Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 446 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Phần 2 (Hết)
iên Loan Anh cẩn thận đánh giá Vân Điệp.
- Sắc mặt hiện tại của con thật không sai, bộ dáng cũng thật vui vẻ. Vu Kiệt đối với con tốt lắm đúng không?
Vân Điệp ngượng ngùng gật gật đầu.
- Vậy là được rồi. - Viên Loan Anh cười cười.
- Nghe nói thành tích học tập của con tiến bộ lên rất nhiều?
- Vâng ạ! Vu Kiệt nói con nhất định sẽ thi đậu đại học.
Viên Loan Anh nhìn chằm chằm Vân Điệp một lúc lâu sau. Rồi sau đó đột nhiên hỏi:
- Thành thật nói ẹ biết, con có muốn thi đại học không?
Vân Điệp ngẩn người.
- Muốn chứ! Con…
- Không, ý mẹ là nếu như con không cần lo lắng đến chúng ta nữa, thì chính bản thân con có còn muốn thi đại học không?
- Con…
- Cứ nói thật ra, không sao đâu. - Viên Loan Anh cổ vũ nói.
Vân Điệp cắn cắn môi dưới do dự.
- Thực ra con không có thích học bài mà thích nấu ăn, sửa sang, dọn dẹp lại ngôi nhà. Con hi vọng tương lai có thể trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
- Người mẹ tốt?
Viên Loan Anh cảm thán nói:
- Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc mình phải trở thành một người mẹ tốt cả.
- Mẹ?
Viên Loan Anh vỗ vỗ tay Vân Điệp nói.
- Có lẽ con hẳn là nên bỏ qua việc thi đại học, không cần phải vì sự hư vinh của chúng ta mà lãng phí thời gian của con nữa.
- Bỏ qua việc thi đại học?
Vân Điệp kinh ngạc kêu lên:
- Vì sao?
- Bởi vì mục đích con đi thi đại học là vì chúng ta. - Viên Loan Anh than nhẹ một tiếng.
- Mà mẹ hi vọng con hãy sống đúng với cuộc sống mà con hằng mong muốn.
- Mẹ… - Vân Điệp cảm động lên tiếng.
Viên Loan Anh lại vỗ vỗ tay Vân Điệp, mở miệng hỏi:
- Vu Kiệt có từng đề cập qua việc về sau nếu như cậu ta quay trở về nước Mỹ thì sẽ an bài con như thế nào hay không?
- An bài? - Vân Điệp tựa hồ giống như có chút hoang mang.
- Anh ấy muốn dẫn con về nước Mỹ kết hôn mà!
- Sao? - Viên Loan Anh kinh ngạc sửng sốt.
- Dẫn con về Mỹ kết hôn?
Toàn bộ khuôn mặt của Vân Điệp đỏ lên vì xấu hổ.
- Nghỉ đông vừa rồi, anh ấy có dẫn con về nhà anh ấy chơi. Người nhà của anh ấy, ai cũng đều thật thích con cả!
- Nhưng mà… nếu như cậu ta đã muốn dẫn con về nước Mỹ kết hôn, thì vì sao con còn muốn đi thi đại học làm gì nữa?
- Con chỉ là muốn chứng minh năng lực của con mà thôi.
Viên Loan Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn Vu Kiệt còn đang nằm ở trên thảm một cái.
- Cậu ta thực sự muốn cùng con kết hôn ư?
- Vâng! Anh ấy nói như vậy mà!
- Nhưng mà… - Viên Loan Anh nghi hoặc nhìn Vu Kiệt.
- Vì sao?
Cảnh Thụy Võ đột nhiên ngồi dậy, hai tay chống ra sau lưng.
- Bởi vì anh Vu là một người đàn ông tiêu chuẩn. Anh ấy thích một người vợ nhu thuận nghe lời để có thể thỏa mãn tâm lí tự cao tự đại của anh ấy. Không hi vọng có một người vợ là nữ cường xinh đẹp, mỗi ngày đều cùng anh ấy cãi nhau. Anh ấy còn thích lúc mình đi làm về nhà sẽ có một cái ôm ấm áp, có một bàn ăn với những món ăn ngon nóng hôi hổi, có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu. Mà những điều này, chị hai đều có thể 100% làm cho anh ấy.
Cậu nhìn về phía Vu Kiệt hỏi.
- Đúng hay không? Anh Vu… Á! Anh ấy ngủ mất rồi!
- Đang ngủ?
Vân Điệp vội vàng đi lấy cái chăn giúp anh đắp lên, còn lấy cái gối để ở dưới đầu anh, lại thuận tay vén vài sợi tóc ở trên mặt anh, sau đó sửa sang lại quần áo cho anh.
Động tác mềm nhẹ tinh tế như vậy, tràn ngập nhu tình vô hạn như vậy.
Viên Loan Anh đột nhiên hỏi:
- Thụy Võ, con thấy qua mẹ đối với ba con có từng ôn nhu săn sóc như vậy sao?
Cảnh Thụy Võ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
- Không có!
- Ở trong trí nhớ của mẹ cũng không có. - Viên Loan Anh thản nhiên thừa nhận.
Hai người đột nhiên nhìn nhau.
Cảnh Vân Nghê cũng không có khả năng làm ra những việc này, cho nên, cô ta mới một chút hi vọng cũng không có.
Trên thực tế, những nữ cường nhân càng không có khả năng làm ra những việc này!
***
Cảnh Giới Khiên luôn luôn cố chấp bỗng nhiên mạc danh kì diệu phát hiện, chiến hữu thân mật nhất của ông trong nhiều năm qua là… vợ, thế nhưng lại không đứng cùng một phe với ông nữa.
- Tuổi của chúng ta cũng đã không còn nhỏ, hẳn là nên suy nghĩ cho các con mình nhiều hơn!
Vợ của ông sao lại nói như vây?
Mà ông, đương nhiên là lập tức lên tiếng cãi lại.
- Chính là bởi vì tuổi của chúng ta cũng đã không còn nhỏ, cho nên cũng sẽ không còn nhiều cơ hội nữa. Vì vậy, chúng ta phải nắm chắc cơ hội khó có được này mới đúng!
- Thế tương lai của các con thì sao? Ông có từng vì các con mà suy nghĩ qua chưa?
- Vì các con mà suy nghĩ? Tôi chính là vì các con mà suy nghĩ nên mới phải làm như thế này đấy! Chỉ cần địa vị của tôi tăng lên, đối với tương lai của các con đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều!
- Tốt cái gì? Trừ bỏ hư danh ở bên ngoài ra, còn có thể tốt ở chỗ nào nữa hả?
- Bà… - Cảnh Giới Khiên kinh ngạc nhìn vợ mình.
- Bà tại sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc là bà đang nghĩ cái gì?
- Tôi nghĩ…
Viên Loan Anh thở dài:
- Tôi nghĩ nhân lúc còn kịp phải cố gắng làm việc gì đó để có thể trở thành một người mẹ tốt.
Nhưng Cảnh Giới Khiên hoàn toàn không nghe theo lời khuyên nhủ của Viên Loan Anh.
Vì vậy, ông chỉ có thể cùng với con gái lớn tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Nhưng mà, học kì đã xong mà việc thi đại học cũng đã trôi qua.
Điều này đại biểu cho việc Vu Kiệt sẽ quay trở về nước Mỹ.
Vì vậy, Cảnh Giới Khiên đang rơi vào tình trạng thất bại hoàn toàn, rốt cuộc chỉ có thể đưa ra phương pháp cuối cùng.
Cảnh Giới Khiên ấn mạnh chuông cửa, Viên Loan Anh giữ chặt ông lại.
- Không được, Giới Khiên, ông mà làm như vậy sẽ phá hư hạnh phúc của Vân Điệp mất.
- Ai bảo nó không chịu giúp tôi, tôi cũng không quản được nhiều chuyện của nó như vậy!
Cảnh Thụy Văn lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn ba mình đang điên cuồng mà ấn chuông cửa.
- Ba sẽ hối hận, ba nhất định sẽ hối hận.
Cảnh Thụy Võ chính là lắc lắc đầu, chỉ còn lại mỗi Cảnh Vân Nghê là bày ra bộ dáng chờ xem náo nhiệt, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cửa vừa mới mở ra, Cảnh Giới Khiên đã bất chấp mọi thứ mà vọt vào bên trong, đương nhiên những người khác cũng đi theo vào.
Vu Kiệt lạnh lùng nhìn vẻ mặt đang tức giận của Cảnh Giới Khiên.
- Có chuyện gì?
- Tôi với cậu trao đổi điều kiện.
Cảnh Giới Khiên trực tiếp nói:
- Cậu giúp tôi lên chức Viện trưởng, ngược lại tôi sẽ không kiện cậu đi ra tòa.
Viên Loan Anh lại một lần nữa giữ chặt chồng mình, cầu xin nói:
- Khồng cần như vậy, Giới Khiên! Suy nghĩ cho Vân Điệp một lần này đi! Cả đời chỉ cần một lần này thôi cũng được!
Cảnh Giới Khiên dùng sức vùng ra khỏi tay của vợ mình.
- Không! Chuyện gì cũng đều có thể nghe theo bà, nhưng lần này thì không được! Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội khó có thể có được này đâu!
- Giới Khiên…
Cảnh Giới Khiên không hề để ý tới vợ của mình nữa.
- Cậu thấy như thế nào? - Ông cố chấp hỏi Vu Kiệt.
Cảnh Thụy Văn cùng Cảnh Thụy Võ trái phải nắm lấy tay của Vân Điệp đang lo sợ không yên ở bên cạnh mà thấp giọng an ủi, Cảnh Vân Nghê liếc mắt nhìn cô rồi cười trào phúng.
Vu Kiệt hai tay ôm ngực, thản nhiên tự tại hỏi:
- Ông dựa vào cái gì mà đòi kiện tôi đi ra tòa?
- Vân Điệp còn chưa đủ 18…
Vu Kiệt hừ nhẹ một tiếng:
- Ông đã quên mình từng kí tên trên một tập tài liệu sao?
- Tài liệu đó đại khái là có liên quan đến quyền giám hộ đi? Vì vậy, tôi vẫn còn có thể kiện cậu! - Cảnh Giới Khiên tràn đầy tự tin nói.
- Ông nghĩ có thể kiện được tôi sao? - Vu Kiệt nhàn nhạt hỏi.
- Mặc kệ là có kiện được hay không được. Dựa vào địa vị trong ngành giáo dục của cậu hiện nay thì không được phép có loại tin đồn này. Nếu không cậu sẽ thân bại danh liệt, sẽ…
- Ông hình như có chút hiểu lầm rồi thì phải.
Vu Kiệt ngắt lời nói:
- Tôi cũng không có hiếm lạ gì cái địa vị trong ngành giáo dục này. Tôi ở đại học dạy học chẳng qua là vì thực hiện ý tưởng trước kia là… vừa có thể làm việc vừa có thể đi du lịch. Cho dù không có dạy học thì tôi cũng có thể sống rất tốt.
Cảnh Giới Khiên biến sắc.
- Ý của cậu là không sợ tôi kiện cậu ra tòa?
- Nói chính xác là… - Vu Kiệt hừ lạnh.
- Không có gì phải sợ, ông chẳng qua là đang lãng phí thời gian của tôi mà thôi.
Khuôn mặt của Cảnh Giới Khiên lập tức trầm xuống.
- Vậy còn thanh danh của Vân Điệp thì sao? Cậu cũng không quan tâm ư? Nếu tôi kiện cậu, điều này nhất định sẽ được đăng báo, đến lúc đó Vân Điệp sẽ là người chịu khổ nhiều nhất.
Vu Kiệt lắc đầu thở dài.
- Ông thật sự là một người ba ích kỉ.
Cảnh Giới Khiên nghĩ rằng mình đã nắm được nhược điểm của đối phương, nên ông không nhịn được lộ ra tươi cười đắc ý.
- Như thế nào? Muốn cùng tôi trao đổi điều kiện rồi sao?
Vu Kiệt qủy dị nhìn chăm chú vào Cảnh Giới Khiên đang tươi cười đắc ý.
- Tôi nghĩ, tôi tốt nhất là nên nói cho ông biết trước một điều.
- Chuyện gì?
Vu Kiệt chậm rãi đi về phía bàn học.
- Tài liệu ông kí tên trước đó không hề có liên quan gì đến quyền giám hộ cả.
Tươi cười trên khuôn mặt của Cảnh Giới Khiên lập tức biến mất.
- Thế đó là tài liệu gì?
Vu Kiệt mở khóa ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu, rồi sau đó chậm rãi quay trở lại.
- Là giấy đồng ý cho kết hôn.
- Cái gì? - Cảnh Giới Khiên quát lớn một tiếng.
Vu Kiệt đem tập tài liệu phóng tới trên tay của Cảnh Giới Khiên.
- Ông tốt nhất là nên nhìn kĩ lại tờ giấy này rồi sau đó đưa ra quyết định là có nên kiện tôi hay không?
Cảnh Giới Khiên mở tập tài liệu ra, Cảnh Vân Nghê cùng Viên Loan Anh cũng đồng thời bước tới nhìn xem, tiếp theo liền đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.
- Cậu cùng Vân Điệp đã kết hôn?
Vân Điệp nghe thấy thế thì nhất thời há hốc mồm, hỏi:
- Con kết hôn? Con như thế nào lại không biết? - Cô lẩm bẩm.
Cảnh Thụy Văn cùng Cảnh Thụy Võ đều không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
- Tôi chưa công khai là bởi vì tôi hi vọng các người có thể dùng tình thương chân chính để quan tâm đến cô ấy. - Vu Kiệt lắc đầu thở dài.
- Không nghĩ tới ông lại khăng khăng cố chấp như vậy, còn có cô…
Anh dương dương tự đắc nhìn về phía Cảnh Vân Nghê đang ngẩn người, rồi sau đó quay qua nhìn Vân Điệp.
- Thật xin lỗi, tiểu Điệp, chỉ sợ nguyện vọng của em không thể thực hiện được rồi.
Vân Điệp há miệng thở dốc, đột nhiên kêu lên:
- Anh gạt em?
Vu Kiệt nhíu nhíu mày, hỏi lại:
- Có sao? Anh gạt em khi nào?
Vân Điệp bĩu môi nói:
- Anh đã đáp ứng với em là tạm thời không cử hành hôn lễ mà.
Vu Kiệt vô tội nháy nháy mắt.
- Chúng ta có cử hành hôn lễ sao? Không có đúng không?
- Nhưng mà… chúng ta không phải đã… - Vân Điệp hoang mang nhìn Vu Kiệt.
- Kết hôn sao?
- Đúng vậy!
Vân Điệp lại bĩu môi nói:
- Vậy anh còn nói không có…
- Tiểu thư…
Vu Kiệt thở dài một tiếng.
- Anh đáp ứng qua với em là tạm thời không có cử hành hôn lễ, nhưng cũng chưa từng có đáp ứng qua với em là không có đi làm thủ tục kết hôn đi?
- Sao? - Vân Điệp lại ngây ngốc mở lớn miệng.
- Đúng… nhưng mà…
- Những gì anh đáp ứng với em cũng đã làm rồi, hiện tại, có thể cử hành hôn lễ chưa?
- À…
Vân Điệp nhìn ba mình đang hoang mang ngẩn người.
- Nhưng mà ba em…
- Không thể tiếp tục kéo dài được nữa, tiểu Điệp, nếu lại kéo dài, bụng của em liền nổi lên thì làm sao bây giờ.
- Bụng sao?
Vân Điệp hai tay ôm bụng, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt của những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía bụng của cô…
Bụng hình như có chút nhô nhô ra thì phải.
- Thật ngốc! Là mang thai. - Vu Kiệt bất đắc dĩ.
- Em không muốn đến lúc bụng lớn rồi mới chịu cử hành hôn lễ đấy chứ?
***
Rốt cuộc Vân Điệp có đi thi đại học hay không hoặc thi trường đại học gì cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại…
- Chết tiệt! Mày vì sao không thể giống với hai người anh của mày hiếu thuận, hiểu chuyện một chút ở lại trong nhà hả?
- Như vậy thật nhàm chán! Rõ ràng…
- Nhàm chán cái con khỉ! Mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ mà mày còn không chịu đổi lời thoại sao?
- À… điều này thì…
Vân Điệp một bên ở trong phòng bếp bận rộn rửa rau, thái thịt, một bên mím môi mỉm cười lắng nghe tiếng gầm rú từ trong thư phòng truyền ra.
Còn Vu Đình ở bên cạnh thì lại chỉ lo ôm cháu đích tôn của mình hôn không ngừng.
- Ba già, ít nhất con có làm ra hai việc mà khi so với hai anh trai thì càng khiến cho người ta hài lòng hơn.
- Khỉ khô! Mày thì có năng lực làm ra chuyện gì mà khi so với hai tụi nó thì càng khiến cho người ta hài lòng hơn hả?
- Ít nhất con là người đầu tiên cưới được một người vợ tốt, giúp ba có thêm một người con dâu hiền.
- Cái này tao… thừa nhận.
- Con cũng là người đầu tiên cho ba được ôm cháu đích tôn, không phải sao?
- Ách… cái này… tao…
- Thừa nhận đi! Ba già, dù sao con cũng không có kém cỏi như những gì ba đã nói…
Thê Nô Thê Nô - Cổ Linh