Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 456: Thiếu Xe
à di nương mắt thấy Lục Kiến Tân bước đi không thèm ngoái đầu lại, cúi đầu gọi một tiếng: Lão gia……”
Lục Kiến Tân lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn lên, thấy Hà di nương hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc nhìn mình, liền hơi hơi nhíu mày nói: “Còn không nhanh thu thập? Nhanh thu thập rồi tới chính đường!”
Hà di nương cùng Tiểu Tinh, A Nhu liếc nhau, xác định hắn không phải muốn vứt bỏ mặc kệ các nàng, vì thế mới lộ ra vài phần tươi cười, nhanh chóng chạy đi thu dọn.
Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân bước nhanh đi về phía trước, hai người đều mập mạp, ngày thường sống an nhàn sung sướng đã quen, rất nhanh đã thở hồng hộc, Lục Kiến Tân âm u nhìn Phương ma ma cùng Phương Linh liếc mắt một cái, nhíu mày nói: “Nếu không, ngươi đến chính đường trước, ta sẽ thu thập bọc này rồi đến sau.” Trong bọc đều là vàng thỏi, ngày sau còn phải dựa vào thứ này xoay chuyển thế cục.
Lâm Ngọc Trân tựa vào một gốc cây thở hổn hển, nói: “Chàng cẩn thận chút.”
Lục Kiến Tân gật gật đầu, cầm theo bọc rời đi.
Lâm Ngọc Trân cầm tay Phương ma ma cùng Phương Linh, ý bảo hai người đỡ nàng đi, oán giận nói: “Nếu sớm một chút nghe lời Nhị gia, cũng không đến nỗi thế này.”
Phương ma ma tâm phiền ý loạn: “Phu nhân, lúc này nói những câu đó còn tác dùng gì nữa?”
Xác thực vô dụng. Lâm Ngọc Trân thở dài: “Nhị thiếu phu nhân và Nghị Lang đâu? Sao không thấy các nàng?”
Phương Linh nhỏ giọng nói: “Hơn phân nửa là cũng đến chính đường rồi.”
Lâm Ngọc Trân nói: “Chúng ta đây cũng nhanh chút.” Vừa mới chạy tới trước chính đường, chợt nghe bên ngoài có một trận nổ như sơn hô sóng thần, dường như có gì đó mãnh liệt va chạm. Lâm Ngọc Trân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy tay Phương Linh run giọng nói: “Sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Chỉ thấy một ma ma khóc lóc từ bên ngoài tiến vào, hô: “Không tốt, tặc binh ở ngay cửa, tay cầm cây đuốc! Đại phu nhân đừng đến chính đường, trực tiếp ra cửa ngách phía sau đi!”
Lâm Ngọc Trân giật mình, run rẩy hỏi: “Vậy những người khác đâu?” Đang nói chưa dứt, chỉ thấy một đám người từ chính đường ùa ra, vội vàng chạy về phía sau, mơ hồ chỉ nhìn thấy đi đầu là Lục Kiến Trung cùng Tống thị, lập tức cũng không nhìn kỹ bên trong còn có ai, vội vã chạy theo sau.
Đi được tới nửa đường, lại nhìn thấy Sa ma ma, Tố Tâm mang theo vài người dùng nhuyễn kiệu nâng Lục lão phu nhân, đi lại vội vàng hướng tới chính đường, Lục Kiến Trung gọi một tiếng, lại xoay người gia nhập đội ngũ. Lâm Ngọc Trân mơ hồ đi theo, mới đột nhiên nhớ tới Lục Kiến Tân không biết đang ở đâu, vội đẩy Phương Linh một cái: “Nhanh đi tìm Đại lão gia, bảo hắn đến đây……” Phương Linh mí mắt nhảy nhảy, thấp thỏm lo âu lên tiếng, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Ngọc Trân nhìn xung quanh trái phải một hồi, không thấy mẫu tử Lâm Cẩn Dung, vội kéo lấy người bên cạnh: “A Dung bọn họ đâu?” Người nàng kéo lấy là Khang Thị, Khang Thị vội đáp: “Vừa mới còn thấy đây. Có lẽ là có chuyện gì bị trì hoãn, lập tức sẽ tới.”
Lâm Ngọc Trân có chút bất an, lại hỏi: “Nhị lang đâu?” Lại nhìn lại, cũng không thấy Tam phòng, không khỏi nghĩ thêm, chẳng lẽ là Lục Giam đi tìm Tam phòng?
Lại nghe Khang Thị hòa hòa khí khí nói: “Đại bá mẫu đừng vội, cửa lớn bị người ta vây quanh, không thể đi ra, Nhị bá vừa mới gọi Tam Lang đi an bài.”
Lâm Ngọc Trân lúc này mới khẽ thở ra. Ngay sau đó lại thấy Lục Thiện cùng Đồ thị nâng đỡ Lục Kiến Lập vội vã đi tới, bên người quả nhiên không thấy Lục Giam, lại bắt đầu lo lắng cho Lâm Cẩn Dung, mắng: “Bình thường nàng không phải là người thông minh nhất sao? Tại sao lúc này không thấy đâu?” Tùy tay chỉ vào một tiểu nha hoàn bên cạnh Khang Thị: “Ngươi đi nhìn xem Nhị thiếu phu nhân đâu.”
Ai lại muốn đi chịu chết? Tiểu nha đầu kia không muốn đi, chỉ để ý lui về phía sau Khang Thị.
Lâm Ngọc Trân nhướn lông mày đang muốn phát tác, lại nghe Khang Thị nói: “Đến đây, đến đây!” Nhìn lại, quả nhiên thấy Lâm Cẩn Dung cùng Đậu Nhi, Song Toàn ôm Nghị Lang vội vàng đuổi theo, lập tức mắng: “Làm gì vậy? Cũng không nhìn xem là thời điểm nào!”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nghị Lang vừa mới muốn đi tiểu. Trời giá rét đông lạnh, cũng không thể để hắn tiểu ra quần.” Lâm Ngọc Trân cũng không biết nói gì, thậm chí không chú ý tới Lâm Cẩn Dung cải trang, chỉ lo âu nhìn quanh, nghĩ rằng Lục Kiến Tân sao còn chưa đến.
Lâm Cẩn Dung cũng quay đầu lại, Đậu Nhi nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, đừng nhìn lại, Anh Đào này quả thực chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Đều đã nói nàng không cần lo, nàng còn trốn người lộn trở lại……” Vừa rồi Lâm Cẩn Dung phái Phương Trúc cùng Xuân Nha trở về xem hài tử của các nàng thế nào, quay đầu đã không thấy bóng dáng của Anh Đào và Song Hỉ, ngẫm lại chắc là chạy về, chỉ nguyện người ta sẽ không khó xử hai tiểu nha đầu kia.
Lâm Cẩn Dung đang muốn mở miệng, chợt nghe Đồ thị thét chói tai: “Cái gì? Xe ngựa không đủ? Vậy làm sao bây giờ? Nhiều người, nhiều đồ như vậy, Tam lão gia còn bệnh mà!”
Lục Kiến Trung đã kêu: “Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải đem lão thái thái lên xe ngựa trước? Còn có hài tử……”
Chỉ nghe Lục Giam kiên nhẫn khàn khàn cổ họng nói: “Này không phải cửa chính, xe ngựa không vào được, dĩ nhiên đã nghĩ hết cách, chỉ có thể được thế này thôi.”
Lâm Cẩn Dung nghe được thanh âm của Lục Giam, vội ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vừa vặn Lục Giam cũng đang nhìn nàng, hai người ánh mắt vừa chạm phải, chợt nghe Đồ thị khóc nói: “Nhị lang, mặc kệ thế nào, cũng không thể bỏ lại chúng ta! Tam thúc phụ con đang sốt cao a.”
Lục Giam ôn tồn nói: “Yên tâm.” Ánh mắt đảo quanh, không thấy Lục Kiến Tân, liền lại hỏi: “Phụ thân đâu?”
Lâm Ngọc Trân không tiện trả lời, chỉ thấy Lục Kiến Tân thở hồng hộc chạy lại đây, Hà di nương gắt gao đỡ hắn tay cầm bọc nhỏ bồi ở một bên, A Nhu cùng Tiểu Tinh đều đi theo phía sau.
Lục Kiến Tân mới vừa đến liền nhìn thấy toàn gia hỗn loạn, không khỏi phẫn nộ quát: “Bên ngoài đại môn sẽ bị phá, đang vội chạy trối chết còn ầm ỹ cái gì? Được lợi gì chứ?”
Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh trầm mặc không nói trao đổi ánh mắt, kỳ quái nói: “Đại ca, nhiều người như vậy chỉ có năm cỗ xe ngựa, phải làm sao bây giờ?”
“Có xe ngựa cho ngươi ngồi ngươi còn ngại không tốt?” Lục Kiến Tân cười lạnh: “Chạy trối chết quan trọng hơn, dù thế nào cũng phải nhồi vào! Trước đỡ lão thái thái lên xe tốt nhất!” Lại đẩy mạnh Lâm Ngọc Trân: “Còn không đi hầu hạ lão thái thái?” Ánh mắt dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung, cũng không nói gì, chỉ hung tợn nhìn, Lâm Cẩn Dung trầm mặc ôm Nghị Lang đuổi kịp Lâm Ngọc Trân.
Bên kia Lục Kiến Trung thấy thế, vội vàng cũng đẩy đám người Tống thị: “Còn đứng ngốc đó làm gì? Nhanh lên xe!” Vừa dứt lời, Nguyên Lang cùng Hạo Lang liền chiếm cỗ xe gần nhất, ngay sau đó Tống thị đi lên xe có ngựa kéo có vẻ khỏe mạnh, sau đó tiếp đón đám người Lã thị, Khang Thị lên, bọn họ nhiều người nhất, phần phật liền chiếm hơn phân nửa xe, bọc lớn bọc nhỏ lại đầy một xe.
“Các ngươi đã ngồi đủ. Chúng ta làm sao bây giờ?” Đồ thị mắt thấy chỉ còn lại có hai cỗ xe, trong đó một cái vẫn là xe cũ kỹ ngày thường dùng để mua đồ ăn, cái còn lại thì bị Lục Kinh gắt gao canh giữ trước cửa xe, giống như canh giữ thần phật. Mà Lục Giam thì tại phía trước phân phó tôi tớ không chịu đi theo đến nhà cũ, dặn dò chúng gia đinh và hạ nhân muốn đi theo đến nhà cũ sau khi rời khỏi đây phải làm gì, rống khàn cả giọng, căn bản không thể để ý đến chỗ này, nghĩ đến nhà mình lại là yếu ớt nhất, ngay cả xe cũng cướp không được, không khỏi thương tâm khóc òa lên.
“Không phải vẫn còn sao? Khóc cái gì?” Lục Thiện không kiên nhẫn nhíu mày, cầm then cửa mạnh mẽ tiến lên đẩy Lục Kinh lảo đảo, nghiêm mặt đem Lục Kiến Lập an trí lên xe, lại một phen túm trụ Đồ thị, lôi nàng lên. Tiếp theo rống lớn với nha hoàn tâm phúc của Đồ thị: “Còn không nhanh cầm theo thuốc của Tam lão gia lên?” Lục Kinh trên mặt hiện ra một tia lệ khí, nhưng cũng không nói gì, trầm mặc thối lui đến trước xe của thê nhi, cầm theo thanh kiếm xoay người lên ngựa. Nhóm chủ tử đã được an vị, vài nhũ mẫu nha hoàn có thể diện cũng cầm theo bọc lên xe ngựa.
Hà di nương cùng A Nhu, Tiểu Tinh thấy thế, cũng động cước bộ đến trước xe ngựa của lão thái thái, Lâm Ngọc Trân trừng mắt qua nhìn: “Phía sau không có xe sao? Nơi này không còn chỗ.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Hà di nương nhất thời chảy lệ, không nói nhiều, chỉ bắt lấy càng xe không ngừng nhỏ giọng năn nỉ: “Phu nhân……”
Còn Lục Kiến Tân chưa lên, nhiều người ngồi quá ngựa sẽ chạy không nổi, mới xuất môn chỉ sợ sẽ bị người ta ngăn lại. Lâm Cẩn Dung nhìn xe ngựa chật chội, lão thái thái không ngừng ho khan, Phương ma ma và Sa ma ma sầu mi khổ kiểm, lo lắng hãi hùng, đám người Hà di nương thất kinh, điềm đạm đáng yêu, gắt gao đỡ lấy vách toa xe không chịu buông tay, rõ ràng lưu loát ôm Nghị Lang xuống xe.
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Con làm gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tam thúc phụ bên kia không nhiều người lắm, con đến đó.” Vô luận từ góc độ của người nào, ngay cả xe này là tốt nhất, nhiều người như vậy ngồi trong cũng khó mà chạy nổi, nàng không bằng ngồi chung với đám người Đồ thị còn thích hợp hơn. Lục Giam đi tới tiếp nhận Nghị Lang trong lòng nàng, an trí mẫu tử hai người lên xe ngồi cùng Lục Kiến Lập cùng Đồ thị, phân phó Lục Thiện: “Để cho xe ngựa chạy trốn nhanh, sau đó đệ theo ta cưỡi ngựa.”
Lục Thiện trầm mặc cầm then cửa tiếp nhận dây cương gã sai vặt đưa lên. Lúc này Lục Kiến Tân lên tiếng nói với đám người Hà di nương: “Hiểu quy củ hay không? Nếu không muốn đi thì đừng đi.” Lời này mới nói ra, ba người Hà di nương lập tức chạy đến chỗ xe cũ kỹ nhất.
Chỉ nghe Chu Kiến Phúc ở đầu tường hô to một tiếng: “Khó lường, chạy nhanh đi, tặc binh phát hiện bên này, lập tức sẽ tới ngay.” Vì thế mọi người loạn thành một đoàn, Phúc nương vừa òa khóc, nháy mắt lại bị bưng kín miệng.
Lâm Cẩn Dung lo lắng Nghị Lang chấn kinh, vội cúi đầu nhìn hắn, đã thấy Nghị Lang nắm chặt con hổ bông trong lòng, đôi mắt mở thật to, gắt gao mím môi, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy sợ hãi, thấy nàng nhìn qua mới nhỏ giọng gọi: “Nương……”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, xem xe ngựa ai chạy về trước. Nghị Lang ngoan, không phải sợ, càng không thể khóc. Bằng không chúng ta sẽ thua a.”
Nghị Lang cười trộm một tiếng, nhìn Đậu Nhi nhỏ giọng nói: “Đậu Nhi ngươi cũng không được khóc.” Đậu Nhi dùng sức gật đầu.
Phía trước mơ hồ truyền đến âm thanh muôn hưởng, có người hoan hô, cho thấy là cửa đã bị phá, Lục Kiến Tân nhanh ngồi trên xe ngựa, la lớn: “Chạy nhanh đi!” Lại nói với chúng gia đinh một bên: “Che chở xe ngựa đi ra ngoài, đến nhà cũ sẽ được thưởng lớn!”
Mọi người lên tiếng, Lục Giam lại nói: “Muốn đi như thế nào, qua con phố nào, ta đã nói với các ngươi rồi, đều nhớ rõ chứ?”
Mọi người lại lên tiếng.
Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy thân mình nhanh chóng nghiêng về phía trước, xe ngựa như tên bắn ra khỏi cung xông ra ngoài. Lúc này, trời dĩ nhiên đã sáng rõ.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng