Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Lôi Cương Bị Thương Nặng
hốc...”một tiếng, một ngọn lửa thật lớn lao tới, Lôi Cương không chút nhượng bộ, quát lạnh 1 tiếng, “Khai thiên chiêu thứ mười lăm” một lưỡi kiếm cuồng bạo từ Hư Kiếm lao về phía ngọn lửa. Hư kiếm bay khỏi tay Lôi Cương, đuổi theo mũi kiếm hướng miệng huyệt động lao tới.
“bịch..”
Những tiếng va chạm vang lên, sau mấy nhịp hô hấp có thể nghe thấy tiếng đâm xuyên thịt. Khuôn mặt Lôi Cương vui vẻ, nhanh chóng lao ra khỏi huyệt động. Lúc này Hư Kiếm đang cắm vào trán một con linh thú to cao tầm hai thước. Thanh Hư Kiếm nặng khoảng ba nghìn năm trăm cân. đang cắm ngập con thú chỉ còn lộ mỗi chuôi.
Con vật trông rất gống con báo, hai mắt mở to như không thể tin được mà nhìn thanh kiếm đen trên trán mình. Nó kêu lên thảm thiết rồi đổ xuống rầm rầm. Một con linh thú cấp bốn chết mà không nhắm được mắt. Lôi Cương thở phào một cái, dè dặt tới gần mãnh thú, nhìn thấy nó đã nửa sống nửa chết rồi mới cố sức rút Hư Kiếm ra.
“ngao ngao ngao..” Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, tiếng gầm đó là của con trung phẩm linh thú cấp bốn kêu lên lần cuối. Sau khi rút hư kiếm máu từ vết thương vẫn còn vọt ra xối xả cùng một ngọn lửa, trong nháy mắt ngọn lửa đã bao phủ toàn thân con thú..
Một chút sau, Lôi Cương kinh ngạc nhìn con thú bị đốt thành tro. Trong lòng đầy ngạc nhiên, không hiểu tại sao con linh thú này lại tự bốc cháy được nhỉ? Chẳng lẽ? Nếu như con thú này còn sống mà biết Lôi Cương nghĩ vậy thì sẽ như thế nào? Hư Kiếm đã đâm trúng thú hạch, vốn là linh thú hệ hỏa nên sau khi thú hạch của con thú bị nghiền nát, làm cho nguyên tố hệ Hỏa bên trong nhanh chóng lan ra......
Tĩnh tâm một chút, Lôi Cương cảm thấy do dự. Hắn không biết lúc này nên ra khỏi Vạn Linh Phong hay là tiếp tục đi đây? Nhìn xa xa Lôi Cương hơi sững sờ. Hắn có thể thấy thấp thoáng bóng của một ngọn núi thật lớn xen lẫn trong mây…
Trong lòng khẽ động, lấy miếng da thú ra, Lôi Cương tỉ mỉ quan sát, phát hiện ra ngọn núi trong tấm da thú mô tả với ngọn núi này rất là giống nhau. Đấu tranh một lúc, cuối cùng Lôi Cương quyết định tiếp tục vào sâu bên trong!
Sau khi quyết tâm, Lôi Cương liền hướng phía trước đi tới.
Cách Lôi Cương mười dặm, Ma Vân cảnh giác bốn phía chậm rãi đi trước, y cứ đi một chút lại dừng một chút lắng nghe động tĩnh xung quanh. Hai lần bại dưới tay Lôi Cương khiến Ma Vân chịu không nổi. Từ nhỏ ở Ma Luyện Phái, y luôn là tâm điểm của nhiều người, tại đại hội bại dưới tay Lôi Cương, Ma Vân tự mình trong lòng âm thầm bảo bản thân cuối cùng cũng có thể đâm Lôi Cương kia một nhát. Lúc này Ma Vân biết bản thân tiến bộ thì đồng thời người khác cũng trưởng thành vượt bậc, chỉ có điều Ma Vân trong lòng cũng thầm tán thưởng Lôi Cương, nếu như không phải vì Ma Chiến bị Lôi Cương chém chết, Ma Vân rất muốn cùng Lôi Cương trở thành bằng hữu, thế nhưng lúc này không thể có khả năng đó. Đối với Ma Chiến, Ma Vân từ nhỏ đến lớn được Ma Chiến cưu mang, nên trong lòng Ma Vân, Ma Chiến thân như chính vị ca ca ruột thịt của mình. Lúc nghe nói sau khi Ma Chiến từ Cấm Cương đi ra bị Lôi Cương chém chết, Ma Vân gần như sụp đổ.
“chết, nhất định phải chết!” cừu hận trong lòng Ma Vân lại lần nữa bốc cháy, bước chân cũng nhanh hơn, trọng kiếm trong tay lúc nào cũng có thể phát ra những cú chém mạnh mẽ.
Lôi Cương cũng giống Ma Vân, cầm hư kiếm chậm rãi bước đi. Chỉ có điều lúc này tóc đen trên đầu Lôi Cương bù xù, tấm áo choàng đen trên người cũng te tua, chỉ còn vài miếng trên mình.
“Ngao...”
“Ngao...” xung quanh không ngừng truyền đến tiếng gào thét của linh thú khiến cho Lôi Cương gần như nín thở, sử dụng thuật Ẩn Tức, lẳng lặng bước đi. Y liên tục nhìn bốn phía, thần kinh căng lên. Vì Lôi Cương sử dụng thuật ẩn tức nên cũng không gây ra sự chú ý với linh thú.
Ngược lại Ma Vân thì rơi vào cuộc đại chiến, mà mỗi lần chém giết một con thú Ma Vân đều gọi Thú Sất. Sau khi thôn phệ rất nhiều thú hạch, tình trạng thương tích của Thú Sất cũng dần dần bình phục. Thú sất lúc này đã tiến hóa tới tứ giai thượng phẩm linh thú, vì vậy mà sau khi thương tích đã phục hồi hoàn toàn, có Thú Sất phía trước mở đường, Ma Vân đi rất nhanh.
Vạn Linh phong, tứ giai linh thú chiếm đa phần, còn ngũ giai linh thú cũng không thấy xuất hiện. Thế nhưng nhiều năm trước Vạn Linh phong rốt cuộc có ngũ giai linh thú hay không thì không ai biết được.
Lôi Cương ẩn mình đi trước, bỗng nhiên bị làm một tiếng nổ làm cho giật mình, lập tức dừng lại nghe ngóng. Phía trước có giao chiến, không biết ai đang đột nhập bên trong? Chẳng lẽ là Ma Vân? Lôi cương không khỏi suy tư. Vốn Lôi Cương tưởng đi đường vòng đường này thì sẽ tới Cự Phong trước, thế nhưng phía sau một tiếng quát làm Lôi Cương chấn động, khuôn mặt trở nên quái dị.
“Luyện Hư! Nhanh lên một chút, Cửu Thiên Đan Diễm đại trận không suy trì được nữa rồi!” một tiếng quát vang lên.
“Vô Sắc Lãnh Hỏa Hủy Diệt đại trận!” Một tiếng nói đột ngột vút lên.
“Ầm...” một tiếng, cùng với tiếng nổ chấn động lan rộng khắp bốn phía xung quanh. Cảm nhận dao động lan tới rất mạnh, Lôi Cương hơi ngừng lại một chút, khuôn mặt hiện lên thoáng vui mừng không nghĩ tới hai người bọn họ cũng tìm đến nơi đây.
Mấy năm qua, bọn họ chắc cũng có tiến triển rất nhiều. Lôi Cương tăng tốc thêm một chút.
“Phanh...Luyện hư, cẩn thận. Chết tiệt! Lại tới thêm một con nữa!” Chỉ nghe thấy một tiếng mắng to vang lên. Lôi Cương lại lần nữa tăng nhanh tốc độ, thậm chí thuật ẩn tức cũng bỏ, nội kình ngưng tụ hai chân nhanh chóng lao về phía trước.
Vùng đất hoang vu ở sâu trong Vạn Linh phong, là nơi ngay cả ao đầm cũng nguy hiểm, hai chân Lôi Cương lướt trên mặt nước, cấp tốc chạy nhanh, nếu như bị người phát giác, chắc chắn sẽ bị hù dọa cho run cầm cập, bởi nước trong ao đầm ở Vạn Linh Phong so với linh thú còn kinh khủng hơn nhiều, mà lúc này Lôi Cương...
Nửa khắc sau, Lôi Cương rốt cuộc thấy phía trước một người mặc áo đen đúng là Đan Thần cùng với Luyện Hư, mà hai bên đã một con thú lớn bị cháy sém, cùng với một con linh thú thật lớn, trên trán có một dấu ấn màu đỏ đầy yêu dị đang điên cuồng tấn công Đan Thần với Luyện Hư
“A...” Đan Thần kêu lên tiếng thảm thiết. Bị con thú khổng lồ húc trúc, hắn bay ngược lên không trung, rồi rơi xuống mặt đất, sắc mặt Luyện Hư trắng nhợt nhìn cái chân khổng lồ đang đạp tới mình, trong lòng run lên. Linh khí trong người đã cạn kiệt, cơ thể cũng dần suy yếu, lúc này làm sao còn có sức lực mà chống lại cự thú được đây? Hai mắt mở lớn nhìn cái chân khổng lồ, bỗng nhiên Luyện Hư tỉnh lại, nhanh chóng hướng bên phải đào tẩu.
“Tê..” Luyện Hư chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên
“ngao...” tiếng kêu thảm thiết của cự thú khiến cho Luyện Hư bỏ chạy nhanh hơn. Bỗng nhiên, Luyên Hư dừng lại, hai mắt ngạc nhiên nhìn, phía trước một người áo đen cầm trong tay hư kiếm đứng chặn phía trước.
“Lôi Cương?” Luyện hư kinh ngạc hô lên, khuôn mặt cũng bớt đi sự lạnh lùng.
Lôi Cương không quay đầu, chỉ gật đầu, rồi nhảy dựng lên, hư kiếm khẽ động phát ra khai thiên chiêu thứ mười sáu, bổ một cái thật mạnh về phía trán mãnh thú.
“A, Lôi Cương...nguy hiểm đấy, thú hạch của Tập Sơn Thú không phải ở trán mà là ở bụng!” Đan Thần cũng la lên khi thấy Lôi Cương, sắc mặt kinh ngạc vạn phần, nhưng nhìn Lôi Cương đánh Tập Sơn thú thì vội vã hét lớn.
“Phịch...” Lôi Cương bị bay ngược ra sau. Thanh âm của Đan Thần mới dứt thì cái chân khổng lồ của con thú đã giáng xuống người Lôi Cương. Lôi Cương cảm thấy đầu các khớp xương toàn thân gãy vụn, khí huyết trong cơ thể sôi trào, phun ra một vũng máu.
“Muốn chét!” Lôi Cương quát lên, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một chiêu thức của Khai Thiên.
Khai thiên chiêu thứ mười bảy! Hai mắt Lôi Cương đỏ như máu quay người vung kiếm.
“Tê...”
“Ngao...”
Cự thú kêu thảm thiết, cơ thể lớn như vậy mà bị Lôi Cương chém thành hai nửa, đổ xuống đất. Nhìn cự thú bị chém, Lôi Cương cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo tới, thân thể từ trên không trung rơi xuống. Luyện Hư khẽ động, vội vã đỡ Lôi Cương.
“Xuy...” một tiếng. Đan Thần đang chạy tới đột nhiên dừng lại, hai mặt tròn xoe nhìn hư kiếm, trên trán mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
“nguy hiểm thật...”
“Nguy hiểm thật...” Đan Thần hít thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, hai chân cơ hồ như có chút run rẩy nói. Bỗng nhiên thấy Lôi Cương đang nằm trong lòng Luyện Hư, hắn liền thu lấy Hư Kiếm rồi lấy đại hoàn đan từ trong giới chỉ ra cho vào miệng Lôi Cương.
Khuôn mặt Luyện Hư tràn đầy vẻ lo lắng. Ôm Lôi Cương, Luyện Hư căn bản là không cảm nhận được độ cứng, lúc này, thân thể Lôi Cương cũng giống như nước, toàn thân trở nên mềm nhũn.
“Không hay rồi!!” Đan Thần biến ắc, thấp giọng nói, khuôn mặt cũng ngưng trọng vạn lần.
“Làm sao vậy?” Luyện Hư lo lắng nhìn về phía Đan Thần hỏi.
“Khi Tập Sơn thú đánh một chưởng trí mạng lên người Lôi cương,rông mạnh đến ngàn cân mà Lôi Cương không tránh được thì coi như là số mệnh rồi, sợ rằng, trong cơ thể Lôi Cương lục phủ ngũ tạng đã bị thương nặng” vẻ mặt Đan Thần cực kỳ nghiêm trọng nói.
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ