Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 442: Có Lẽ
ào Thuấn Khâm lúc này gọi các nàng đi qua, hơn phân nửa là vì chuyện ở Bình châu, cũng không biết đã nhận được tin tức gì. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm trầm mặc đứng lên, đón mưa đi ra bên ngoài. Dọc theo đường đi, Lâm Cẩn Âm cầm chặt tay Lâm Cẩn Dung, giống như ngày bé khi Lâm Cẩn Dung bị ủy khuất vậy.
Nghị Lang là cái đuôi nhỏ của Lâm Cẩn Dung, từ sau việc đó luôn theo sát phía sau, hắn tựa vào trong lòng Phan thị thấy tỷ muội hai người gắt gao nắm tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, liền hì hì cười, Lâm Cẩn Âm thấy hắn cười không ngớt, không khỏi hỏi hắn: “Nghị Lang cười cái gì?”
Nghị Lang lại không đáp, lùi về trong lòng Phan thị nhìn hai người cười càng vui vẻ.
Lâm Cẩn Âm thấy Lâm Cẩn Dung gắt gao cau mày, chỉ đành khe khẽ thở dài: “Hài tử thật ra không có tâm tư gì. Muội cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Không có việc gì.” Nàng nghĩ xem làm thế nào để mượn cơ hội này nói động Đào Thuấn Khâm chuyển toàn gia đến Giang Nam tị nạn.
Giây lát, tới chỗ ở của Đào Thuấn Khâm, thấy có hai quản sự đứng ở hành lang dài, trên hài còn dính nước mưa, cho thấy là mới từ bên ngoài tiến vào. Hai quản sự kia thấy Lâm Cẩn Âm dẫn người lại đây, lập tức tiến lên bộ dạng phục tùng rũ mắt hành lễ vấn an: “Nô tài vấn an Đại thiếu phu nhân.”
Lâm Cẩn Âm hòa hòa khí khí nói: “Hai vị đại quản sự vất vả, mưa lớn còn khiến hai người bôn ba như vậy.” Nàng nhiều năm quản gia, tuy là hòa hòa khí khí, trong lơ đãng lại toát ra vẻ hào phóng cùng uy nghiêm.
Hai quản sự kia đều cung kính nói: “Đại thiếu phu nhân khách khí.”
Đào Thuấn Khâm ở bên trong nghe thấy tiếng nói chuyện, nhân tiện nói: “Mau vào.” Đợi đến khi tỷ muội Lâm Cẩn Dung đi vào, Nghị Lang dập đầu với hắn, liền tùy ý khoát tay chặn lại: “Người trong nhà không cần khách khí, đều ngồi xuống, nghe xem các quản sự nói như thế nào.” Lại hỏi Lâm Cẩn Âm: “A Âm còn chưa ẫu thân con biết chứ?”
Lâm Cẩn Âm vội đáp: “Chưa từng, sợ nàng bị kinh hãi.” Thấy trước mặt Đào Thuấn Khâm đặt một chồng sổ sách, không khỏi nghiêm mặt tiến đến thu dọn, oán trách nói: “Đều bảo người nghỉ ngơi, dưỡng bệnh mới là chính sự, sao mới đảo mắt đã không chịu nghe lời?” Quay đầu lại liền mắng hạ nhân hầu hạ một bên: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
“Đừng trách bọn họ.” Đào Thuấn Khâm cười cười, sờ sờ mái đầu đã hoa râm một nửa, thở dài: “Ta không phải đã khỏe hơn nhiều sao? Nào có tiểu bối quản trưởng bối, còn hung hăng như vậy?” Vừa nói vừa cùng Lâm Cẩn Dung lặng lẽ chớp mắt, tỏ vẻ Lâm Cẩn Âm rất hung dữ.
Hai người ở chung hoàn toàn khác biệt so với Lâm Cẩn Dung và Lục Kiến Tân, giống như là phụ thân và nữ nhi vậy, thân thiết tùy ý, săn sóc, yêu thương lẫn nhau. Lâm Cẩn Dung trong lòng hâm mộ chi cực, lại hiểu được Đào Thuấn Khâm bất quá là đang an ủi mình, để mình đừng quá khẩn trương, vì thế phối hợp mỉm cười, hoàn trả một ánh mắt với Đào Thuấn Khâm, tỏ vẻ Lâm Cẩn Âm từ trước đến nay đều hung dữ như vậy. Lâm Cẩn Âm phát hiện ra, không dám trừng Đào Thuấn Khâm, chỉ có thể uy hiếp trừng mắt Lâm Cẩn Dung.
Hoan Lang từ bên ngoài tiến vào, cười hì hì nói: “Tổ phụ, người tìm con?” Liếc mắt một cái nhìn thấy người quanh Lâm Cẩn Âm, liền bao quanh hành lễ vấn an.
Đào Thuấn Khâm trở lại chuyện chính: “Đều ngồi đi. Phượng Đường cùng Phượng Cử không ở nhà, Hoan Lang là nam tử hán nhà chúng ta, cho nên cũng nên tới nghe một chút chuyện của Bình châu, đi theo chúng ta cùng nhau ngẫm nghĩ biện pháp.”
Hoan Lang nhất thời thay đổi biểu tình nghiêm túc, ngồi thẳng đặt tay trên đầu gối, thấp giọng nói: “Bình châu như thế nào ạ?” Không đợi người lớn lên tiếng, lại lo lắng hỏi: “Ngoại tổ phụ và người nhà Tứ di cũng khỏe mạnh chứ?”
Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài một tiếng, nhìn xem hài tử nhà người ta được giáo dưỡng thế này…… Vì thế xoa xoa đầu Nghị Lang, nghĩ rằng hài tử này tương lai cũng không biết sẽ trưởng thành thành bộ dạng gì nữa. Nghị Lang chỉ cầm trái cây cắn, thấy mẫu thân xoa đầu mình, chỉ lo ngẩng đầu cười, vừa khờ khạo lại thiên chân, đúng là vô ưu vô lự.
Lại nghe Đào Thuấn Khâm gọi hai quản sự bên ngoài tiến vào, phân phó hai người: “Các ngươi nói ra tình huống vừa hỏi thăm đi.”
Trong hai quản sự, người tầm tuổi trung niên nhân tiện nói: “Vừa mới từ Tri châu phủ bên kia hỏi thăm được tin tức, là thật, tổng cộng hơn 60 người, giết Tuần kiểm sử và Giáo úy, phóng hỏa đốt Tri huyện phủ, đâm bị thương Tri huyện, suốt đêm đánh sâu vào Tri châu phủ, hô lớn muốn thay trời hành đạo giết Du Tông Thịnh, Chỉ huy sử cùng Tri phủ, gia quyến Tri phủ từ sau cửa nách chạy đi, tránh ở chuồng gia súc. Tri châu phủ bị cháy hơn phân nửa, chết ước chừng hơn năm mươi người, trời vừa sáng phản tặc đã chạy ra khỏi thành. Có mấy cửa hàng bị cướp đoạt, có mấy phú hộ nghe nói cũng bị vây công, nhưng hiện nay rốt cuộc là nhà người nào, hay ai chết, cũng đều chưa rõ ràng. Bên kia từ ngày hôm sau liền phái binh truy kích, trong thành giới nghiêm tìm kiếm chung quanh, chỉ được phép vào, không cho phép ra. Chính là Thanh châu bên này cũng như thế, ra ra vào vào đều thật sự nghiêm mật, hiện nay muốn thăm dò tin tức cũng không dễ dàng. Chỉ sợ còn phải chờ một chút.”
Mấy nhà nổi danh trong thành Bình châu chính là ba nhà Lâm, Lục, Ngô. Có thể thấy được, Lâm gia còn đỡ, không có sinh ý đặc biệt thịnh vượng, Ngô gia cùng Lục gia thì không giống vậy, ngày thường đã nổi tiếng giàu có, nếu phản binh muốn cướp tiền tài, đứng mũi chịu sào hơn phân nửa là bọn họ. Đào Thuấn Khâm sau một lúc lâu không nói gì, hồi lâu mới thở phào một cái, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung trấn an: “Đừng vội lo lắng, nhân số phản tặc cũng không nhiều, hạ nhân ba nhà Lục, Lâm, Ngô cộng vào cũng không thiếu, ngày thường gác cổng sâm nghiêm, không phải dễ dàng ra vào được. Về phần cửa hàng, ngay cả bị cướp đoạt, cũng bất quá là của đi thay người thôi.”
Lâm Cẩn Dung nhớ rõ, lúc trước Lâm gia xác thực không chịu tổn thất gì, nhưng cửa hàng của hai nhà Lục, Ngô lại bị cướp đoạt khá nhiều, về phần người, thì không nghe nói có ai bị chết. Nghĩ đến người chết hơn phân nửa là phủ nha cùng người trong quân đội. Bởi vậy tuy rằng quan tâm, cũng thực lo lắng, trái lại trấn an Đào Thuấn Khâm: “Mặc kệ thế nào, sự tình đã xảy ra, lại lo lắng cũng vô dụng. Chính là mẫu thân của con nơi đó……”
“Chờ tin tức xác thực lại nói với nàng.” Đào Thuấn Khâm không chút do dự tiếp lời: “Dù sao hiện tại cũng không thể quay về, nàng có biết hay không đều giống nhau, bất quá chỉ không công lo lắng. Chính là kể từ đó, Tiểu Thất bọn họ đại khái cũng không thể đúng hạn tới đón các con. Nếu trì hoãn lâu, còn phải nghĩ biện pháp giấu giếm.” Lại phân phó hai quản sự: “Đi phòng thu chi cầm theo chút tiền tài, xem trong nha môn có người nào muốn tới Bình châu hay không, thì hỏi thăm tin tức của nhóm thân thích, đừng keo kiệt!”
Hai quản sự đáp ứng lui ra ngoài.
Lâm Cẩn Âm gọi Hoan Lang dặn dò: “Đều nghe thấy rồi chứ? Không thể nói cho ngoại tổ mẫu, đừng lỡ miệng.”
Hoan Lang gật đầu: “Con biết.” Nói xong nhìn Nghị Lang nói: “Nhưng mà Nghị Lang sẽ không nhất định, nói không chừng hắn sẽ có lúc lỡ miệng, đến lúc đó cũng không thể tính ở trên đầu con.”
Nghị Lang nghe thấy tên mình được nêu lên, ngẩng đầu lên khỏi miếng trái cây chớp mắt nhìn về phía Hoan Lang, tình huống cũng chưa biết rõ ràng, liền rành mạch nói: “Không phải ta.”
Dù là thời khắc như thế, không khí phá lệ trầm trọng, mọi người cũng nhịn không được nở nụ cười, Lâm Cẩn Âm lại nói với Hoan Lang: “Xem đi, nhìn con làm ca ca này.”
Hoan Lang giống như tiểu hồ ly xoa đầu Nghị Lang, nói: “Hắn nói không phải ta, nhất định là ở nhà nghe thấy người ta nói mà quen tai, có phải vậy không, Tứ di?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Những lời này của hắn là lúc trước mới học từ Tam ca hắn. Nhớ mãi không quên, cái gì cũng đều bảo không phải hắn.”
Hoan Lang hướng mẫu thân cười: “Xem đi, con đã nói không phải nói con mà. Con làm ca ca thế nào chứ?” Nói xong hỏi qua Đào Thuấn Khâm, biết hắn không còn chuyện gì, lại được Lâm Cẩn Dung cho phép, dẫn Nghị Lang đi tìm Ngọc lang chơi đùa.
Thấy trong phòng không có những người khác, Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nghiêm nghiêm túc túc nói: “Cữu phụ, con có lời muốn nói với người.”
Đào Thuấn Khâm thấy nàng thần sắc nghiêm túc, cũng chỉnh trang lại thần sắc, lại không muốn nàng đứng: “Ngồi đi, ngồi rồi chậm rãi nói. Cốt nhục nhà mình, không cần như vậy.”
Lâm Cẩn Dung không ngồi, chỉ nói: “Cữu phụ, người còn nhớ rõ thời điểm con vừa tới, Nhị lang đã nói qua sự kiện kia của Chư tiên sinh không?”
Đào Thuấn Khâm gật đầu: “Nhớ rõ. Nhị lang lo lắng Bình châu sẽ xuất hiện chuyện như ở Phong châu. Sao vậy?”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Lúc trước mọi người đều cho rằng là tin đồn vô căn cứ, nhưng hiện nay Bình châu đã xuất hiện manh mối, Thanh châu nơi này chẳng những cũng chịu tổn hại, mà cách Đại Vinh càng gần. Đại biểu ca cùng Tam biểu đệ cũng không ở nhà, ngày thường chỉ có một mình người là bệnh nhân đã lớn tuổi mang theo phụ nhân, tiểu hài tử như tỷ tỷ. Con thấy, cữu phụ nên sớm tính toán mới phải. Bằng không, liền dưỡng bệnh, đi Giang Nam giải sầu, chờ bên này ổn định rồi trở về cũng tốt.”
Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Cũng không chỉ là vài người chúng ta, còn có này rất nhiều tộc nhân nữa, mặt sau một con phố đều là tất cả tộc nhân Đào gia, có gió thổi cỏ lay, vốn không có người nào mặc kệ. Nói đến nói đi, gia đinh, quản sự trong phủ cũng không thiếu. Con xem tường vây này của phủ ta? Không sợ đâu.”
Đã nói đến mức này, vẫn là cố chấp như thế, Lâm Cẩn Dung không còn cách nào khác, không khỏi lộ chút nôn nóng: “Cữu phụ! Hai hài tử cũng đã lâu chưa được gặp phụ thân bọn họ rồi.”
Đào Thuấn Khâm vẫn nói: “Không vội, qua thêm mấy ngày lại nói sau. Nếu thật sự rối loạn, không khỏi sẽ phải tị nạn. Không vì bản thân ta, mà vì A Âm cùng hài tử, cũng phải rời đi. Nghỉ ngơi đi thôi.”
Lâm Cẩn Dung thấy trên mặt hắn dĩ nhiên đã quyết tâm, đành phải ngậm miệng, cùng Lâm Cẩn Âm hầu hạ hắn uống thuốc nằm xuống, im ắng lui ra ngoài.
Thời điểm sắp mưa thì chần chờ, lúc ngừng thì lại rất nhanh. Đợi đến khi tỷ muội đi ra ngoài, chỉ thấy một cầu vồng cao cao bắt tại chân trời, đẹp đẽ nói không nên lời, không khí lại tươi mát, Lâm Cẩn Âm im lặng đứng ở trong viện nhìn cầu vồng một lát, nhẹ giọng nói: “A Dung, không cần khuyên người. Người luyến tiếc rời khỏi cữu mẫu. Khuyên nữa người sẽ để cho ta dẫn hài tử đi tìm Đại biểu ca, sao ta có thể làm như vậy được?”
Nhưng mà…… Lâm Cẩn Dung nháy mắt lệ mơ hồ, thiếu chút nữa phá tan hốc mắt rơi xuống, liều mạng chịu đựng cúi đầu hồi lâu mới xem như che giấu được, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ Thanh châu bên này không có việc gì.” Nàng không biết, hoàn toàn không biết lúc trước Thanh châu là tình hình gì, nhóm thân nhân của nàng sẽ có kết cục ra sao!
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng