I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: ThHunh6
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 715 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Đi!
ôm sau là chủ nhật, Thanh Nhi an ổn ngủ một giấc đến trưa, thức dậy liền quơ tìm điện thoại nhắn một tin nhắn rồi lửng thửng đi vào phòng tắm.
Ba phút sau dưới nhà vang lên tiếng chuông inh ỏi, thím Hương giúp việc vội vàng chạy ra ngoài mở cổng.
Ngay sau đó, một cô gái mặc váy baby hồng hăng hăng chạy vào nhà hướng vị phụ nhân đang thưởng trà trên ghế, hô lớn. "Con chào bác ạ!"
Tách trà trong tay mẹ Nhi run rẩy, bà giật mình xoay đầu nhìn cô gái đã cao bằng con gái bà mà vẻ mặt cứ như con ních, cười nhạt hỏi. "Con là bạn Thanh Nhi à? sao lại hô lớn quá vậy làm bác giật cả mình."
An Nhiên ngượng ngùng gãi đầu. "Con xin lỗi, nhưng bác không nhớ ra con sao? Con là An Nhiên hồi còn bé hay sang nhà bác chơi, lúc đó bác còn khen con lanh lẹ nữa đó."
Mẹ Nhi nhíu mi trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi bật cười, vội buông tách trà xuống bàn kéo tay cô ấy ngồi bên cạnh, niềm nở nói. "An Nhiên con gái anh Tâm đúng không? Xem nào lớn lên xinh đẹp thế này làm bác nhận không ra, ba mẹ con dưới quê vẫn khoẻ chứ?"
An Nhiên cười tít cong mắt hai mắt, ngọt ngào nói. "Ba mẹ con vẫn khoẻ, có thể năm sau sẽ chuyển hộ khẩu lên đây sống cùng con."
"Được vậy thì tốt quá, hiện tại con đang học ở đâu? lên thành phố bao lâu rồi mà hôm nay mới đến nhà bác?"
"Con học cùng khoa báo chí với Thanh Nhi, hôm nay cậu ấy rủ đi chơi mới có dịp đến thăm bác, bác và bác trai khoẻ chứ ạ? nhìn bác ngày càng xinh đẹp ra nha!"
"Hahaha~ cái con bé này càng lớn càng dẻo miệng..."
.....
Thanh Nhi vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng nói cười rom rả, cô bất giác bật cười khom người qua lan can nhìn xuống trêu chọc. "Mẹ, mẹ đừng nghe con nhỏ đó nịnh hót, cũng đừng có khen nó, nó khoái ăn dưa bỡ lắm."
Mẹ Nhi ngẩng đầu lên nhìn con gái cười ha há, vui vẻ nói. "Con xuống đây nghe An Nhiên nó nói gì này? Nó kể với mẹ là con ghen với nó chỉ vì thằng Phong nói vài câu ngon ngọt với nó đấy. Hahaha~"
"Mẹ nói gì?" Thanh Nhi sửng sốt xong lập tức nhớ ra chuyện lần trước, cô vội vàng mang giày bẹp bẹp bẹp chạy xuống cầu thang, tức giận gào lên. "Trình An Nhiên cậu chết chắc rồi."
An Nhiên quơ lấy túi xách nhanh như chớp đứng dậy khỏi ghế lao đầu ra cửa, hô to. "Bác gái ơi, hôm khác con lại đến chơi ạ."
"Không cho đến, cút về sao Hoả của ngươi đi." Thanh Nhi phía sau mắng một tiếng, hai ba bước đã đuổi kịp tóm lấy An Nhiên vật xuống bãi cỏ, từ trên cao nhìn xuống cười hố hố. "Cho mi chết."
An Nhiên ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nhanh nhẹn giơ tay tóm lấy chân cô kéo một phát, nhìn bàn tạ ai đó oanh liệt đập xuống đất, cười vô cùng khoái trá. "Chết chung đi."
Mẹ Nhi trong nhà nhìn hai đứa con gái đang lăn lốc trên bụi cỏ, ngao ngán lắc đầu. "Chỉ được cái to xát."
Hai người chiến đấu xong liền sảnh khoái khoát vai nhau đón taxi đến trung tâm mua sắm nhưng điểm dừng đầu tiên của họ lại là McDonald's.
Vừa vào, An Nhiên đã hoành tráng gọi một bàn lớn thức ăn, cô ngồi ở góc bàn hăng hái gặm cánh gà coi thường sự tồn tại của thế giới. Thanh Nhi một bên hút coca, ăn khoai tây chiên nhìn mà cười không dứt, cảm giác giống như dẫn ma đói đi ăn vậy.
An Nhiên thấy thế thì huých tay cô một cái, hung hăng kể lể. "Nói cho cậu biết, tớ lên thành phố A hai năm rồi mà chưa từng ngửi qua mấy thứ này, cái ông quản gia nhà tớ đúng là kinh dị không chịu nổi suốt ngày chỉ biết mỗi cơm với cháo, bây giờ chỉ cần ngửi tới mùi thức ăn do ông ta nấu là ruột tớ xoắn lại một cục."
Tuy nói gia đình An Nhiên ở quê nhưng lại không thuộc tầng lớp trung lưu thừa đất thiếu tiền, ngược lại cô là đại tiểu thư của một tập đoàn dầu khí lớn trong nước. Gia tộc họ Trình kinh doanh theo quy tắc không phô tương thế lực, họ ngấm ngầm giao dịch trên thương trường, thủ đoạn phải gọi là dứt khoát tàn nhẫn.
Đừng hỏi sao Thanh Nhi lại biết chuyện này? Bối cảnh từ đời ông nội của nam chính Trình Dịch Phong cũng bị bà tác giả lôi vào tiểu thuyết thì những chi tiết giết người cướp của trên thương trường của hắn cũng không hề thiếu. Hơn nữa dạo này Thanh Nhi rất siêng đọc báo, cô phát hiện cái Tổ quốc cô đang sống có một mạng lưới bao trùm rất khủng bố, đó là tập đoàn tài chính Thượng Hoằng.
Ừm, chỉ biết vậy thôi, còn vị đại tài phiệt đỉnh đỉnh đại danh đó, tha lỗi thân phận cô thấp hèn không thấy nỗi một cọng lông chân.
Trở lại với vị ngồi trước mắt, Thanh Nhi đẩy đẩy cô ấy, làm bộ sợ hãi hỏi. "Ăn xong chưa? Xem này, cậu ăn hết 10kg gà rán của người ta rồi đó, không sợ béo phì hả?"
Miệng An Nhiên vẫn đang gặm một khúc xương gà, lắc đầu ú ớ nói. "Chưa xong, tớ còn muốn ăn nữa."
Thanh Nhi lần này sợ hãi thật rồi, ánh mắt đầy hâm mộ nhìn cô ấy, run rẩy hỏi. "Sư phụ, có cần tiểu nhân cho người đóng gói toàn bộ gà rán gửi về nhà cho ngài không?"
"Cũng được." Ai đó hết sức vô tư gật đầu cái rụp.
Thanh Nhi. (-_-) ngất!
Hậu quả của việc ăn quá nhiều là An Nhiên đi đường liên tục trào dâng cơn ợ, hành động này đã vô thức đem hình tượng hotgirl baby của cô nàng treo trên màng chuông. Đã vậy Thanh Nhi còn chụp ảnh bàn ăn đầy xương và cô nàng gặm xương post lên facebook, hoàn toàn thành công đá đổ hình tượng một thời của ai đó.
An Nhiên tức giận đến nhảy lên bình bịch, giữa chốn đông người chỉ tay vào mặt cô hét lớn. "Trần Thanh Nhi, tớ hận cậu."
Thanh Nhi vẫn giữ hình tượng mỹ nữ phong tình đúng chất, hờ hững nhúng vai từ bỏ cuộc chơi. "Tuỳ cậu."
An Nhiên. (>_ Quần nát cái trung tâm mua sắm thì đã đến buổi chiều, An Nhiên sung sướng đẩy cả xe chiến lợi phẩm ra cửa đón taxi. Vừa ngồi vào xe liền lục lọi cái hộp đồng hồ ra xem miết, Thanh Nhi thấy mà không nhịn được trêu chọc. "Đủ rồi, đủ rồi, còn nhìn nữa cả mặt đồng hồ cũng mòn."
Trong lòng An Nhiên vẫn không yên tâm. "Cậu thấy cái này thật sự hợp với anh ấy chứ? Tớ sợ anh ấy không thích."
"Thích, đảm bảo sẽ thích." Thanh Nhi kiên định nhấn từng chữ. Trong lòng thầm nghĩ, Trương Lam Tuyệt dám nói không thích, cô hai ngày ba bữa sẽ viếng an phòng bệnh của anh ta.
Nghe cô kiên quyết như vậy, An Nhiên mãn nguyện đem hộp đồng hồ bỏ vào túi xách, ngẩng đầu lên thấy xe dừng lại trước một hãng siêu xe lớn, cô giật mình. "Gì vậy? ai tới đây làm gì?"
Thanh Nhi lắc lắc cái thẻ hoàng kim trong tay, kéo cô ấy cùng đống đồ ra khỏi taxi, phấn khích hô. "Đại gia muốn mua siêu xe."
Vẻ mặt An Nhiên vừa khó tin vừa thích chí, nửa nghi ngờ nửa hưng phấn hỏi. "Đại gia mua siêu xe làm gì?"
Thanh Nhi đáp lại vẻ chờ mong của cô ấy, khoát tay lên vai lôi vào cửa hàng, hào sảng tuyên bố. "Đại gia mua siêu xe chở tiểu mỹ nhân đi chơi."
Không ai ngờ tới chỉ vì một lời nói đùa vô ý mà một cuộc tranh chấp dữ dội đã nổ ra. Thanh Nhi và An Nhiên đứng giữa hai chiếc Lamborghini hiracan bắt đầu cãi nhau đến mùn trời mịt đất.
An Nhiên đập mạnh tay lên chiếc siêu xe bên cạnh, hét lớn. "Tớ thích màu trắng, màu trắng mới đẹp."
Thanh Nhi cũng đập mạnh tay lên chiếc siêu xe bên cạnh, không thua kém hét to. "Tớ thích màu đỏ, màu đỏ đẹp hơn."
"Chỉ có màu trắng mới hợp với tớ."
"Tớ mua xe liên quan gì tới cậu mà hợp với không hợp."
"Cậu mua xe là để chở tớ đi chơi."
"Tớ có chở cậu đi chơi thì cũng là xe của tớ."
"Trần Thanh Nhi, cậu không có con mắt thẩm mỹ, cậu biết màu trắng tượng trưng cho cái gì không? Cao quý, sang trọng, đơn thuần, thanh khiết, thoát tục, thu hút,..."
"Dừng dừng dừng. Trình An Nhiên, cậu mới là không có con mắt thẩm mỹ, nói cho cậu biết màu đỏ có ý nghĩa gì? Là quyền lực, quyến rũ, huyền bí, đam mê, nhiệt huyết, cao ngạo,..."
"Tớ mặc kệ, tớ muốn cậu mua xe màu trắng."
"Tớ có phải công chúa bong bóng đâu mà chạy xe màu trắng."
"Vậy cậu có phải nữ hoàng sắc đẹp đâu mà chạy xe màu đỏ."
"Nhưng tớ là nữ phụ, tớ nhất định phải chạy xe màu đỏ."
An Nhiên mở miệng còn muốn cãi tiếp thì Thanh Nhi đã đưa thẻ cho nhân viên, cứng rắn ra lệnh. "Tôi lấy chiếc màu đỏ, anh mà dám trái ý tôi thì tôi sẽ đạp nát cửa hàng của anh."
Nhân viên nghe vậy run rẩy nhận thẻ, vội vàng chạy đi làm giấy tờ thanh toán, vẻ mặt tránh hai vị này càng xa càng tốt.
An Nhiên giận lẫy cho đến khi ngồi vào trong xe mặt vẫn chù ụ một đống. Lúc đầu Thanh Nhi chỉ lo chuyên tâm lái xe không để ý tới, sau tay lái dần quen mới quay sang nhìn ai đó, giả vờ nói bóng nói gió. "Hơi, có người giận dỗi không muốn ngồi xe của ta, vậy thì đại gia đành phải kiếm vài tiểu mỹ nhân khác cùng đi chơi, mua sắm, ăn gà rán, uống trà sữa trân châu, ăn kem Baskin..."
An Nhiên càng nghe vẻ mặt càng lung lay, cuối cùng không trụ nỗi vỗ đùi gắt. "Ai? đứa nào dám giận đại gia? thật đáng đánh."
"Ờ.. đáng đánh, rất đáng đánh..." Thanh Nhi cười ha há đưa tay lên vỗ trán cô ấy, liên tục vỗ bốp bốp bốp.
An Nhiên bị vỗ tối mắt tối mũi, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe phía trước cúp ngang đầu, lập tức nhảy dựng hét ầm lên. "Thanh Nhi, cẩn thận."
"Hả?" Thanh Nhi giật mình xoay đầu, bất ngờ nhìn thấy đầu xe sắp đâm vào đuôi một chiếc xe khác, cô vội vàng căng chân đạp mạnh phanh xe, tay đánh mạnh vô lăng về bên phải.
Tiếng ma sát kéo dài từ giữa lộ vào lề đường, Thanh Nhi chúi nhủi đập mạnh đầu vào vô lăng, cảm giác trán đau đến rớt nước mắt. May mắn An Nhiên bên cạnh kịp giữ vững ghế ngồi nên không sao, xoay qua thấy trán Thanh Nhi đang rỉ máu, sợ hãi kéo cô dậy oà khóc lớn. "Thanh Nhi, cậu không sao chứ? đừng chết, đừng chết mà."
"Chết cái đầu cậu." Thanh Nhi gầm lên, phẫn nộ đẩy cửa bước xuống xe, từng bước chân hung hăng đập xuống mặt đường mang theo nộ khí đi đến cửa sổ chiếc xe phía trước. "Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp, xuống xe cho tôi."
Người đàn ông ngồi ở ghế lái vẫn bất động thanh sắc, chỉ nhấn cho cửa sổ mở ra.
Dám sang chảnh với chuỵ? Thanh Nhi tức giận luồng tay vào đánh mạnh đầu hắn vào vô lăng, trừng mắt quát. "Anh có biết lái xe không hả? Nếu không biết thì cút về nhà lấy xe đồ chơi mà lái, bà nội anh nhìn xem nhém chút xảy ra tai nạn rồi. Tại sao tấp vào lề đường mà không bật tín hiệu hả?"
Người đàn ông hoàn toàn không ngờ tới cô lại thô bạo như vậy, có chút tức giận nhưng không lớn tiếng cãi lại, chỉ lạnh lùng nói. "Em gái, em đã đủ tuổi lái xe chưa? em đang vi phạm luật giao thông đấy, tốt nhất là trở về xe của mình đi."
Nói chuỵ con ních á? Thanh Nhi hung dữ đem đầu hắn đập vào vô lăng một phát nữa, quát thẳng mặt. "Bà nội anh mới không đủ tuổi đấy, chị đây 20 tuổi có bằng lái xe hẳn hoi, cưng có ngon thì nói lại lần nữa xem ai phạm luật hả?"
Bị đánh hai lần người đàn ông kia rốt cuộc cũng nổi giận, nhưng câu mắng lại là. "Nhỏ tiếng một chút coi."
"À à à.." Thanh Nhi ngoáy đầu nhìn đoàn cảnh sát đậu ở cua phía trước, vẻ mặt ngầm hiểu ra, gật gật đầu nhếch môi châm chọc. "Tiểu biến thái, có phải cưng đang giấu đàn bà sau xe không? là bắt cóc đánh thuốc mê hay là lừa gạt đánh thuốc mê? sợ chị lớn tiếng đánh thức em ấy à? Được đấy, đàn ông thời đại này ngày càng biến thái rồi! em mau nói chị nghe xem, em là muốn cưỡng hiếp hay là bán qua biên giới hả?"
Sắc mặt người đàn ông đó tối đen như mực, vội vàng liếc qua gương chiếu hậu, sợ đến đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Thanh Nhi hơi sức đâu quan tâm nghiên cứu vẻ mặt hắn, cô gian manh đi về phía cửa sau, cười tà ác. "Để chị xem tiểu mỹ nhân của em có bộ dáng gì nào?" Vừa nói vừa đặt tay lên nắm cửa muốn kéo.
"Đi."
Ngay tức khắc, chiếc xe phóng vụt đi với vận tốc kinh hoàng. Thanh Nhi đứng chết trân tại chỗ quên cả thu tay về, không phải cô bị doạ sợ mà là âm thanh vừa nghe, thật sự quá hay, hay đến mức làm cô choáng váng đầu óc.
Chỉ một âm 'đi' ngắn gọn nhưng hàm chứa không biết bao nhiêu sắc thái, đúng vậy là rất nhiều sắc thái chứ không phải vô sắc thái. Rõ ràng cảm nhận của cô chính là như vậy nhưng lại không phải như vậy. Ý là, ngữ điệu của từ 'đi' đó chứa vô số sắc thái nhưng lại ngấm ngầm ở bên trong, còn một loại xuất phát từ sâu trong cốt tuỷ đến hơi thở bên ngoài là cỗ quyền lực mạnh mẽ áp đảo cả thế giới.
Thanh Nhi đặt tay lên ngực, sao đập dữ vầy nè?!
Thế Thân Nữ Phụ Thế Thân Nữ Phụ - ThHunh6