Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Đại Bại
au...cảm giác đau xé tận tim phổi. Lôi Cương chỉ cảm thấy thân thể mình như bị cái gì đè lên, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể gần như bị dập nát. Nếu như làn da không ngưng tụ thành lớp vậy thì chắc chắn không thể ngăn cản được một trảo khủng bố đó. Còn Lôi Cương sẽ trở thành một đống thịt bầy nhầy. Bị Tập Sơn thú dẫm xuống dưới chân, Lôi Cương không thể nhúc nhích. Cơn đau khiến cho hắn gần như ngất xỉu. Lôi Cương cắn chặt răng tự nhủ bản thân không thể ngất. Nếu như lúc này mà ngất thì chắc chắn hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Không thể hôn mê! Không thể chết được.
Lôi Cương cố gắng tự nhủ với bản thân.
Đột nhiên Lôi Cương cảm thấy sức nặng đang đè lên người đột nhiên biến mất. Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì một luồng sức mạnh khủng bố hơn lại giáng xuống khiến cho nội tạng của Lôi Cương gần như nát vụn. Ý thức của hắn từ từ trở nên mơ hồ. Tuy nhiên một suy nghĩ không thể chết được vẫn cố giữ có Lôi Cương.
Đúng lúc này, Lôi Cương chợt cảm thấy hai tay hai chân của mình như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng bây giờ hắn làm sao còn có phản ứng chứ đừng nói là xem xét.
"Graooo..."
"Graooo..."
"Graooo..."
"Graooo..."
Bốn tiếng long ngâm vang lên. Đồng thời trong đan điền của Lôi Cương xuất hiện một ánh hào quang màu hồng nhạt. Vầng sáng đó từ từ biến hóa thành hình dạng của một con linh thú. Sau khi tiếng long ngâm vang lên, con Tập Sơn thú khổng lồ chợt run rẩy, liên tục lùi lại. Ánh mắt nó hoảng sợ nhìn xuống con người đang nằm trên mặt đất, suýt chút nữa thì bị nó dẫm nát.
"Graooo..." Một tiếng mãnh thú gầm gừ như từ thời viễn cổ vang vọng chân trời khiến cho sự kính sợ trong mắt Tập Sơn thú chuyển sang khiếp sợ như không thể tin nổi.
- A... Không ngờ Tấn Thiên ta tu luyện bao nhiêu năm lại làm lợi cho tên tiểu tử này. Ha ha! Thật đáng thương. Nhưng ta làm gì có khả năng phản kháng đâu?
Con mãnh thú đang lơ lửng trong đan điền của Lôi Cương nhìn hắn đang hôn mê mà lẩm bẩm nói. Đột nhiên, vầng ánh sáng màu hồng từ từ khuếch tán bao phủ toàn bộ các ngóc ngách trên người Lôi Cương. Cùng lúc đó, ánh hào quang trên tay và chân của Lôi Cương cũng từ từ chui vào trong người như chưa từng xuất hiện.
Lôi Cương đang trong tình trạng hôn mê chỉ cảm thấy toàn thân như được tắm trong một dòng nước ấm. Những vết thương trong cơ thể không ngờ khỏi hẳn. Chưa tới nửa khắc, thần thức của Lôi Cương từ từ tỉnh lại. Hắn nhìn quanh vài vòng rồi đột nhiên ngồi dậy. Nhìn thân thể đã khỏi hẳn mà kinh ngạc. Hắn cảm nhận được những vết thương của mình không những đã khép miệng mà ngược lại bản thân còn tăng tiến dường như cơ thể lại được cường hóa một lần nữa. Bỗng Lôi Cương mở mắt tròn xoe. Vốn làn da của hắn ngưng tụ thành vẩy bây giờ lại từ từ hổi phục. Điều đó khiến cho Lôi Cương cứ nghĩ nó không ngưng tụ nữa nhưng diễn biến tiếp theo khiến cho trong lòng hắn đầy sóng gió.
Lôi Cương có cảm giác thân thể mình như đang bị một thứ lực lượng co kéo khiến cho hắn vô cùng đau đớn, khó chịu. Sau khi hít được mấy hơi, hắn ngã vật ra đất bắt đầu co giật. Cơ thể của hắn từ từ khởi động, cho tới cuối cùng lại ngưng tụ thành những mảnh vẩy màu đồng. Lúc này những cái vẩy đỏ nhìn có sự khác biệt so với trước. Còn cơ thể của Lôi Cương thì thay đổi một trời một vực. Hơn nữa, nơi một cái vảy mọc lên lại tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, chẳng khác nào lớp vảy trời sinh trên người mãnh thú một cách chỉnh tề. Hơn nữa, trên những cái vẩy đó còn có ánh sáng màu phấn hồng dao động.
Hai mắt Tập Sơn thú vẫn mở to nhìn sự thay đổi của Lôi Cương. Lúc trước, bốn tiếng long ngâm khiến cho nó gần như quỳ xuống đất mà lạy. Nhưng còn lúc này, sau khi Lôi Cương thay đổi, khí thế khủng bố từ từ biến mất khiến cho nó cũng từ từ tỉnh táo lại. Nó mở to mắt kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương, dường như đang suy nghĩ xem khí thế khủng bố lúc trước có phải phát ra từ trong cơ thể của người này hay không.
"Graooo..." Tập Sơn thú gầm nhẹ một tiếng. Sau khi xác định khí thế lúc trước không còn, Tập Sơn thú đột nhiên đi về phía trước tiếp tục giơ chân chộp lấy Lôi Cương. Hiển nhiên, công kích lúc trước của Lôi Cương đã làm cho nó quyết tâm nếu không giết chết được hắn thì sẽ không bỏ qua.
"Oành..." Một tiếng động vang lên. Lôi Cương chỉ thấy đạo lực va lên người khiến cho hắn chui vào trong lòng đất. Nhưng Lôi Cương chợt kinh ngạc khi thấy cơ thể của mình cũng không bị thương nặng. Điều này khiến cho hắn vô cùng thắc mắc.
"Hây..." Lôi Cương hét to một tiếng. Hai tay chộp lấy móng vuốt của Tập Sơn thú mà từ từ đẩy lên.
Bị Lôi Cương nhấc chân của nó lên, Tập Sơn thú vô cùng khiếp sợ như không thể tin vào mắt mình. Ánh mắt nó đầy sát khí lại vung chân trái tiếp tục đánh về phía đối phương.
Lôi Cương nhìn về phía cái chân to đang đánh tay liền rụt tay phải lại sau đó giơ cánh tay được lớp vảy bao phủ chống đỡ.
"Oành..." Mặt đất khẽ chấn động. Con Tập Sơn thú lớn như vậy mà bay ngược về phía sau. Cái chân đang đánh về phía Lôi Cương bổ vào khoảng không.
"Ầm...ầm..." Những tiếng động như tiếng sấm nổ vang lên. Tập Sơn thú rơi xuống cách xa tới mười thước khiến cho mặt đất rung chuyển.
Lôi Cương mở to mắt mà nhìn Tập Sơn thú bay ngược ra sau. Lúc này toàn thân hắn bao phủ một lớp vảy màu đồng. Chỉ duy nhất có một thứ không thay đổi đó là đôi mắt của hắn.
"Lực lượng của mình tại sao lại trở nên mạnh thế này? Mà lớp vảy dường như cũng được cường hóa thêm." Lôi Cương nhìn hai tay mình một cách kinh ngạc mà nhủ thầm.
"Graooo..." Tập Sơn thú ngửa mặt lên trời mà rống. Rồi ngay lập tức nó lại như một con báo lao về phía Lôi Cương. Từ miệng của nó phun ra một ngọn lửa màu hồng phấn bắn về phía đối phương.
Mặt đất chấn động ầm ầm khiến cho Luyện Hư và Đan Thần tái mặt, di chuyển trên không trung. Khi thấy Tập Sơn thú bổ nhào về phía Lôi Cương, cả hai người nắm chặt tay mà nhìn hắn.
- A! Không đúng... Tại sao ta lại có cảm giác Lôi Cương đã có sự thay đổi? - Đan Thần kinh ngạc nhìn Luyện Hư rồi nói.
Ánh mắt của Luyện Hư cũng sáng ngời gật đầu, nói:
- Ừm! Ta cũng có cảm giác như trên người Lôi Cương đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Oành!" Lôi Cương nhảy lên trán của Tập Sơn thú. Ngón tay sắc bén của hắn cắt nát sự phòng ngự trên trán vào tới tận thịt. Nắm tay phải đấm xuống một cách điên cuồng. Tập Sơn thú khựng người lại, trên trán nhanh chóng xuất hiện một vết thương lớn. Nhưng Lôi Cương vẫn không chịu buông tha, tiếp tục thừa thắng xông lên, giáng liên tiếp từng quyền một. Mặc dù sau đó cũng không hề chạm vào thân thể của nó nhưng quyền kình ngưng tụ ánh sáng màu vàng nhạt liên tục giáng xuống.
Cơn đau trên trán khiến cho Tập Sơn thú tức giận bởi vì thú hạch của nó là ở trên trán. Nếu cứ tiếp tục chắc chắn nó sẽ phải chết trong tay người này. Hai chân của Tập Sơn thú liên tục vồ về phía Lôi Cương nhưng không thể với tới. Vì vậy mà nó chỉ biết liên tục kêu lên thảm thiết.
"Đinh..." Một tiếng động vang lên khiến cho thân mình của Tập Sơn thú chấn động. Hai mắt nó hoảng sợ trở nên ngây dại. Từ trán của nó bay lên một làn khí màu trắng nhạt.
Lôi Cương đang phát tiết lực lượng trong cơ thể bị tiếng động đó làm cho bừng tỉnh. Nhìn làn khói đang bay lên, Lôi Cương cảm thấy nuối tiếc vì hắn biết thú hạch đã bị nát. Mức độ quý báu của thú hạch Tập Sơn thú bậc năm hơn xa của Ma Bạo Hổ.
Nhìn làn khói trắng đang bay lên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lôi Cương lại há miệng hút phần lớn khí trắng vào trong cơ thể. Sau khi Lôi Cương hút xong, thân thể của Tập Sơn thú đổ xuống ầm ầm làm bốc lên một đám bụi mù mịt. Lúc này nó cũng chỉ còn lại một cỗ thi thể. Trong nháy mắt đang cao tới hai mươi trượng liền nhỏ lại gấp đôi.
Đan Thần và Luyện Hư ở xa nhìn nhau rồi hít một hơi. Ngay lập tức, nét mặt Đan Thần có một sự hưng phấn. Gã hóa thành một tia sáng mà lao về phía Lôi Cương.
- A...thú hạch của ta.
Cùng với tiếng hét của Đan Thần, Luyện Hư lắc đầu. Nỗi lo lúc trước đã hết, gã liền bay về phía Lôi Cương.
Đan Thần nhìn vào trán của Tập Sơn thú mà gương mặt giật giật, không giấu được sự đau lòng. Trưng mắt nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương nhếch miệng cười. Lớp vảy trên người cũng từ từ co lại. Lôi Cương kinh ngạc nhìn thân thể mình rồi tự nhủ bản thân sẽ phải dành thời gian để nghiên cứu nhiều hơn về thân thể. Hắn có thể cảm giác được rằng sự thay đổi đó chắc chắn có liên quan tới thú hạch của Thú Vương.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ