A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Hiểu
hương Trúc đang trong lúc do dự, Quế Viên đã thấy nàng: “Phương ma ma, sao tỷ lại tới đây?”
Phương Trúc đành phải tiến lên hành lễ: “Lệ Chi bảo ta đưa thư tới cho thiếu phu nhân.”
Thời điểm còn chưa trở về đã phải báo tin, cho thấy là có chuyện quan trọng. Lâm Cẩn Dung ý bảo nàng đi theo mình, cũng không chịu phiền Đào thị, thế nào cũng phải trở về tiểu viện của mình. Mới trở về phòng, Thủy lão tiên sinh cũng đã đến, nhíu mày nói: “Lúc bị phong hàn thì không thể uống thuốc kia, trước ngừng, chữa khỏi phong hàn thì nói sau.” Lại kê đơn thuốc, bắt mạch, đợi đến khi trong phòng thanh tịnh, Phương Trúc có thể đáp lời thì đã gần canh hai.
Lâm Cẩn Dung đem tương bảo hình cá bằng bạc Phương Trúc mang tới để dưới đèn nhìn kỹ. Thứ này chính là Đào thị vì hôn sự của nàng cố ý nhờ người đến cửa hàng vàng bạc tốt nhất của Thái Minh phủ làm ra, tạo hình hoạt bát, thợ khéo tinh xảo, mắt cá lại dùng hạt ngọc thượng đẳng, ở thân cá có bốn chữ nhỏ, Dung Mạo Cử Chỉ. Bốn chữ này tương xứng với tên của nàng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, dung mạo cử chỉ khả quan, tiến thối có độ. Phàm là có tâm, cầm lấy thứ này liền có thể biết được là của nàng.
Nhị phòng không hẳn muốn chính xác thứ này, đại khái chỉ là muốn vật phẩm trang sức trên người của nàng, định cầm đi là muốn làm gì đây? Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài, mệt mỏi nói không nên lời, nếu Lệ Chi chỉ hơi chút vô tâm, thứ này không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu phong ba. Quế ma ma đúng lúc này bị Lâm Ngọc Trân gọi đi, nấu đồ ăn cho Lục Vân, trong chuyện này có liên hệ gì không?
Phương Trúc thấy nàng thật lâu không nói được lời nào, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, Lệ Chi bảo người yên tâm, nàng sẽ trông chừng thật kỹ. Người xem, chuyện này có cần báo cho Nhị gia biết không?”
Trộm ở trong nhà, đương nhiên phải cho hắn biết mà để bụng, chẳng lẽ còn bắt nàng toàn lực nhẫn nhịn, nói cái gì không quấy rầy hắn chuyên tâm đọc sách linh tinh sao? Lâm Cẩn Dung không chút do dự: “Đương nhiên nên cho hắn biết, cũng để trong lòng hắn có tính toán.”
Phương Trúc từ lúc tìm được đường sống sau cái chết, liền hận thấu Nhị phòng, nghe nàng nói như thế, lập tức đáp: “Vậy nô tỳ ngày mai liền an bài người đi nói với Nhị gia việc này.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu, phân phó Đậu Nhi: “An bài xe ngựa đưa nàng trở về.” Chờ Đậu Nhi cũng Phương Trúc đi xuống, nàng lại ngồi suy nghĩ hồi lâu, vẫn không bắt được trọng điểm. Nhị phòng quá mức âm độc, ai biết bọn họ có chủ ý gì đây? Nói không chừng kể cả sử dụng vu thuật cũng dùng đến. Lần này thất bại trong gang tấc, liệu bọn họ có yên tĩnh một thời gian hay không?
Quế Viên thấy nàng trầm tư suy nghĩ, nhớ kỹ Đào thị phân phó, không thể để nàng quá mức phí sức, liền ở một bên cầm cây sáo khắc hoa văn, cười nói: “Thiếu phu nhân, người xem, thứ này là lúc trước người ở Thanh châu dạo qua các cửa hàng tiện tay mua về, phu nhân còn cất giữ cho người, cũng chưa từng chạm qua.”
Sáo! Lâm Cẩn Dung đột nhiên nhớ tới mình kiếp trước không hiểu sao không thấy một cây sáo đâu, kiếp này bị Lâm Ngũ vì muốn xả giận mà đập vỡ sáo, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, có lẽ là thuốc phát huy tác dụng. Khi đó, nàng khó có thể về nhà mẹ đẻ, giống như tình cảnh này về nhà mẹ đẻ ở vài ngày lại càng không có khả năng.
Nàng ngày ngày đều bị giữ ở trong nhà, trò khôi hài giống như hôm nay chưa bao giờ từng gặp qua, vậy sáo kia vì sao không thấy? Đi nơi nào? Ai lấy? Thời điểm Lục Giam kỳ quái nhắc tới, rõ ràng cũng thấy từ đâu đó, hơn nữa là từ buổi tối không nhìn thấy nó, cho nên hắn mới có thể tới hỏi nàng! Khi đó, trong lòng hắn đã không còn tin tưởng nàng chăng? Nhị phòng có tiếp tay là không thể nghi ngờ, như vậy Lục Vân thì sao? Còn có Quế Viên? Các nàng đều ở bên trong sắm vai gì đây?
Quế Viên! Lâm Cẩn Dung mạnh ngồi xuống, thẫn thờ nhìn Quế Viên, nàng rất muốn hỏi Quế Viên, có phải Quế Viên dựa theo sự tín nhiệm của nàng mà trộm sáo hay không? Kỳ thật phản bội không chỉ bắt đầu từ lúc Quế Viên bước lên giường của Lục Giam, mà đã từ rất sớm rồi chăng?
Quế Viên bị nàng nhìn chăm chú mà sợ hãi, run tay run chân đặt sáo kia xuống, kìm lòng không được thúc thủ đứng vững, nơm nớp lo sợ gọi: “Thiếu phu nhân?”
Có rất nhiều lời quấn quanh đầu lưỡi Lâm Cẩn Dung, càng tích càng nhiều, cơ hồ sẽ nhịn không được mà thốt ra, nàng lại chậm rãi, nuốt xuống từng chút một, sau đó nhắm mắt, mềm nhũn người nằm xuống, hướng Quế Viên nhẹ nhàng khoát tay áo.
Quế Viên giống như con chuột mới chạy thoát khỏi móng vuốt của mèo, xẹt một cái đã bỏ chạy ra ngoài, trốn trong một góc ở gian ngoài hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác.
Lâm Cẩn Dung hé mắt, nghiêng người nằm trên giường, tùy ý để từng giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, ướt sũng tóc mai, lại làm ẩm đệm chăn. Nàng không tiếng động nức nở nghẹn ngào, ra sức kéo chăn, phủ kín toàn thân, để cơ thể đổ chút mồ hôi, nàng không thể bị bệnh, nàng phải sống thật tốt, nàng nhất định phải sống tốt hơn so với kiếp trước! Trên con đường nàng đi, nàng nhất định phải hung hăng đá vào mặt mấy người kia.
Đối với nữ tử mà nói, quan trọng nhất là trinh tiết cùng thanh danh, nhưng mà nàng, thua không hiểu vì sao, thật sự rất không cam lòng, vì sao trên đời lại có người như thế, không coi tánh mạng cùng danh dự của người khác ra gì, muốn giẫm đạp thế nào thì cứ thế mà giẫm đạp hay sao? Nàng vốn là người như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới khó xử ai, gặp chuyện luôn trước tiên lui ba phần, sao có thể cùng ai kết mối thâm cừu đại hận?
Ghen tị có thể hủy hoại lý trí của một người, Lục Vân năm đó đại khái là không được như ý nguyện trong nhiều năm, cảm xúc sớm đã khác hẳn với người thường, thêm nữa lúc đó cùng Kim gia nghị thân, đang lúc tuyệt vọng nhìn thấy nàng cùng Ngô Tương khóc lóc kể lể, lại nghĩ tới lúc trước nàng cùng Ngô Tương thích thổi sáo mà sinh ra hiểu lầm, cho nên mới có chuyện châm ngòi sinh sự. Nếu kiếp này, nàng không có Lâm Thế Toàn cùng Lưu Nhi ở một bên tị hiềm, Lục Vân sẽ nói tới mức nào đây? Nàng không dám tưởng tượng, nhưng thời điểm kia, Lục Giam lại chưa từng nhắc với nàng một câu về vấn đề này, hắn chỉ hỏi nàng một câu gì đó, đại khái cũng không phải là về vấn đề này.
Sau chuyện cây sáo, lại là việc Lục Giam cùng Ngô Tương trở mặt, Lục Vân bảo nàng tới khuyên Lục Giam cùng Ngô Tương hòa hảo, nàng vì thế cùng Lục Giam liên tiếp trở mặt, càng lúc càng xa. Không thể phủ nhận, Nhị phòng cũng không khỏi đứng giữa có chút động thái. Nhưng Nhị phòng nhằm vào nàng, bắt nạt nàng, giẫm đạp nàng, nói đến nói đi cũng bất quá là vì Lục Giam mà thôi. Nhưng người tức giận không để ý tới nàng, không tin nàng, cho nàng hy vọng lại làm cho nàng tuyệt vọng, tổn thương nàng sâu sắc nhất cũng là hắn. Đến chết nàng cũng không biết chân tướng, ngay cả cơ hội biện bạch đều không có. Còn có uất ức nào có thể so sánh được sao?
Từ trước không nghĩ ra rất nhiều chuyện thì hiện giờ đã thông suốt, Lâm Cẩn Dung vừa muốn khóc vừa muốn cười, hận ý đã phai nhạt thật lâu giờ này giống như xà độc, từng chút lan dần ra toàn thân, khiến nàng không thể an tĩnh. Nàng bức thiết muốn phát tiết, lại không tìm thấy chỗ để phát tiết, thậm chí không ai có thể nghe nàng nói hết hỉ nộ ái ố của nàng, không ai có thể an ủi nàng nửa phần.
Lâm Cẩn Dung đem chăn nhét vào trong miệng, dùng sức cắn, liều mạng cắn, cắn đến khi răng nanh bủn rủn, toàn thân mệt mỏi, mới há miệng. Nước mắt không biết khi nào thì ngừng, nàng kinh ngạc nhìn trướng đỉnh, đưa tay cầm vào chiếc chìa khóa vẫn mang theo bên người, không ai, có thể giống như chúng nó cho nàng sức lực. Tin người không bằng tin mình, cầu người không bằng cầu mình.
Đậu Nhi từ bên ngoài tiến vào, thấy Quế Viên thất hồn lạc phách ngồi ở gian ngoài, vẻ mặt khẩn trương bất an, khiến nàng vào cửa bị dọa nhảy dựng, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Thiếu phu nhân ngủ chưa?”
Quế Viên bị kinh hãi, mạnh quay đầu, thấp giọng nói: “Không biết.”
Đậu Nhi không khỏi vô cùng tức giận, trong giọng nói mang theo vài phần thầm oán: “Để tỷ ở trong này chăm sóc thiếu phu nhân, tỷ lại trốn ở bên ngoài hưởng phúc, ngay cả thiếu phu nhân ngủ chưa cũng không biết?” Vừa nói, vừa nâng bước đi vào trong, Quế Viên bất chấp tức giận, tiến lên kéo lấy tay áo nàng, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân không muốn ai quấy rầy, ta là bị đuổi ra ngoài.”
Đậu Nhi nhìn thấy bộ dạng nàng vừa hoảng sợ lại đáng thương, biết không phải là giả vờ, liền thở dài: “Sao lại thế này?”
Quế Viên bĩu môi nghẹn ngào kể lại một lần: “Chỉ sợ là thiếu phu nhân không cần ta, nàng vừa rồi nhìn ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”
Đậu Nhi căn bản không tin, nhưng Lâm Cẩn Dung không thích, không tín nhiệm Quế Viên là thật. Nàng tuy rằng bình thường không nói nhiều lắm, không sinh sự, nhưng cũng hiểu được nếu Lâm Cẩn Dung để Quế Viên tại bên người, chỉ cần Quế Viên không gây ra sai lầm, sẽ không dễ dàng đuổi đi ra ngoài. Vì vậy không khỏi an ủi Quế Viên: “Bớt miên man suy nghĩ đi, thiếu phu nhân là loại người nào, hơn phân nửa là bị bệnh nên hồ đồ thôi. Chỉ trách ngươi không biết nhìn sắc mặt, khi đó đột nhiên thốt ra một câu không tốt quấy rầy nàng đúng không? Ngươi đi đi, nơi này để ta hầu hạ.”
Quế Viên lau nước mắt: “Ta chờ ở bên ngoài, ngươi làm việc trong phòng, ta làm việc ở bên ngoài.”
Đậu Nhi thở dài một tiếng, không để ý đến nàng nữa, vén mành lên đi vào buồng trong. Trướng mạn còn chưa buông, Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nằm ở trên giường, chăn phủ kín lên người, vẫn không nhúc nhích, Đậu Nhi tiến lên, thò người ra nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy nàng gắt gao nhắm hai mắt, trán đổ mồ hôi, có vẻ như thập phần không thoải mái. Liền nhẹ tay nhẹ chân lui ra, cầm nước ấm tiến vào, vò khăn, giúp Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lau bớt mồ hôi, cẩn thận chăm sóc nàng.
Chân trời vừa lộ ra một tia sáng, Lâm Cẩn Dung liền mở mắt. Toàn thân đều ngấy ngấy, thập phần không thoải mái, xương cốt cơ bắp giống như bị xe ngựa nghiền qua, vừa cử động liền thấy đau nhức, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gọi Đậu Nhi đang nghỉ tạm trên đất: “Đậu Nhi, lên giường ngủ đi.”
Đậu Nhi bừng tỉnh lại, lăn lông lốc xoay người ngồi dậy, khàn khàn cổ họng hỏi: “Thiếu phu nhân, người thấy đỡ hơn chưa?”
Lâm Cẩn Dung hướng nàng mỉm cười: “Tốt hơn nhiều rồi, vất vả cho ngươi, đi nghỉ ngơi đi, bảo Quế Viên vào đây.”
Đậu Nhi vội phủ áo khoác, xắn tay áo chuẩn bị đỡ nàng ngồi dậy, Lâm Cẩn Dung lắc đầu, khẩu khí kiên quyết nói: “Là muốn tất cả đều bị lây bệnh sao? Ta còn muốn để ngươi khỏe mạnh mà trọng dụng, đi ngủ! Bảo Quế Viên tiến vào.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Quế Viên mang theo đôi mắt thâm quầng, quần áo chỉnh tề cầm bồn nước ấm tiến vào, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân đỡ hơn chưa, Đậu Nhi, ngươi đi nghỉ đi, nơi này đã có ta.”
Đậu Nhi rốt cuộc lại giúp đỡ chuẩn bị xiêm y sạch sẽ, thay đổi chậu than mới đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung duỗi thẳng cánh tay, để Quế Viên giúp nàng lau khô mồ hôi trên người, thay xiêm y sạch, rồi vấn tóc lại cho nàng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nàng hoàn toàn sảng khoái, đi tới phía trước cửa sổ, hơi ngẩng đầu nhìn cảnh vật ngoài đó, lại bắt đầu một ngày mới.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng