Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 027
hương 27. Anh có tư cách này
Edit: Hanayang
Giang Nhất Thụ rất ngạc nhiên vì Biên Thành đã nhiều năm không có liên hệ đột nhiên gọi điện cho anh, hẹn anh đi ra uống trà.
Mặt trời tựa như một hòn đá lửa nhuộm đỏ rực cả bầu trời phía tây, thành phố Bắc Kinh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu cam. Chút nữa anh còn phải phụ trách trực tiếp 《 Tin tức buổi chiều 》, nên lúc này, chỉ có thể uống một chén trà.
Quán trà cách CCTV cũng không xa, lái xe đi qua chỉ mất 10 phút, anh rất quen thuộc, tìm chỗ đậu xe, sau đó xuống xe, bước vào cửa.
Trong quán yên tĩnh ấm áp, đồ nội thất bằng mây tre lá, trên vách treo một số poster phim điện ảnh kinh điển thế kỷ, có lẽ là do ánh sáng mờ, người ta như lạc giữa dòng sông thời gian, không biết lúc này là lúc nào.
Khách không đông lắm, Giang Nhất Thụ vừa vào cửa liền thấy một hình dáng ngồi ở trong góc. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, ánh mắt tưởng chừng đang nhìn poster trên tường, lại như đang nhìn về một nơi chốn xa xăm nào đó. Chắc cũng là từ công ty tới đây, mặc đồ tây, thắt caravat, không một nếp nhăn.
"Hi!" Giang Nhất Thụ đi qua, vỗ vai anh, ngồi xuống đối diện.
"Tới rồi à!" Anh thu hồi tầm mắt, giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
Anh uống trà Bích Loa Xuân, Giang Nhất Thụ chọn trà Long Tỉnh.
Có lẽ do đã lâu không gặp, hai người đều không có gì để nói, chỉ nhìn nhau cười.
"Gần đây được không?" Giang Nhất Thụ lên tiếng trước.
Biên Thành nâng chén trà lên, nước trà hơi sóng sánh, đem mấy lá trà chìm dưới đáy nổi lên phập phềnh, "Hơi bận thôi, chuyện khác thì hoàn hảo." Anh nở nụ cười như có như không, "Anh chắc thành nhân vật lớn rồi."
Giang Nhất Thụ bắt chéo hai chân, thả lỏng người ngã lưng lên ghế, "Đúng rồi, giống như con quay vậy, cả ngày không ngừng xoay chuyển, làm như thế giới này thiếu tôi là không được, thật ra là tự đề cao bản thân mình thôi."
Biên Thành nâng mắt nhìn, "Muốn làm trong ngành truyền thông, quá nhàn hạ, sẽ không theo kịp tiết tấu thời đại."
"Nói vậy cũng phải." Giang Nhất Thụ nâng chén của mình, nhấp một ngụm nhỏ, chần chờ một chút mới nói. "Chuyện cha của cậu, tôi có nghe nói. Cha mẹ là không ai có thể lựa chọn, cậu không cần làm khó chính mình, có đôi lúc, phải để lại ình một đường lui."
Chùm đèn treo trên trần không biết khi nào đột nhiên sáng lên, soi rõ sắc mặt tái nhợt của Biên Thành, anh khẽ nhếch môi, Giang Nhất Thụ không khỏi có chút hối hận vì đã nói đến đề tài này.
"Sáu năm rồi, tôi đã có thể thản nhiên thừa nhận thực tế này. Đã chừng đó tuổi, tháng ngày ông ấy đào vong ở bên ngoài cũng không dễ chịu gì, trở về nước, thật sự làm ông ấy có thể thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là kết quả gì, ông ấy đều đã chuẩn bị tốt tư tưởng." Ngữ điệu của Biên Thành bình tĩnh, dường như đang kể chuyện của người xa lạ.
"Muốn kháng án sao?"
"Uhm, luật sư sẽ cố gắng một chút. Cho dù thay đổi bản án, đến cuối đời này ông ấy chắc cũng không thể hít thở không khí tự do được nữa." Anh nở nụ cười mang chút tự giễu.
Giang Nhất Thụ gật đầu, "Chờ phán quyết xong, lại nghĩ biện pháp khác, dù sao người cũng lớn tuổi, có thể xin ân xá gì đó."
"Không cần, ở trong đó, lòng ông ấy mới được bình an. Sư huynh, " Biên Thành xưng hô với Giang Nhất Thụ giống như lúc còn học ở Quảng viện, "Lâu Dương - giám đốc Phát thanh Thành Đô, anh có biết không?"
Giang Nhất Thụ sửng sốt, "Đó là anh vợ của tôi. Sao vậy?"
"Sư huynh, những lời này, tôi hỏi có hơi mạo muội, nhưng phiền anh nói cho tôi biết tình hình thực tế, Lâu Dương và vợ anh ta, tình cảm có tốt không?"
Giang Nhất Thụ nhíu mày, anh cảm thấy Biên Thành không giống như người sẽ tò mò chuyện người khác, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Biên Thành, anh trầm ngâm một chút, cười nói: "Thật ra chuyện này cũng không có gì bí mật, mợ cả nhà chúng tôi là cái bình dấm chua, cô ta sống chết muốn vào Thành Đô radio, muốn giám sát chặt chẽ Lâu Dương. Từng nữ công nhân viên chức trong Thành Đô radio đều phải trải qua sự soi xét kỹ càng của cô ta, bảo đảm không đáng ngại, mới có thể vào làm việc ở đó. Nếu có một chút dấu hiệu nguy hiểm thôi, cô ta có thể khiến dư luận xôn xao. Hai người này thường xuyên cãi nhau ầm ỹ. Hiện tại, Lâu Dương cũng mặc kệ cô ta rồi, chiến tranh lạnh, cô ta sắp bị Lâu Dương chỉnh thành bệnh thần kinh, mấy ngày hôm trước lại gọi điện thoại cho vợ tôi tố cáo Lâu Dương thế này thế nọ! Cậu... Sao lại hỏi chuyện này?"
"Diệp Phong làm việc ở Phát thanh Thành Đô."
"Diệp Phong?" Giang Nhất Thụ giật mình. Anh biết Diệp Phong về nước, nhưng không biết cô vào làm ở Thành Đô.
Biên Thành tưởng rằng anh không nhớ Diệp Phong, còn nói thêm: "Chính là nha bộ muội, trước kia luôn đi theo tôi. Mợ cả nhà anh dường như đối với cô ấy có chút hiểu lầm, tình cảnh cô ấy ở Thành Đô radio có chút khó khăn. Tôi biết Lâu Dương, nhưng mà tôi tìm đến anh ta có vẻ không hay lắm. Diệp Phong cũng là đàn em lớp dưới của anh, nhờ anh tìm gặp Lâu Dương, bảo anh ta nói khéo với vợ. Diệp Phong vừa về nước, tìm được một công việc thích hợp không dễ dàng, cô ấy cũng không phải người xằng bậy, làm ợ cả nhà anh phóng khoáng một chút."
Giang Nhất Thụ nhíu mày, "Những chuyện này là do Diệp Phong nói với cậu sao?"
Biên Thành lắc đầu, "Chúng tôi đã sáu năm không có liên hệ, chủ tịch Hoa Thành và mợ cả nhà anh là bạn tốt, ở radio nhìn thấy cô ta lên cơn đối với Diệp Phong."
Giang Nhất Thụ nhìn anh, dò hỏi: "Nếu cậu đến radio, làm rõ quan hệ của cậu và Diệp Phong, mợ cả nhà tôi làm gì còn có lòng nghi ngờ nữa."
"Tôi và Diệp Phong không có chuyện gì." Biên Thành thản nhiên tự giễu.
"Vậy cậu..."
"Tôi không muốn cô ấy bị người khác xuyên tạc như vậy. Nếu anh cảm thấy khó xử, tôi có thể hiểu."
"Không phải, việc nhỏ thôi mà, nhấc tay là được, tôi để bà xã của tôi ra mặt là ổn."
"Vậy cám ơn sư huynh, buổi tối anh còn có công tác, không tiện quấy rầy anh, sau này lại hẹn anh ra uống rượu."
"Được, liên lạc thường xuyên!"
Hai người đứng lên, đi ra thanh toán, đều tự lên xe. Giang Nhất Thụ không có lập tức nổ máy xe, mà hạ kính xe xuống, nhìn theo xe Biên Thành ở giữa dòng xe cộ chạng vạng khuất dần bóng dáng, thở dài một hơi.
Dịch Dương nếu biết Biên Thành còn âm thầm che chở Diệp Phong, trong lòng sẽ thấy như thế nào?
Chạng vạng, giao thông đông đúc, mấy chục km, chạy hơn một giờ, khi chạy ngang qua trước cửa Học viện thể thao, gặp đèn đỏ, Biên Thành bực bội rủa thầm một câu, nhìn sang đối diện, ánh mắt bị thu hút.
Bên ngoài Học viện thể thao treo một cái băng rôn thật lớn, chiều mai, ở cung thể thao Thủy lập phương sẽ diễn ra cuộc thi nhảy cầu thế giới. Trên băng rôn, có mặt nước xanh lam, cầu nhảy cao cao, còn có tuyển thủ ở trên không trung biểu diễn tư thế hào hùng.
Có một số hồi ức, không cần cố ý đi tìm, trong phút lơ đãng sẽ nổi lên.
Diệp Phong thích nhất là đi xem môn thể thao nhảy cầu, cô nói môn đó có thể tạo cho khán giả cảm giác hưởng thụ. Phim điện ảnh cô thích nhất là 《 A Room with a View 》, nhưng cô lại thích kịch nhiều hơn điện ảnh, cô nói nghệ thuật kịch nói có tiêu chuẩn cao, điện ảnh có thể NG, mà kịch một khi công diễn, sẽ không có thể làm lại. Cô thích ca hát, bài hát ruột của cô, cũng là bài duy nhất là bài ca thiếu nhi 《 Hãy cho chúng em động lực 》. Cô không ăn món có vẻ kỳ lạ, nếu có dọn lên cô cũng không chạm vào, nhưng cô có thể ăn chua có thể ăn ngọt. Cô nhát gan, tin rằng trên đời có ma quỷ, cho rằng vào đêm dông tố, ma quỷ sẽ xuất hiện nhiều nhất...
Nhưng vào một đêm dông tố, anh lại để cho cô đi một mình.
Biên Thành còn muốn xem kỹ thời gian thi đấu, đèn xanh sáng lên, ô tô phía sau không kiên nhẫn liên tiếp ấn còi, anh bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, tiếp tục con đường phía trước.
Cuộc đời cũng là như thế, khi đã lựa chọn một con đường, chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay đầu.
***
Giang Nhất Thụ đi vào văn phòng, tổ biên đạo cùng biên tập đang có cuộc họp thường lệ, đêm nay tin tức ngoại trừ trên đường cao tốc xảy ra sự cố giao thông, nhìn chung những chuyện khác mà nói là thiên hạ thái bình. Còn có một cái tin tức quan trọng, chính là cuộc thi đấu nhảy cầu ngày mai.
"Kênh Thể thao đưa tới mấy cái vé mời, ai muốn xem qua chỗ tôi lấy." Giang Nhất Thụ ngồi xuống nói, ánh mắt ngó sang Hạ Dịch Dương, anh đang xem bản thảo tin tức, vẻ mặt rất chuyên tâm. Kha An Di ở bên cạnh có vẻ rất lơ đễnh, ánh mắt mờ mịt.
"Để cho tôi hai vé." Hạ Dịch Dương ngẩng đầu.
"Đi cùng với ai?" Trợ lý tò mò hỏi.
Hạ Dịch Dương ôn hòa cười cười, "Là một người bạn."
"Nam hay là nữ?"
Giang Nhất Thụ đánh anh trợ lý một cái, "Ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết sao, chẳng lẽ người đó có thể tàng hình?"
"Đúng ha, đúng ha, đạo diễn, vậy anh cũng cho em một vé." Trợ lý đá lông nheo.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị trực tiếp đi, thời gian sắp đến rồi."
Mọi người đồng loạt đứng lên, chia ra chuẩn bị. Hạ Dịch Dương một mình đi ra hành lang, thói quen muốn im lặng một hồi.
"Dịch Dương, xong việc, chúng ta cùng đi uống một ly?" Giang Nhất Thụ đuổi theo. "Đi cùng Diệp Phong hả?"
Hạ Dịch Dương cười, ánh mắt trở nên nhu hòa.
"Ai, tiểu tử cậu cũng coi như khổ tẫn cam lai. Hiện tại rất hạnh phúc đúng không?"
"Có thể nói là vậy." Hạ Dịch Dương gật gật đầu.
Giang Nhất Thụ nhìn anh, do dự mãi, cuối cùng không đem chuyện gặp mặt Biên Thành nói với anh. Nhìn biểu tình của Hạ Dịch Dương, có lẽ này đã không cần biết chuyện này.
"Trực tiếp sắp bắt đầu, biên tập viên chuẩn bị! Bắt đầu đếm ngược..." Từ lúc giọng nói Giang Nhất Thụ bắt đầu vang lên, Hạ Dịch Dương và Kha An Di rất nhanh liền tiến vào trạng thái công tác. 20 phút đầu, chương trình tiến hành thuận lợi. Lúc gần kết thúc, trước mắt mờ ảo xuất hiện những chấm nhỏ li ti, Kha An Di cảm thấy một trận buồn ngủ đánh úp lại, không thể kháng cự trước sức mạnh của nó, cô nhịn không được đánh một cái ngáp, vừa vặn Giang Nhất Thụ chuyển máy quay cận cảnh gương mặt của cô.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Giang Nhất Thụ muốn cứu vớt, nhưng cảnh Kha An Di ngáp trên màn ảnh đã hiện ra trước khán giả cả nước.
Bản tin chấm dứt, cấp lãnh đạo và giám đốc đều chạy tới, hỏi Kha An Di rốt cuộc sao lại thế này, cô chỉ biết khóc, một câu cũng không nói được.
Giang Nhất Thụ cười theo, "An Di biểu hiện luôn luôn rất tốt, lần này có thể là có nguyên nhân, à, trước đó trong người cô ấy không khỏe lắm."
"Không khỏe thì tìm người khác thay thế, bây giờ thành cái gì! Nếu cô buồn ngủ, cô cứ xin phép trở về ngủ đủ rồi đến!" Giám đốc Đài lớn tiếng trách cứ.
"Về sau sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa." Giang Nhất Thụ nói.
"Làm việc bừa bãi, chuyện này trên Internet không biết náo nhiệt thành cái dạng gì. Ngày mai cả tổ họp tập thể làm kiểm điểm." Giám đốc Đài thở phì phì xoay người mà đi.
Mọi người trong tổ tiết mục đều mặt xám mày tro.
"Dịch Dương, cậu đưa An Di về đi! Cô như vậy mà lái xe, rất đáng ngại." Giang Nhất Thụ nói với Hạ Dịch Dương.
Hạ Dịch Dương đưa bản thảo tin tức cho trợ lý, "Tôi biết rồi." Chờ mọi người đi khỏi phòng thu, anh đến bàn rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Kha An Di, nhỏ giọng nói, "Đừng nghĩ nữa, trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút, chuyện ngày mai để ngày mai tính."
"Không cần anh lo." Kha An Di nâng lên hai mắt đẫm lệ, "Ba" đẩy ra tay anh.
"An Di, " Hạ Dịch Dương hít sâu, "Không ai trách em, em cũng không cần tự trách. Chúng ta là người không phải thần thánh, tất sẽ phạm sai lầm."
"Nếu không tại anh, làm sao em có thể phạm loại sai lầm sơ đẳng như vậy?" Kha An Di đột nhiên đưa tay chỉ vào anh, "Đều do anh, đều do anh, hại em một đêm lại một đêm mất ngủ, cho nên mới chống đỡ không được."
Hạ Dịch Dương nhíu mày, trầm giọng nói: "An Di, tôi nghĩ em thật sự cần bình tĩnh một chút. Một chút nữa, tôi gọi cho đạo diễn Giang đến đưa em về. Tạm biệt!"
"Hạ Dịch Dương, anh quay lại cho em!" Kha An Di dậm chân kêu to.
Hạ Dịch Dương cũng không quay đầu lại.
Cô bụm mặt, cả người ngồi xổm xuống, khóc rống lên.
*
Hạ Dịch Dương trở lại nhà, đã là buổi tối 10 giờ rưỡi. Cửa thang máy vừa mở ra, liền nhìn thấy trong nhà Diệp Phong tỏa ra ánh đèn ấm áp.
Khóe miệng không tự giác nổi lên nụ cười ôn nhu.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, lúc trước bình thản vô lo, nhưng chỉ vì có thêm một người, mọi thứ đều trở nên khác lạ.
Bắt đầu từ ngày Ngả Lỵ bắt gặp cô ngủ lại ở nhà anh, chỉ cần buổi tối không làm tiết mục, cô về nhà trước, sẽ canh lúc anh sắp về đến nhà, mở sẵn cửa ra. Lúc đi làm, cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh, nói cơm trưa ăn cái gì, đồng nghiệp nói gì đó mắc cười. Trước giờ thu sóng, còn gửi tin nhắn cho anh, trong vòng một giờ, cô cũng không rảnh cầm điện thoại.
Giống như mỗi một phút một giây của cô, đều chừa cho anh một chỗ, tùy thời tùy khắc, chỉ cần anh ngẩng đầu, có thể nhìn đến bóng dáng của cô.
Vì bù lại sáu năm khoảng trống, cô dùng sự chăm sóc của cô, vì anh lấp đầy từng chút một.
"Làm gì đứng ở đàng kia?" Cô ló đầu ra.
"Tích tụ khí lực." Anh cười đi đến gần cô.
"Chuẩn bị làm gì chứ?"
Anh vươn cánh tay ôm lấy cô đi vào nhà, "Ôm em!"
"Nghe như em là siêu cấp mập mạp vậy. Được rồi, buông em ra đi. Anh muốn em phiên dịch đoạn phim du lịch Edinburgh, em đã làm xong rồi. Có muốn xem một chút không?"
Laptop đặt trên bàn trà trước ghế sô pha, anh đi qua đó. Trên sô pha bày đầy sách và quần áo, chỉ còn một chỗ là chỗ cô vừa mới ngồi.
"Em... thu dọn một chút." Cô từ trong lòng anh chui ra, mặt đỏ hồng đem quần áo đẩy sang bên cạnh.
"Không cần, cứ để như vậy đi." Anh ngồi xuống, ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô ngồi lên đầu gối anh.
Cô cứng đờ, vẫn chưa quen cảm giác hai người ở cùng quá thân mật, "Em rất nặng." Cô ám chỉ hàm súc.
"Hư! Đừng nói nữa, để cho anh xem phim." Anh gác cằm lên vai cô, mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng từng đợt phất qua, ngay sau đó, nụ hôn dịu dàng chạm vào tai cô.
"Dịch Dương..." Cô muốn đổi tư thế, cánh tay anh phút chốc quấn chặt, "Uhm?" Anh khép hờ mắt lại, chỉ phát ra một tiếng.
"Phim bắt đầu rồi..." Cô không tự giác phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, ánh mắt mê muội mông lung, thân thể ở trong lòng anh hơi hơi run rẩy, kìm lòng không được nghiêng mặt sang, hé môi đón nhận hơi thở nóng bỏng của anh.
Đoạn phim kết thúc, anh mới buông cô ra hít thở không khí, hai người xoay đầu nói chuyện.
"Anh đưa cho em đoạn phim ghi hình phỏng vấn đã xem chưa?"
"Trong nhà không có đầu VCR, không xem được."
"Qua nhà anh xem."
"Không nên, sẽ gây trở ngại cho anh."
Anh cúi đầu cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa bỏ vào lòng bàn tay cô, "Vậy chọn thời gian lúc anh không ở nhà qua xem."
"Chìa khóa nhà sao?" Cô giật mình.
Anh nhíu mày, "Uh! Của anh đâu?"
"Của anh cái gì?"
"Anh cho rằng anh có tư cách này, đòi hỏi bạn gái của mình để có một cái chìa khóa nhà cô ấy. Như vậy khi nào anh muốn sang gặp, đều không cần gõ cửa.
Thế nào một loại yêu không đau Thế nào một loại yêu không đau - Lâm Địch Nhi