Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 079-80
hương 79. Sơn vũ khinh tập
Edit: Hanayang
Ba mươi tám độ hai, nhiệt độ không tính cao cũng không tính thấp, amidal có một chút sưng đỏ, cũng không nghiêm trọng, bác sĩ kê toa, thờ ơ quét mắt nhìn Diệp Phong, chậm rãi nói: "Kê cho cô vài ngày thuốc về nhà uống!"
"Tôi muốn truyền dịch." Diệp Phong cố sức nuốt nước miếng, chỉ chỉ cổ họng, "Tôi là dựa vào cái này ăn cơm, tôi muốn nhanh khỏi một chút."
"À, thì ra là giáo viên." Bác sĩ hiểu ra chớp mắt, "Được, vậy truyền dịch."
Diệp Phong cũng không giải thích, cầm đơn thuốc đến phòng thu phí, lấy thuốc.
Hành lang bệnh viện, vốn tạo cho người ta một loại cảm giác ảm đạm lạnh lẽo, Diệp Phong từ lầu trên xuống lầu dưới chạy vài vòng, nhìn bệnh nhân khác không phải có người nâng, thì có người đỡ, có người đi theo, cô một người một mình cô đơn, bất giác cũng sinh ra mấy phần thê lương, càng phát giác cảm thấy đầu càng nóng.
Cố tình, người truyền dịch cho cô lại là y tá thực tập, có thể là do khẩn trương, khi châm kim làm cách nào cũng không tìm được ven, một bàn tay châm ba cái lỗ kim, khi đổi sang tay kia, Diệp Phong đều nhanh khóc, muốn nói đổi người khác đến, lại nhìn cô y tá nhỏ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhịn đau để cho cô ta tiếp tục đem mình làm chuột bạch thí nghiệm.
Người truyền dịch bên cạnh nhìn thấy có chút không ổn, "Cô gái, tôi thấy cô cần nghỉ ngơi, để đồng nghiệp đến giúp đi!"
Y tá kia còn rất ương ngạnh, "Không cần, tôi có thể."
Diệp Phong thấy có người nghĩa hiệp ra tay nên điềm đạm cảm khái xoay đầu qua thoáng nhìn, phát hiện là một người không tính là rất quen.
"Ôi!" Cô đau nhịn không được la một tiếng, cúi đầu liền thấy, mu bàn tay lại chảy máu, bất quá, lần này dường như là thành công, cô y tá thở ra một hơi dài, cô cũng thở ra.
"Thực không dễ dàng!" Lôi đội trưởng cương trực công chính đồng tình, khóe miệng cong lên.
Diệp Phong hạ mi mắt, nhìn mấy lỗ kim, gật gật đầu, "Quả thật vậy." Cô ngẩng đầu, đánh giá Lôi đội trưởng, "Các anh làm đặc công như thế nào cũng sẽ sinh bệnh?"
Cô và Lôi đội trưởng lúc sau này lại gặp mặt một lần, là sau khi cô về Bắc Kinh, cùng đi với Lâu Dương. Chuyện cô bị tấn công, toàn bộ đều do đặc công, cảnh sát địa phương không có nhúng tay. Cái kẻ bắt cóc kia sau khi bị bắt, tinh thần liền sụp đổ, hiện tại bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần, nghe nói đã không nhận ra người nhà. Lôi đội trưởng đem tình huống điều tra nói rõ với họ xong, hỏi Diệp Phong còn có yêu cầu gì khác hay không. Kỳ thật gặp phải chuyện như vậy, không bỏ mạng là đã may mắn rồi, còn có thể nói cái gì?
Diệp Phong không phải quá nguyện ý ôn lại chuyện bị tấn công này, trong lòng sợ hãi là một mặt, một khác mặt chính là từ chuyện này, sẽ nghĩ đến hai mươi sáu ngày đó không có liên hệ với Hạ Dịch Dương, sau đó là ở căn hộ của Hạ Dịch Dương, biểu tình lạnh như băng mà lại hờ hững của anh...
Không phải không oán hận, không phải không mất mát.
Lôi đội trưởng bật cười, "Đặc công cũng là người, phải ăn ngũ cốc hoa màu, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh mấy cái bệnh linh tinh."
Cô ninh ninh mi, bộ dáng làm như không quá đồng ý.
Lôi đội trưởng nhìn thấy buồn cười, "Cô hiện tại như thế nào? Tự mình lái xe đi làm?"
"Đài có xe đưa đón, tay lái của tôi không tốt." Cô ngượng ngùng cười cười, ngẩng đầu nhìn xem bình truyền dịch, nước thuốc nhỏ thực chậm.
"Hôm nay anh không chấp hành nhiệm vụ ha?" Nói xong, mới thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, khe khẽ thở dài.
"Hôm nay tôi xin nghỉ phép rồi." Lôi đội trưởng còn thật sự trả lời.
Đồng dạng là bệnh nhân, cô mặt xám mày tro, Lôi đội trưởng vẫn mạnh khỏe tinh anh như cũ, một đôi mắt lạnh sắc bén bức người.
"Chuyện gì?" Cô nhìn ra anh ta dường như có chuyện muốn hỏi.
"Tại sao bạn trai không có tới cùng cô?"
Cô theo bản năng phủ nhận, "Tôi không có bạn trai."
"À!" Lôi đội trưởng giọng nói kéo thật sự dài, "Là do tôi đã hiểu lầm, ha ha, tôi từng nghĩ đến Biên Thành - tổng giám đốc Hoa Thành là..."
"Chúng tôi trước kia là vậy." Ở trước mặt Lôi đội trưởng, ngoại trừ thành thật thẳng thắng, tựa hồ cái gì cũng không lừa được. Cô có điểm vô lực.
"Tôi từng muốn đến tìm cô, vẫn do dự, hiện tại xem ra không cần nữa." Lôi đội trưởng trong nháy mắt biểu tình trở nên có chút phức tạp, giống như sâu xa khó hiểu.
"Là liên quan đến Biên Thành sao?" Mặc dù đang phát sốt, nhưng ý thức của Diệp Phong còn rất rõ ràng.
"Kỳ thật chuyện này, tôi không có lập trường nói."
"Vậy không cần nói." Diệp Phong không lịch sự cắt ngang lời anh ta, đầu xoay hướng một bên, thắt lưng thẳng tắp.
Lôi đội trưởng sờ sờ cằm, nheo mắt lại, "Cô bị tấn công, hẳn là do cảnh sát địa phương phụ trách điều tra, nhưng bởi vì cô là con gái của bí thư Tô Hiểu Sầm, lại trong giai đoạn Thanh Đài được thăng cấp thành Thành phố trực thuộc trung ương, cho nên mới xuất động đặc công cấp bậc cao nhất. Diệp Phong, tôi vô cùng tôn trọng cha mẹ cô. Thời điểm cô quyết định chuyện gì, cũng nên suy nghĩ một chút cho tình cảnh cha mẹ cô."
"Tôi làm cho họ mất mặt sao?" Diệp Phong bỗng dưng quay đầu, trừng mắt chất vấn Lôi đội trưởng.
Cô dự cảm được anh ta muốn nói cái gì, cô không muốn nghe, cô muốn ngăn cản anh ta.
Lôi đội trưởng nhắm mắt lại, dường như cách một thế kỷ mới chậm rãi mở ra, "Biết hay không, vụ án của Biên Hướng Quân cũng là tôi phụ trách!"
Diệp Phong nhẹ hít vào một ngụm lãnh khí.
"Chứng cứ phạm tội của ông ta, chúng tôi đều đã nắm giữ, chỉ chờ khi thẩm tra xử lí, xác minh rõ ràng, không nghĩ tới ông ta sẽ chết ở trên toà án. Chết vô đối chứng, tất cả đều thành hư không. Việc này đã muốn không tính là cái bí mật gì, nhưng người biết đến cũng không nhiều. Diệp Phong, Biên Hướng Quân sau khi trốn ra nước ngoài, nhà bọn họ bị khám xét, tất cả tài sản sở hữu đều mất hết. 20% cổ phần của Biên Thành ở công ty Hoa Thành kia là từ đâu, đó không phải con số nhỏ, cô có nghĩ tới không?"
"Tại sao phải nghĩ, cái đó có quan hệ gì với tôi chứ?" Cô cướp lời nói.
"Cách Biên Thành xa một chút. Cái người phụ nữ Diêu Hoa kia làm kinh doanh cũng không đơn giản, khó tránh không xảy ra chuyện, một khi gặp chuyện không may, tất nhiên sẽ liên lụy đến các khía cạnh khá. Diệp Phong, tôi chỉ có thể hết lời như thế, cô thận trọng suy nghĩ. Tôi còn có chuyện khác, đi trước." Nói xong, Lôi đội trưởng trực tiếp gỡ kim tiêm ra.
Thuốc nước mới truyền được nửa bình.
Diệp Phong biểu tình thừ ra không có phản ứng, thẳng đến khi trước mắt xuất hiện thêm một bàn năm ngón tay, cô mới chớp chớp mắt.
"Ách, anh làm thế nào tìm được?" Hạ Dịch Dương đầy mồ hôi, cách cô gần như vậy, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh có bao nhiêu dồn dập.
"Còn có thể như thế nào?" Anh thở hồng hộc ngồi xuống, trước nhìn nhìn chai truyền dịch, tiếp theo cầm bàn tay bị châm kim lên đưa vào lòng bàn tay, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, anh thở dài, "Hỏi em, em cũng sẽ không nói thật, anh phải chạy tìm khắp các bệnh viện phụ cận."
"Những người đó thực không có y đức, cũng không bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân." Cô nói thầm.
"Anh đưa ra thẻ phóng viên, người ta mới bằng lòng để ý đến anh."
"Lấy việc công làm việc tư." Cô lại rùng mình một cái.
Lạnh, bức bối, toàn thân đau, đầu cũng đau, ánh mắt cũng đau, tim cũng đau... Dường như làm thế nào đều chịu khổ sở. Trong phòng truyền dịch, ghế dựa lại vừa cứng vừa bẩn, ngồi thế nào cũng không thoải mái.
"Không cần cứng rắn chống đỡ, không được thì xin nghỉ hai ngày cho khỏe." Anh đã xem qua sổ khám bệnh, thấy bác sĩ đem thuốc đã kê gạch đi, đổi thành truyền dịch, tất nhiên là do cô yêu cầu.
"Cũng không phải cái bệnh nặng gì, đều do bị anh chọc tức. Anh tới làm gì chứ?" Miệng oán, thân mình lại không tự chủ được nghiêng về phía anh bên đó mà dựa.
Anh hạ thấp người, mở ra hai cánh tay, đem cô nửa ôm vào trong ngực, "Ngủ đi, anh xem chừng nước thuốc cho!"
Cô nhắm mắt lại, không biết vì cái gì, trong lòng tựa như được tưới một cơn mưa, mưa bụi nhẹ nhàng mà lại thant mát, làm cho trái tim khô cạn của cô, tưới ướt đẫm.
Cô cũng không đẩy ra cái tay kia của anh gác ở bên hông cô.
Truyền dịch xong, anh lái xe đưa cô về nhà.
Cô không có hơi sức tiếp đãi anh, xuống xe rồi vẫy vẫy tay nói lời từ biệt. Anh lại theo cô đi vào, trong nhà chỉ có dì giúp việc. Dì giúp việc nghe thấy mùi thuốc sát trùng trên người cả hai, giậtc mình.
"Chỉ là cảm mạo thôi, làm phiền dì đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước." Hạ Dịch Dương nói.
Dì giúp việc nhận ra Hạ Dịch Dương, gật gật đầu, giúp đỡ Diệp Phong lên lầu. Diệp Phong trước khi trở về phòng quay đầu, đón nhận tầm mắt ức chế của Hạ Dịch Dương, cắn cắn môi.
Dì giúp việc rất nhanh đã đi xuống dưới.
Nghĩ đến Hạ Dịch Dương đã đi, lại nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng bếp.
"Dì nấu cho cô ấy chút cháo, khoảng hai tiếng sau, cô ấy còn phải uống hai viên thuốc hạ sốt. Cháo không thể quá đặc, bằng không cô ấy sẽ nói là cơm nát, không chịu ăn."
"Làm sao cậu đối với cô ấy hiểu biết như vậy?" Dì giúp việc buồn bực.
Hạ Dịch Dương mỉm cười, ôn nhu liếc nhìn lên cánh cửa đóng kín trên lầu hai, "Chúng tôi quen biết thật lâu."
Dì giúp việc thấy cái này không phải là chuyện lâu không lâu, mà giống như cùng ăn cơm trong một nồi vậy. Nhưng lời này sẽ không nói ra miệng.
Diệp Phong ngủ cũng không sâu, cửa vừa bị đẩy ra, cô liền tỉnh. Trong phòng vẫn để một ngọn đèn bàn, dưới ánh đèn, thân ảnh cao cao từ ngoài cửa đi đến bên giường cô.
Cô trong chốc lát thất thần, giống như còn đang ở căn hộ của anh, khi đang mơ hồ ngủ, bị anh gọi dậy đi làm."Mấy giờ?" Vừa mở miệng, phát hiện cổ họng thật sự có điểm khàn khàn.
"Còn sớm, vừa qua khỏi sáu giờ. Dậy, ăn cháo!" Hạ Dịch Dương đi tới, cầm chén đặt ở trước mặt cô, sờ sờ cái trán của cô, còn có hơi nóng.
Cô ngẩn người, đột nhiên kêu lên, "Anh như thế nào lên đây?"
"Dì muốn chuẩn bị bữa tối, không rảnh chăm sóc em, anh liền làm thay." Anh tỏ vẻ đương nhiên nhìn cô, trên mặt là một chút ý cười cơ hồ nhìn không ra được.
Cô nóng sốt đã gần như cái lò lửa nhỏ, giờ phút này, trong mắt dường như cũng có một ngọn lửa, "Chúng ta đã không phải loại quan hệ có thể thân cận như vậy."
Anh bất động thanh sắc nhìn cô vài giây, ngay cả biểu tình khác thường cũng không có, "Chúng ta hiện tại đang thân cận sao?"
Cô nhẹ nhíu mi, không để ý tới lời trêu chọc của anh, "Cám ơn, anh trở về đi, em tốt hơn nhiều rồi."
"Được không, em nói không tính." Anh vẫn thần sắc bình tĩnh như cũ, ánh mắt trong suốt.
"Ai quyết định?" Môi có hơi khô ráo, nói nói vài câu, cô nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm cánh môi vài cái.
Ánh mắt của anh dần dần có chút cảm xúc không quá rõ ràng, thân mình căng thẳng, cúi thấp mi mắt, "Không cần hồ nháo, trán còn rất nóng!"
"Nào có?" Cô vươn tay sờ trán, lại sờ sờ trán của anh, "Không phải đều giống nhau sao?"
Anh thở dài, dưới hàng lông mi nồng đậm nâng mắt lên, thanh âm trầm thấp đến ám ách, "Cần anh chứng minh cho em thấy không?"
Không đợi cô hiểu được, anh đã một phen kéo cô qua, hôn lên môi cô, vội vàng xao động đầu lưỡi cuồng loạn mở ra hàm răng của cô, tùy ý ở trong miệng cô quấy, mút vào, "Hiện tại đã biết chưa?"
Đúng vậy, đầu lưỡi của anh tựa như một cơn gió mát mẻ, của cô lại như một ngọn lửa. Khi mà lửa gặp được gió, tất cả lý trí đều bị thiêu trụi.
Ngay cả hơi chút rụt rè cũng không có, tay ở giữa không trung huơ vài cái, rồi chậm rãi dừng ở trên lưng của anh, ánh mắt bất lực chớp chớp, từ từ nhắm lại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều luân hãm ở trong nụ hôn ngọt ngào của anh.
Cô tưởng đầu óc đại khái là bị sốt đến choáng váng, bằng không người đã chia tay làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Chương 80. Oán gió nam oán gió bắc
Edit: Hanayang
Vừa kết thúc nụ hôn, có ngắn ngủi vài giây sau, đều không ai nói gì.
Cô xấu hổ khốn quẫn cúi đầu, ảo não muốn tìm cái gì đó chụp chết mình cho quên đi, mà anh, cực kỳ kiên nhẫn đem chén cháo từng muỗng từng muỗng đưa đến trước mặt cô.
Cô vô cùng phối hợp, lý gì phải làm vậy chứ. Mau mau chấm dứt, để cho anh nhanh biến mất trước mắt cô đi!
"Còn cần gì không?" Anh thanh thanh cổ họng.
"Không cần. Em muốn ngủ." Cô vội vã nói, xong chui vào trong chăn, từ đầu tới mông đều che kín mít.
Anh mỉm cười kéo chăn ra, "Như vậy sẽ không tốt cho hô hấp."
Cô nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ, chính là hàng mi dài khống chế không được rung động. Bên gối truyền đến âm thanh nho nhỏ, cô len lén hé mở một mắt, nhìn thấy một cái đĩa.
"Quà sinh nhật của em. Nhất định phải nghe một chút, rất được, anh rất thích, thật sự dễ thương." Trong con ngươi sâu thẳm có tia sáng nhạt chợt lóe lên, ở sâu bên trong dường như có dấu vết của cái gì đó nặng tựa thái sơn.
Cô thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, tặng đĩa là chuyện chỉ có học sinh trung học làm thôi, anh thật đúng là có sáng ý, bất quá, người này thưởng thức cũng không mới mẻ, cô mới không thèm nghe đâu!
Không qua bao lâu, cô thật sự ngủ rồi, có lẽ do uống thuốc.
Anh muốn để cô ngủ an ổn một chút, đứng dậy tắt đèn. Tối nay, ánh trăng xuất hiện có vẻ sớm, một vài tia sáng bạc thản nhiên xuyên thấu qua cửa kính khắc hoa tiến vào trong, trùng hợp dừng ở bên giường, những hạt bụi nhỏ li ti trong không khí bay thành vòng tròn trong cột ánh sáng.
Không biết cô mơ thấy cái gì, khóe miệng mấp máy, sau đó khóe mắt bình tĩnh giãn ra, phát ra nhợt nhạt âm thanh.
Trên nền gối hồng nhạt, mái tóc dài như mực xõa tung, trên khuôn mặt, làn da trắng nõn mềm mại, bởi vì phát sốt, hai bên má còn hơi ửng hồng nhạt nhạt một chút, đường nét cằm dưới cực kiỳ mềm mại.
Giờ phút này, cô sẽ không nhíu mày, sẽ không chu miệng, sẽ không lấy mắt trừng anh, sẽ không nói lời không thật với lòng, hiếm khi được dịu dàng, nhu thuận.
Kỳ thật, sáu năm sau gặp lại cô, cô dường như trở nên cảm tính lại thêm lý trí, săn sóc cộng thêm uyển chuyển hàm xúc, anh có chỗ không quá thích ứng. Thì ra cô chỉ dùng thời gian để làm lớp áo khoác, sâu bên trong vẫn hoàn toàn là cái cô gái trước kia xinh đẹp, tùy hứng, đáng yêu - Diệp Phong.
Anh bật cười, nhẹ nhàng nghiêng người đến gần cô, hơi thở của cô quanh quẩn ở xung quanh anh, như hương thơm ngát tự nhiên cộng thêm hơi thở mềm mại ấm áp làm anh quyến luyến không thôi.
Nhưng anh vẫn quyết đoán đứng lên, đặt lại chén cháo lên bàn, ra cửa xuống lầu. Tình cảm đôi bên nếu là lâu dài, cũng không cần tham luyến chỉ trong chốc lát này đây.
Anh dặn dò dì giúp việc sáng mai sau khi Diệp Phong rời giường, nhất định phải buộc cô uống thêm hai viên thuốc hạ sốt, đồng thời, chuẩn bị một ly nước mật ong, như vậy cô ấy có vẻ sẽ dễ thương lượng hơn.
Diệp Phong đối với mật ong có chút ưu ái, nói là có công dụng làm đẹp cũng có công dụng phòng chống dịch bệnh, buổi sáng và tối đều uống một ly trà mật ong.
Dì giúp việc giữ anh lại ăn cơm tối, anh khéo léo từ chối. Vội vàng từ đài chạy ra, công việc trong tay còn chưa có hoàn thành xong!
Khi lên xe, có một chiếc xe nghênh diện chạy đến, anh nhận ra xe Ngô Phong, lại từ trong xe đi ra.
Tần biên tập cũng ở trên xe, hai người nhìn thấy Hạ Dịch Dương đều sửng sốt.
Anh đi đến chào hỏi, nói: "Diệp Phong bị cảm mạo nhẹ, tôi đưa cô ấy trở về."
"Nó gọi điện thoại cho cậu?" Ngô Phong nhìn chằm chằm soi xét Hạ Dịch Dương, lúc này, ông không phải là cấp trên của Hạ Dịch Dương, mà là chú Diệp Phong. Có chuyện gì trong lúc ông không nhìn thấy đã lặng lẽ xảy ra sao?
Hạ Dịch Dương thản nhiên cười, "Cô ấy còn đang trong cơn tức giận với tôi, làm sao có thể chủ động gọi điện thoại cho tôi. Chính là chúng tôi như cao dán, cô ấy đẩy không được tôi, đành phải nhân nhượng."
"Cậu cũng ngang ngược như thế?" Ngô Phong nheo mắt lại.
"Trong sự việc này thì đúng là vậy. Nếu ngày mai cổ họng cô ấy không có chuyển biến tốt, xin cho cô ấy ở nhà nghỉ ngơi. Cô ấy có đôi khi thực ngoan cố."
"Việc này dường như không cần cậu phải dạy? Tiểu Phong Diệp coi như là con gái của tôi, tôi tự nhiên sẽ yêu thương nó." Ngô Phong lạnh mặt.
Ý cười trên mặt Hạ Dịch Dương không giảm, "Vậy cám ơn Ngô chủ nhiệm, Tần biên tập."
Anh gật đầu, lên xe rời đi.
"Ái, lão Ngô, Hạ Dịch Dương kia khẩu khí như thế nào lại nghe giống như là chúng ta đang thay anh ta chăm sóc Tiểu Phong Diệp vậy chứ?" Tần biên tập hỏi.
"Thằng nhóc này đối với Tiểu Phong Diệp là tình thế bắt buộc mà!"
"Kỳ thật em rất vừa ý cậu ấy, chính là vợ chồng Hiểu Sầm dường như đối với cậu ấy rất không có thiện cảm."
"Chúng ta có thiện cảm thì có ích lợi gì? Mấu chốt là trong lòng Tiểu Phong Diệp như thế nào?" Ngô Phong than nhẹ.
Diệp Phong ban đêm đổ một thân mồ hôi, sáng sớm tắm xong, cảm giác đi lại giống như bay bay. Khi dọn dẹp lại giường, nhìn thấy cái CD bên gối, cô cúi đầu, hoảng hốt đem CD nhét vào trong ngăn kéo, như vậy sẽ không có gì làm chứng cớ nhắc nhở cô nhớ đến tối hôm qua đã từng phát sinh chuyện mất mặt gì.
Ngô Phong cùng dì Tần ngồi bên bàn ăn, hai người cùng nhau hé ra muốn hỏi: "Tối hôm qua..."
"Tối hôm qua con bệnh thật quá mệt, cái gì cũng không nhớ rõ." Cô vội vàng xua tay, kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.
Dì giúp việc đưa lên một ly trà mật ong, còn có hai viên thuốc, "Hạ biên tập nói cái này uống vào buổi sáng."
Cô hai tay che mặt, không mặt mũi nhìn người lớn.
Lúc trước kéo theo một xe hành lý, bi ai thống thiết dứt khoát dọn tới biệt thự, dường như là người đáng thương nhất trên thế giới, hiện tại "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" như thế này thì tính là cái gì?
Cô và Biên Thành một lần chia tay chính là sáu năm không gặp lại.
Nhưng là, cô cùng anh chia tay không tới một tháng, đột nhiên lại lửa tàn bùng cháy.
Trong lòng cô mãnh liệt khinh bỉ chính mình, thực không có nguyên tắc, thực không có cốt khí.
Ngô Phong cùng dì Tần liếc nhìn nhau, yên lặng lắc đầu, có loại cảm giác là tình hình bi thảm đến vô vọng.
******
Truyền dịch thật đúng là khác biệt, cổ họng không đau không ngứa, khi nuốt nước miếng, cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt thống khổ. Nhưng buổi chiều Diệp Phong vẫn ngoan ngoãn lên giường ngủ mấy tiếng. Vu Binh vào lúc chín giờ rưỡi, đúng giờ ngừng xe trước cửa biệt viện.
Tiểu Vệ cũng theo đến đây.
Lúc di động reo lên, Diệp Phong đang nghe Tiểu Vệ kể chuyện bát quái.
Hạ Dịch Dương. Tên người gọi trên màn hình sáng lên nhấp nháy, Diệp Phong hoảng lên hoa cả mắt. Gần đây, tần suất xuất hiện của cái tên này cũng quá cao.
Cô cũng chưa phục hồi tinh thần, quyết định nhanh chóng nhét di động trở vào trong giỏ.
Tiểu Vệ nhìn cô chớp chớp mắt, "Chị không nghe sao?"
"Nhầm số, một ngày gọi vài lần luôn!"
"Vậy sao chị không trực tiếp ấn tắt luôn, để như vậy rất hao điện đó!"
Diệp Phong liếc cái xem thường, "Em làm gì như sắp chuyển sang ngành điện rồi?"
Vu Binh ngồi phía trước ha ha cười.
"Có chị Diệp ở đây, em mới luyến tiếc đi qua chỗ khác, nói xem tổ tiết mục của chúng ta hiện tại hài hòa biết bao nhiêu chứ! Đồng nghiệp lại tốt, tiền thưởng lại cao. Ha," Tiểu Vệ đột nhiên tăng cao thêm một đề-xi-ben, "Trong đài đều đang nói chị Diệp chị đó sắp đi quay quảng cáo công ích, là thật sao?"
"Dường như là có chuyện như vậy. Cụ thể chị cũng không rõ ràng lắm."
"Tôi biết rõ đây!" Vu Binh tiếp lời, "Tôi đưa giám đốc đi họp, nghe được anh ấy cùng trợ lý đạo diễn quảng cáo nói điện thoại, thời gian sắp xếp vào thứ bảy, nói phải quay một ngày, lấy cảnh ở ba địa phương, một nơi là Hương Sơn, một nơi là một cái tiểu khu, một nơi là trung tâm thương mại."
"Thời gian dài như vậy sao?" Diệp Phong nhíu mày.
"Càng dài càng tốt chứ, chứng minh chị là cấp quan trọng."
"Em mới là cấp quan trọng đó!" Diệp Phong cười ấn ấn khuôn mặt của cô. Tiểu Vệ gần đây dường như béo lên, mặt tròn như mặt trăng tròn.
Tiểu Vệ chớp chớp mắt, "Em chỗ này mà gọi là cấp quan trọng sao? Đây là cân xứng, là mượt mà. Vu Binh, cậu nói đúng không?"
"Béo cũng không vấn đề gì, núc ních, rất thú vị." Vu Binh rất rộng lượng trả lời.
"Cái gì?" Tiểu Vệ giơ một cú đấm bay qua.
"Uy, tôi đang lái xe!" Vu Binh không thể né tránh, thật sự đã trúng một cú.
"Muốn đánh cậu cũng không thể cản được, ai bảo cậu miệng chó không phun được ngà voi."
"Cô có bản lĩnh thì cô phun một cái đi!"
Diệp Phong nhìn hai người đấu qua đấu lại mà cười ra nước mắt.
Vừa mới vào tới hành lang, Lâu Dương từ văn phòng đi ra gọi cô lại, "Đây là yêu cầu về nhân vật mà cô sắp quay, nhìn xem đi." Anh đưa cho cô mấy tờ giấy.
"Diễn vai một người vợ?" Diệp Phong cúi mắt nhìn.
"Diễn viên rất nhiều, quảng cáo này gần 3 phút lận! Ở tại thành phố này có đại biểu các ngành sản xuất đều được đề cập đến, có người diễn vai quét rác, có người diễn tài xế lái xe, có người diễn vai giáo sư, có người diễn vai thành phần tri thức, còn có người diễn vai bạn bè, người qua đường, cô cùng một người chủ trì nam khác diễn vai vợ chồng. Cô đối với màn ảnh có thích ứng được không?"
"Thích ứng thì thật là có thích ứng." Lúc trước cô muốn vào CCTV làm chương trình Chào buổi sáng, đã từng đối mặt với nhiều thứ, "Nhưng tôi chưa từng quay quảng cáo, không biết có luống cuống hay không. Giám đốc Lâu, kỳ thật tôi có thể chụp vài bức ảnh chụp đặt ở cửa radio, như vậy liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thính giả, không nhất định phải đi quay quảng cáo gì."
"Vậy danh tiếng của Đài chúng ta thì sao? Cô phải biết rằng quảng cáo này là do Kênh tổng hợp của đài CCTV cùng với ba đài khác đồng thời phát ra, sẽ có mấy triệu khán giả nhìn xem."
Diệp Phong lau cái mũi, những lời khác không nói nữa, phục tùng an bài của lãnh đạo.
"Tôi đối với cô là yên tâm nhất, không cần không có tự tin." Ngữ khí của Lâu Dương cũng chậm lại.
Diệp Phong cười cười.
"Còn có chuyện, cô có biết Tình yêu Mary không?" Lâu Dương hỏi.
Diệp Phong gật đầu, "Đây là từ bài 《Tình yêu Mary 》, nói về ông chủ đối với cấp dưới tiến hành đầu tư tình cảm, khiến cho người kia trở thành tướng tài đắc lực cũng là tình nhân của chính mình, ở trên Internet được hưởng ứng rất lớn."
Khi cô đang lướt web thì vô tình nhìn đến, nội dung chính bất quá cỡ ba trăm từ, dùng từ bén nhọn sắc bén, tàn khốc hoang đường, nói ra chuyện nam quyền sếp nam cùng nữ nhân viên thuộc thành phần tri thức đối mặt chuyện cảm tình bất đắc dĩ. Xem xong cảm xúc xáo trộn, đặc biệt khi cuối cùng người chủ kia dào dạt đắc ý nói mấy câu làm cho người ta phẫn nộ.
Anh suy nghĩ một chút, một cô gái đẹp, cũng phải chổng mông làm việc cho tôi
Giống như chó cái ngủ với tôi, còn không cần tăng thêm tiền lương
Cái này có phải hay không là Bò X lớn?
Tôi nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, hỏi anh ta làm như thế nào
Anh bạn mỉm mỉm cười cười: rất đơn giản, tôi một lần nói cho cô ta
Tôi yêu cô ta, sau đó cô ta tin.
"《 Đêm khuya khuynh tình 》 chuẩn bị làm một chuyên đề sao?"
Lâu Dương đóng chớp mắt, "Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ sẽ mở rộng hơn. Trong công tác không chỉ là có thủ trưởng nam, đồng dạng cũng có chủ nghĩa nữ quyền. Khi cấp dưới là nam nhân viên, vì mục đích của chính mình, cũng sẽ cùng sếp nữ chơi trò mập mờ. Này không phải số ít. Tổ tiết mục mọi người tìm thêm nhiều ví dụ, đến lúc đó mời thêm vài vị chuyên gia, tiết mục ngày thứ sáu, làm tham thảo, bình luận. Diệp Phong?"
Diệp Phong đang ngẩn người.
"Hả?" Diệp Phong lấy lại tinh thần, "Tôi có nghe được. Được, tôi sẽ đi nói với tổ trưởng."
"Cô có khỏe không?"
"Đương nhiên!" Diệp Phong miễn cưỡng nặn ra một cái mỉm cười, "Giám đốc Lâu không còn việc gì khác, tôi về văn phòng."
"Đi đi!"
Diệp Phong không có trực tiếp về văn phòng mà quẹo vào cửa thang bộ, dựa vách tường, khi bấm phím điện thoại, ngón tay không kiềm chế được phát run.
"Diệp Phong, em rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh." Giọng Biên Thành nghe rất ngạc nhiên vui mừng.
"Ha ha, nói nghe như em bạc tình lắm vậy. Về Bắc Kinh chưa?"
"Thật khéo, anh vừa xuống máy bay, em ở radio sao?"
"Uhm! Khi nào anh không quá bận thì gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa hoặc cơm chiều."
"Được, anh bắt tay vào công việc sắp bóp nghẹt rồi, tranh thủ cùng em cùng nhau ăn cơm trưa hay cơm chiều."
"Biên Thành, Hoa thành bên kia... đều bàn giao ổn cả chứ?"
"Cũng kha khá rồi, bất quá, họ còn chưa có tổng giám đốc mới nhậm chức, hiện tại là do Chủ tịch Diêu tạm thời phụ trách."
"Vậy tức là một chút quan hệ với Hoa thành đều không có?"
"Trên lý luận là vậy. Sao đột nhiên lại quan tâm đến công tác của anh vậy?"
"Tò mò thôi! Công ty mới của anh ở đâu, khi nào thì mang em đi tham quan đây?"
"Ngày hẹn ăn cơm luôn đi!"
"Nói định rồi, em cúp trước đây!"
"Được, em cúp trước đi."
Khép di động lại, tay còn đang run không ngừng, tim đập rối loạn, cô không thể không há to miệng, dùng sức hít thở.
Thế nào một loại yêu không đau Thế nào một loại yêu không đau - Lâm Địch Nhi