I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106: Huynh Đệ Tình Thâm
gươi là…
Nhìn người đàn ông giống Phúc Lộc đến bảy phần, Lôi Cương lên tiếng hỏi.
Người đàn ông trung niên to béo này kinh ngạc nhìn Lôi Cương, trong mắt y lóe lên vẻ thắc mắc, thành thật nói:
- Ta là Phúc Nguyên phụ Tiểu vạn Tượng Các ở Thành Cương Phong. Đạo hữu, chúng ta trước đây đã gặp qua sao?
Phúc Nguyên ngẫm nghĩ thì thấy với Lôi Cương không có ấn tượng nào, thế nhưng Phúc Nguyên tin vào mắt mình, cái nhìn ngạc nhiên của Lôi Cương không phải là giả.
- Phúc Nguyên? Ha ha, Phúc Nguyên đạo hữu, chỉ là ngươi rất giống một bằng hữu của ta.
Lôi Cương đật đầu, thản nhiên cười nói. Đối với việc Phúc Lộc bảo vệ mình ở trong Cấm Cương. Trong lòng Lôi Cương rất biết ơn. Trong lòng hắn cũng coi Phúc Lộc là bằng hữu, mặc cho Phúc Lộc coi hắn là gì. Điều khiến Lôi Cương ngạc nhiên chính là Phúc Nguyên tỏa ra khí tức, không hề thua kém so với cường giả Cương Sư, nói cách khác Phúc Nguyên cũng là Cương Tu giả.
Khuôn mặt đầy thịt của Phúc Nguyên run lên, hai mắt hơi kích động, tay phải to béo chặn ngang Lôi Cương, thấp giọng nói:
- Đạo hữu, người… ngươi nói kia là Phúc Lộc đúng không?
Lôi Cương sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên có quan hệ, gật đầu nói:
- Đúng là Phúc Lộc!
- Hả…
Khuôn mặt Phúc Nguyên kích động, đỏ hồng lên, hai tay to béo nắm chặt Lôi Cương, như sợ Lôi Cương sẽ biến mất, xúc động nói:
- Ngươi gặp hắn ở nơi nào? Hắn là ca của ta. Gần mười năm không gặp. Hắn bây giờ còn khỏe không?
Lôi Cương có thể cảm nhận được Phúc Nguyên đang xúc động. Hắn khẽ rung động, nhìn dáng vẻ xúc động của Phúc Nguyên, trong lòng hắn xuất hiện vô số cảm xúc lẫn lộn, mười năm không gặp, đúng vậy, mình cũng mười năm không gặp ca ca. Ánh mắt hắn lóe lên, nhẹ nhàng nói:
- Giờ có lẽ hắn cũng đã rời Cấm cương.
- Cấm Cương, Cấm Cương!Ra hắn ở cấm cương, hèn gì những năm gần đây….
Đột nhiên, Phúc Nguyên run lên, vẻ mặt không thể tin được, nói:
- Hắn rời Cấm cương rồi sao?
Lôi Cương gật đầu, mình và Hỏa Hiết cũng rời khỏi Cấm cương rồi, như thế hẳn là Phúc Lộc cũng đã đi, nếu suy đoán này không sai, hẳn là Cấm cương đã có chuyện gì rồi.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hai mắt Phúc Nguyên lóe lên xúc động, đột nhiên y chấn động, xoay người bước đi, rồi lại nghĩ tới Lôi Cương vẫn còn đứng đó, vội vàng nói:
- Đạo hữu, giờ ngươi đứng đây đợi ta một lát. Nếu ngươi có yêu cầu gì nói với ta biết, ta sẽ cố gắng làm được!
Nói xong không đợi Lôi Cương trả lời, Phúc Nguyên liền đi vào trong một phòng nhỏ.
Trong lòng Lôi Cương hết sức phức tạp, nhìn bóng dáng Phúc Nguyên, khuôn mặt của hắn giật giật, hai mắt lo lắng chớp liên hồi, trong lòng lẩm bẩm nói: “Ca, hy vọng chúng ra cũng có thể sớm sum vầy!” Sau khi thở ra một hơi, Lôi Cương biết rõ mình nhớ cũng chỉ vô ích, chỉ có thực lực của mình mạnh lên rồi rồi, mình mới có thể đi tìm ca dù cho đau đớn đến chết. Sau khi tâm bình phục, Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên trên dòng chữ thấp thoáng ở trên cao, sau đó trong lòng hắn hơi trầm tư. Lôi Cương nghĩ đến bốn khối sắt, giờ hắn đã hiểu rõ khối sắt này là gì. Tuy rằng, hắn không biết lúc trước mình ở cấm cương rồi đột nhiên lại quay lại Trung Xu Giới rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng sau khi suy đi tính lại, Lôi Cương khẳng định bốn cuốn sắt này chính là…phần sau của chiêu thức khai thiên. Mình giờ chưa thể tu luyện, lĩnh hội được là bởi vì mình chưa học được chiêu thức thứ mười sáu. Lôi Cương dự định đi khỏi nơi này sau đó khổ tu.
Không lâu sau đó, Phúc Nguyên, vẻ mặt phấn chấn, chạy tới dịu dàng nói:
- Đa tạ đạo hữu, không biết đạo hữu quý tánh là gì?
- Lôi Cương!
- Tốt tốt! Lôi Cương đạo hữu, ta đã báo tin cho gia tộc rồi, có lẽ ca ta trên đường về nhà rồi. Không biết Phúc Nguyên có thể giúp đỡ gì cho đạo hữu hay không?
Lòi nói của Phúc Nguyên rõ ràng, thân thiết hơn và cảm kích.
Sau khi suy nghĩ, Lôi Cương lấy từ trong giới chỉ ra một cuốn sắt, nói:
- Mong ngươi có thể giúp ta thông báo treo giải thưởng, nếu có cuốn sắt tương tự như thế này, ta sẽ trả giá cao.
Phúc Nguyên nhìn cuốn sắt. Một cách thuần thục, từ trên giới chỉ của tay phải to lớn xuất hiện một khối linh thạch, sau một vòng hóa thành cuốn sắt. Phúc Nguyên nói:
- Ừ, ta sẽ giúp ngươi thông báo tới toàn bộ Trung Xu Giới, có tin sẽ báo ngươi! Không biết có thể liên hệ với người thế nào?
Lôi Cương không có cách nào khác đành cười, lắc đầu.
- Ha ha, ngươi hãy cầm lấy khối linh thạch này, tên là truyền âm thạch, chỉ cần có tin tức, ta sẽ thông qua linh thạch này đến liên lạc với ngươi. Xin ngươi chú ý đến linh thạch này nhiều hơn. Về phần giá cả, ta sẽ cố hết sức để mua.
Phúc Nguyên hớn hở nói.
- Ừ, chỉ cần có người ra giá, bao nhiêu ta cũng đồng ý.
Lôi Cương thở mạnh nói. Trong giới chỉ của hắn còn có trên mười vạn thượng thẩm linh thạch.
Hai mắt Phúc Nguyên sáng ngời, cái mũi sắc bén như ngửi được mùi linh thạch, ánh nhìn về phía Lôi Cương hơi khác, vội vàng nói:
- Tốt.
- Gặp Phúc Lộc, giúp ta tạ ơn là được rồi. Ở Cương Châu nơi nào có nhiều linh thú? Tứ giai linh thú càng tốt.
Lôi Cương hỏi, hắn dự định đi giết linh thú, vừa thu được linh thú, lại vừa tu luyện.
Phúc Nguyên trầm tư chốc lát, rồi nói:
- Linh thú ở Cương Châu so với năm châu của Trung Xu Giới nói chung là ít hơn, nhưng mà cũng rất nhiều, nếu đạo hữu muốn giết linh thú hảo hạng đến Ma Luyện Châu là không đâu có thể tốt hơn.
Lôi Cương gật đầu, theo Phúc Nguyên đi mua mười khối đại hoàn đan và hồi phục đan, nói mấy lời xã giao, sau đó liền đi.
Đi trên đại lộ Thành Cương Phong, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, trong lòng Lôi Cương lại cực kỳ đề phòng. Nhìn cửa thành, Lôi Cương khẽ nhếch mép, cười nhạt, từ từ đi đến cổng thành. Sau khi ra khỏi cổng thành, Lôi Cương dừng lại, xoay người nhìn về phía sau, bốn gã có tu vi Cương Sư làm ra vẻ đi qua, Lôi Cương cười lạnh, nói:
- Mấy vị đạo hữu, các ngươi luôn luôn bám theo ta mấy ngày nay, không biết có chuyện gì?
Bốn gã tu luyện giả kia rõ ràng không nghĩ tới việc bị Lôi Cương phát hiện ta mình, nên sợ hãi nhìn Lôi Cương. Gã thủ lĩnh mặt chữ điền, thấp giọng nói:
- Đạo hữu, là ngươi sai rồi, ở đây lẽ nào chỉ cho một mình ngươi đi?
Lôi Cương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đạp lên khoảng không, nhắm hướng Đông vọt tới.
Bốn gã tu luyện giả sửng sốt, nhìn nhau, đồng thời ngự kiếm đuổi theo hướng Lôi Cương. Bay đến một khu rừng, bốn gã tu luyện giả kinh ngạc, bóng dáng Lôi Cương đã không còn thấy đâu.
- Không ổn! Tại sao Chân Vân không gọi sư bá tới?
Gã trung niên đầu lĩnh có khuôn mặt chữ điền lo lắng nói.
- Các ngươi tìm ai?
Có tiếng cười nhạt u ám vang lên. Bốn gã đàn ông trung niên cùng chấn động, xoay người, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía sau. Lôi cương cầm hư kiếm trong tay, vẻ mặt sát khí.
- Ngươi…
Bốn gã tu luyện giả cùng bàng hoàng, khuôn mặt biến đổi, nhìn vẻ mặt sát khí của Lôi Cương, trong lòng vô cùng sợ hãi. Người này tới sau lưng từ lúc nào? Đột nhiên bốn người cùng nhìn nhau một lúc, người này… là cương thể cường giả. Cả bốn người toàn thân run rẩy, trong mắt không ngừng hoảng sợ.
- Nói đi, các ngươi là ai!
Bắp thịt bên tay phải Lôi Cương cuồn cuộn, vác hư kiếm trên vai, hai mắt nhìn chằm chằm tên đầu lĩnh, trầm thấp nói.
Bốn gã đàn ông không dám nhìn thẳng vào Lôi Cương, hai mắt đầy sát khí kia khiến bốn người kinh hồn bạt vía.
Lôi Cương thấy bốn người cùng không nói gì, trong lòng lại càng giận dữ. Thanh hư kiếm có trọng lượng ba nghìn năm trăm cân trong tay hắn đột nhiên hướng về phía bốn người. Trọng lượng kinh khủng của nó xé rách bầu không khí phía trước để lại tiếng nổ kinh hồn. Thiếu chút nữa cả bốn vị cương sư sợ hãi mà rơi từ trên cao xuống. Linh kiếm phía trước cũng rung chuyển.
Hư kiếm giống như cuồng phong, lưỡi kiếm sắc bén đặt lên cổ tên thủ lĩnh. Lôi Cương hừ một tiếng:
- Nói!
- Ngươi…
Cảm nhận được khí lạnh lan ra từ hư kiếm, vẻ mặt người đàn ông trung niên co giật và tái nhợt. Nhưng y cương quyết cắn răng không nói.
Lôi Cương mở trừng trừng hai mắt, trên cổ gã đàn ông trung niên xuất hiện một vệt máu, hai mắt hắn hơi híp lại, mà nói:
- Tự cho ngươi một cơ hội đi!
- Ngươi… Chúng ta là đệ tử phái Cương Chân, nếu ngươi dám giết chúng ta, chắc chắn không thể tiếp tục tồn tại ở Cương Châu.
Gã đàn ông trung niên vẻ hung ác, lạnh lùng nói, nhưng trong lòng cũng rất hoảng sợ.
- Phái Cương Chân? Mình đã chọc giận phái Cương Chân khi nào? Các ngươi là đệ tử phải Cương Chân sao? Sao lại phải theo dõi ta?
Lôi Cương thu hư kiếm lại, ngạc nhiên hỏi.
- Hừ, ngươi giết sư huynh ta và hơn mười vị sư huynh khác của phái Cương Chân, ngươi cho rằng bọn ta không biết sao? Hừ, gặp sư bá bọn ta rồi, xem ngươi có chịu nói không!
Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
- Hô!
Hư Kiếm trong tay Lôi Cương đột nhiên chuyển động, bổ thẳng vào gã đàn ông trung niên, máu tươi trào ra. Cơ thể hắn rõ ràng bị chém làm hai nửa rơi xuống mặt đất. Khuôn mặt ba gã thanh niên còn lại trắng bạch như tờ giấy, toàn thân run lên dữ dội.
Sau khi có phản ứng, ba người hốt hoảng chạy thục mạng. Chỉ nghe bên tai có tiếng “vù vù”, rồi không trung nổ tung. Lôi Cương lạnh lùng chém cả cổ bốn thi thể rơi xuống mặt đất. Trong mắt Lôi Cương đầy vẻ trầm tư, mình giết Chân Cương? Làm sao có thể được? Mình vì sao lại không hề nhớ? Về việc giết bốn người này, Lôi Cương nghĩ lại cũng không có gì mà sợ. Trước kia ở Cấm Cương, Lôi Cương đã không còn chút cảm thương nào rồi.
Mạnh hiếp yếu!
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ