới.
Sau khi hạ xuống dưới, Lôi Cương kinh ngạc nhìn thôn trang mà Ly Hồn đã nói. Nếu nói nó là thôn trang thì phải nói là một cái động thì đúng hơn. Dưới chân ngọn núi lớn, có một bức tường cao tới ba trượng bằng đá. Phía trước bức tường có một cánh cổng cực lớn khắc ba chữ to "Ly Gia thôn". Khiến cho Lôi Cương phải nhìn thật kỹ đó là mặt sau của ba chữ đó có một chữ to bằng bàn tay có hoa văn màu vang, ở giữa là một chữ "Địch" màu đỏ. Mà ở phía trong bức tường có rất nhiều người tu luyện, tu vi dưới Kiếp Cương. Cả đám đều nhắm mắt tu luyện. Còn ở trên ngọn núi lớn có tới mấy trăm cái động. Từ trong đó, Lôi Cương có thể cảm nhận được có tới mấy trăm cường giả Kiếp Cương. Điều này khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.
- Ha ha! Đây là Ly gia thôn. Thôn trang của ta. - Ánh mắt Ly Hồn hết sức ôn hòa, nhìn những người tu luyện bên trong mà nói.
- Người nào tới? - Hai gã trung niên đại hán đang ngồi xếp bằng bên cánh cửa chợt mở mắt. Ánh mắt của họ như những lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Ly Hồn và Lôi Cương với một sự đề phòng. Nhưng khi thấy Ly Hồn, sự đề phòng trong nháy mắt trở thành sự kích động. Cả hai người vội vàng bay tới. Một gã có khuôn mặt hơi thô, lông mi đen nhánh nhìn Ly Hồn nói:
- Ly thúc! Người đã trở lại.
Ly Hồn nở nụ cười thân thiết, ánh mắt có chút cưng chiều nhìn hai người:
- Ly Cương! Ly Chân! Tu vi của hai người lại tăng lên. Có lẽ không lâu nữa có thể đột phá tới Cương Anh huyền giai.
Đại hán có tên Ly Cường mỉm cười, gãi đầu:
- Vâng! Chắc là chỉ vài tháng có sự đột phá.
- Ly thúc! Hắn là ai? - Nam tử có tên Ly Chân nhìn Lôi Cương với ánh mắt đề phòng mà hỏi.
Ly Hồn nhìn Lôi Cương thấy hắn đang nhìn mình không chớp mắt, nét mặt liền có chút xấu hổ.
- Ta tên Lôi Cương! Là bằng hữu của Ly thúc các ngươi.
Lôi Cương nhìn hai gã đại hán mà lên tiếng. Nét mặt hắn như đang nở nụ cười khiến cho người ta cảm giác rất tốt.
Lúc này, Ly Chân mới mỉm cười với Lôi Cương rồi gật gật đầu. Ly Hồ nhìn về phía mấy trăm người có tu vi dưới Kiếp Cương đang tu luyện mà nói:
- Ly Cường! Ngươi đi nói với trưởng lão rằng sắp xếp một cái động cho Lôi Cương ở. Từ nay về sau, Lôi Cương sẽ tu luyện cùng với các ngươi.
- Được!
Ly Cường nhếch miệng cười rồi nhanh chóng rời đi. Cả ba người Ly Hồn đi vào trong cánh cửa của thôn trang. Trên đường đi, ánh mắt của Ly Chân thi thoảng lại liếc về phía Lôi Cương với một sự kinh ngạc.
Lôi Cương thầm than trong lòng. Xem ra ở Huyết Ngục cũng không phải ai cũng là hung thần ác sát. Thời thế tạo ra người. Người có tên Ly Cường đó là một người chất phác. Nhưng Lôi Cương cũng biết, đó là do họ còn chưa bước ra khỏi thôn trang. Chỉ sợ sau khi vừa ra khỏi, dã tính của họ trỗi dậy sẽ biến họ thành những người tàn bạo ngay.
Ly Chân suy nghĩ xem quan hệ của Lôi Cương và Ly thúc như thế nào. Y là một người nhạy bén nên nhận ra lúc Ly thúc và Lôi Cương nói chuyện có một chút gì đó câu nệ. Điều đó khiến cho Ly Chân cảm thấy kinh ngạc. Nếu Lôi Cương là cường giả Kiếp Cương thì không sao nhưng hắn chỉ là cường giả Cương Anh mà thôi.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử đang tu luyện đều mở mắt, cung kính chào hỏi Ly Hồn. Trong đó có rất nhiều nữ tử đều kinh ngạc liếc nhìn Lôi Cương. Xem ra trong thôn, Ly Hồn rất được lòng mọi người.
Hang động trong thôn Ly Gia tương đối nhiều. Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Ly Cường, Lôi Cương liền tới một cái động. Ly Hồn vội vàng nói vài câu liền rời đi. Lôi Cương cũng hết ức vui vẻ. Sau khi Ly Hồn rời đi, hắn liền bố trí một cái trận che mắt rồi bế quan.
Miệng của cái động mặc dù không lớn nhưng bên trong lại hết sức rộng rãi. Trên trần động được khảm mấy hạt châu rất sáng. Đi qua vài mét, Lôi Cương liền vào trong một gian phòng nhỏ. Trong phòng có để một cái bồ đoàn cùng với một cái bàn, khiến cho Lôi Cương có cảm giác ấm áp. Sau khi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Lôi Cương liền bình tĩnh đánh giá tình hình trong cơ thể mình và xác định kế hoạch tu luyện như thế nào.
Trong một cái động ở vị trí cao nhất của thôn Ly Gia, Ly Hồn cung kính đứng đó. Trước mặt y có hai lão nhân mặc áo trắng với ánh mắt sắc bén. Một trong hai người thu liễm hơi thở nhìn chẳng khác gì người bình thường. Mà một người khác thì nét mặt đầy sát khí, toàn thân như có mùi máu tanh.
- Ly Hồn! Lần này ra ngoài có săn được nhiều mồi hay không? Sang năm đã tới thời giạn phải nộp phí. Chúng ta đã cho rất nhiều người ra ngoài săn mồi. - Lão nhân thu liễm hơi thở mặc dù cất tiếng ôn hòa nhưng vẫn ẩn chứa một sự uy nghiêm.
Ly Hồn gật đầu một cách cung kính rồi lấy từ trong giới chỉ ra một đống đồ vật. Trong đó có rất nhiều linh thạch, tài liệu cùng với linh khí. Ly Hồn cảm thấy xấu hổ vì trong đó phần lớn có được từ giới chỉ của gã nam tử âm độc.
- A! Thu hoạch thực sự là rất nhiều. Xem ra sang năm lại có thể nộp phí. Trong mấy năm qua, đám tiểu tử trong thôn đều tu luyện khắc khổ. Có thêm cho chúng mấy chục năm an bình đạt tới Kiếp Cương sẽ cho ra ngoài rèn luyện.
Ánh mắt của hai lão nhân nhìn đống đồ vật có chút kinh ngạc.
- Ly Hồn! Nghe tiểu tử Ly Cường nói rằng ngươi dẫn về một gã tiểu tử Cương Anh thiên cấp? Tên tiểu tử này có lai lịch thế nào? - Ánh mắt của lão nhân toàn thân đầy mùi máu sáng như điện, cất giọng nói.
Ly Hồn đảo mắt mấy cái rồi cung kính nói:
- Nhị trưởng lão! Lôi Cương đã cứu ta một mạng. Lúc trước, ta đang ác đấu với một tên có tu vi Kiếp Cương Huyền cấp. Nếu như lúc đó không có Lôi Cương thì có lẽ Ly Hồn cũng không thể về được. Hơn nữa, Lôi Cương dường như bị mất trí nhớ, không hề có chút ý thức về Huyết Ngục. Lai lịch của hắn chắc chắn là không có vấn đề gì.
Tới lúc này, cả hai lão nhân mới gật đầu. Ly Hồn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nói chuyện một chút, y liền cáo từ, đi ra ngoài.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ