Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 98: Chiến Thư
i nha!” Lâm Cẩn Dung căn bản không đề phòng Lục Giam không biết xấu hổ như vậy, quá sợ hãi đồng thời luống cuống tay chân đưa ra đỡ, Cung ma ma cũng vội tới hỗ trợ, nhưng căn bản không kịp, mắt thấy cả một hộp trâm sẽ rơi xuống đất vỡ thành bột mịn, chỉ thấy Lục Giam thân mình nhanh chóng nghiêng đi, tay đồng thời vươn ra, lập tức đỡ lấy hộp gỗ.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Giam đem hộp đựng trâm kia vững vàng đặt trên quầy, còn nghiêm túc kiểm tra trâm cài, lấy ra hai cái bị hỏng đặt sang một bên, để chủ quán xem qua, rồi lập tức nhìn nàng, bày ra một bộ dạng huynh trưởng lời nói thấm thía:“Sao lại không cẩn thận như vậy? Tay chân vụng về quá.”
Động tác nhỏ vừa rồi của hắn rất nhanh, chỉ có Lâm Cẩn Dung thấy, đám người Ngô Tương đứng gần như vậy cũng không phát hiện, đều chỉ cho là Lâm Cẩn Dung không cẩn thận, chạm vào làm hộp rơi xuống, nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt đồng ý cùng may mắn.
Ngô Tương nói: “Hữu kinh vô hiểm. Tứ muội muội, muội nên cảm tạ Nhị biểu ca của muội đi.”
“……” Lâm Cẩn Dung răng nanh nghiến qua nghiến lại, nàng và hắn rất thân thiết sao? Hắn biết nàng tay chân vụng về sao? Nàng dựa vào cái gì phải cảm tạ hắn a?
“Làm ta sợ muốn chết!” Đào Phượng Tường vỗ ngực đi tới, lòng còn sợ hãi nói: “Thiếu chút nữa phải bồi tiền rồi!” Lại tò mò nhìn Lục Giam nói: “Huynh là ai? Tay chân rất nhanh nhẹn, đa tạ huynh!” Trâm lưu lý cố nhiên không thể so sánh với phỉ thúy ngọc thạch thủy tinh, nhưng cả một hộp lớn như vậy giá trị không ít tiền, mấu chốt là, cho dù chủ quán không nhân cơ hội xảo trá cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình du ngoạn.
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung, tâm tình rất tốt mỉm cười nói: “Không cần cảm tạ, ta là biểu ca của A Dung, giúp nàng là điều đương nhiên.”
A Dung? Lâm Cẩn Dung mặt càng thêm khó coi, dường như muốn phát điên, ai cho hắn gọi nàng như vậy? Giúp nàng là điều đương nhiên? Trên đời này sao lại có người vô sỉ như thế? Bị người vu oan hãm hại còn muốn người ta nói lời cảm tạ, không thể khiếu nại, còn có chuyện gì nghẹn khuất hơn điều này nữa không?
Thấy Lâm Cẩn Dung chậm chạp không đáp lời, cũng không nhúc nhích, Đào Phượng Tường có chút kinh ngạc, liền cười nói: “A Dung bị dọa choáng váng, còn chưa hoàn hồn đâu.” Nghịch ngợm đưa tay ở trước mặt Lâm Cẩn Dung quơ quơ: “A Dung, hồi hồn a!” Lại nghiêng mặt nhìn Lục Giam: “Huynh chính người đứng thứ hai kia a? Huynh và biểu ca của ta đều rất lợi hại. Mấy ngày nay nhà ta thỉnh tiên sinh vẫn nhắc đến các huynh.”
Lục Giam trên mặt tươi cười nhất thời phai nhạt vài phần, trong mắt lại sâu thêm vài phần, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Hổ thẹn.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng cuối cùng không nhịn nổi, cắn răng nói: “Nhị biểu ca tài danh xứng đáng! Hổ thẹn cái gì? Lời khen ngợi là đúng thôi!” Nàng nặng nề mà cắn một chữ “Nhị” kia, dường như sợ Lục Giam nghe không rõ. Nàng vốn đã có thể xem như không thấy hắn, nhưng nếu hắn vội vàng muốn chọc nàng, thì cũng không thể trách nàng!
Lục Giam quả nhiên nghe hiểu, thản nhiên liếc nàng một cái, hơi hơi nhếch môi, cũng không nói gì.
“Chuyện gì vậy?” Đám người Đào Phượng Đường nghe tiếng cũng nhanh chóng vây quanh lại, thấy Lục Giam, Đào Phượng Đường cùng Lâm Thế Toàn đều ngạc nhiên, chào vấn an, hàn huyên qua đi, Đào Phượng Đường hỏi: “Lục huynh đệ tới nơi này muốn mua cái gì? Có cần tại hạ giúp gì không?”
Lâm Cẩn Dung vừa nghe lời này, thầm nghĩ không tốt, theo tính tình của Đào Phượng Đường, chỉ sợ kế tiếp sẽ mời Lục Giam đến nghỉ ngơi dùng cơm, Lục Giam lại là người da mặt dày, hơn phân nửa sẽ đồng ý. Liền trước khi Lục Giam mở miệng cười nói: “Đại biểu ca, hắn chính là tâm tình không tốt mà du ngoạn, làm sao cần mua cái gì? Chúng ta tiếp tục dạo phố thôi, ta có việc muốn nhờ huynh hỗ trợ. Đi thôi, đi thôi, đừng quấy nhiễu hắn giải sầu.”
Lục Giam rũ mắt xuống không nói, Trường Thọ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, có người càng lớn càng đáng giận mà.
Quá mức vô lễ, Đào Phượng Đường mặc dù không biết Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung có mâu thuẫn gì, nhưng cũng thấy như vậy là không ổn, đặc biệt bộ dạng nén giận của Lục Giam thật hiếm có, liền xấu hổ mà nghiêm khắc nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, hướng Lục Giam chắp tay, cười nói: “Lục huynh đệ hiếm khi tới đây, ta là chủ, nơi này đều quen thuộc, nếu Lục huynh đệ không chê, không ngại cùng chúng ta kết bạn, để ta tận tình đãi khách.”
“Điều này……” Lục Giam khó xử nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt đi, làm bộ như không phát hiện.
Lâm Thế Toàn cũng nắm tay Lâm Thận Chi tiến lên, cùng Lục Giam hành lễ vấn an, lại lặng lẽ cùng Lâm Thận Chi nói hai câu, Lâm Thận Chi liền gật gật đầu, tiến lên cầm tay Lục Giam, cười nói: “Nhị biểu ca, huynh đi cùng với nhóm chúng ta đi.”
Mọi người đều cho rằng, đắc tội với Lục Giam là không đúng, nhằm vào Lục Giam cũng là không đúng, kết giao với Lục Giam mới là chính xác.
Lâm Cẩn Dung im lặng, chỉ cười lạnh. Một con chuột chết, ngươi lúc trước cảm thấy nó thực thối, thối không thể ngửi được, nhưng ngửi rồi sẽ thành quen, cũng sẽ không cảm thấy thối nữa. Coi như hắn không tồn tại là được, cần gì vì hắn mà ảnh hưởng đến hình tượng của mình? Mất nhiều hơn được.
Cầm trâm lưu ly đã gói vào, mọi người lần lượt rời khỏi cửa hàng, Ngô Tương lôi kéo Lục Giam dừng ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Ngươi sao lại chạy đến đây? Người nhà có biết không?”
Lục Giam thản nhiên nói: “Không biết. Cho nên ngươi trở về cũng đừng nói lung tung.”
Ngô Tương mặc mặc: “Ngươi từ Thái Minh phủ trực tiếp tới đây sao? Sẽ không trở về Bình Châu sao?”
Lục Giam không đáp, tương đương với gật đầu.
Ngô Tương liền cười đẩy hắn một cái: “Ngươi nha, nhỏ mọn như vậy? Bại bởi ta cũng không phải bại bởi người bên ngoài, cũng đáng cho ngươi tức giận lâu như vậy chăng?”
“Ta không phải vì điều này, ta cảm thấy mình năm trước vẫn bị nhốt trong nhà, nhãn giới hạn hẹp, muốn thừa dịp cơ hội này đi chung quanh du ngoạn một chút.” Lục Giam giương mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ta sẽ cố hết sức thắng ngươi, ngươi chờ coi.”
Ngô Tương đoán hắn đại khái là vì việc nhà mà phiền lòng, cố ý tránh đi giải sầu, nghĩ đến Lục gia đãi khách nhân vật chính lại vắng mặt, sau khi trở về hắn cũng sẽ bị trách cứ, trong lòng có vài phần đồng tình. Lại nghe Lục Giam hướng mình hạ chiến thư, liền kiêu ngạo mà nói: “Ta cũng sẽ cố hết sức thắng ngươi, ngươi chờ coi!” Rồi nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung ở đằng trước, nhỏ giọng nói: “Thuận tiện báo cho ngươi một việc, ta thổi sáo thắng Lâm Tứ! Thắng khiến nàng tâm phục khẩu phục!”
Lục Giam hơi hơi có chút kinh ngạc, lập tức nói: “Nha đầu kia trừng mắt cũng sẽ báo thù, lòng dạ hẹp hòi, vậy mà tâm phục khẩu phục sao!”
“Tính tình cũng có chút mạnh mẽ.” Ngô Tương nghĩ đến mình trong lúc vô ý đắc tội Lâm Cẩn Dung, không khỏi khe khẽ thở dài: “Ngươi đến tột cùng vì sao lại đắc tội nàng? Nàng mỗi lần thấy ngươi chưa từng tỏ vẻ hòa nhã. Có phải lúc ở thôn trang ngươi đã đắc tội nàng không?”
“Không có.” Lục Giam không muốn nói với Ngô Tương điều này, mà bắt được trọng điểm: “Ngươi từ trước không phải nói nàng ôn hoà hiền hậu mềm mại nhất đó sao? Tại sao cũng nói nàng tính tình mạnh mẽ?”
Ngô Tương cũng không muốn nói với Lục Giam chuyện mình khinh thường Lâm Tam lão gia, cố ý đắc tội Lâm Tam lão gia do đó cũng đắc tội người Lâm gia. Ngay cả hắn căn bản không sợ người lạ cho rằng mình có lỗi, chỉ cảm thấy người như Lâm Tam lão gia nên nhận lấy đãi ngộ như vậy, nhưng cũng biết, làm như thế kỳ thật là không ổn. Chuyện vốn không nên làm, sao có thể để Lục Giam biết? Liền ha ha cười: “Ai biết được? Con người trưởng thành sẽ có biến hóa, dù sao ta hiện tại phát hiện nàng có cá tính là được.”
Lục Giam tất nhiên có thể nhận ra hắn nói cho có lệ, liền cúi mi mắt mỉm cười, không hề hỏi nhiều, mà đuổi kịp cước bộ của đám người Đào Phượng Đường, tò mò hỏi đông hỏi tây.
Bên này Đào Phượng Tường kỳ quái lôi kéo tay Lâm Cẩn Dung kề tai nói nhỏ: “Muội thực chán ghét vị biểu ca này sao? Hắn đắc tội với muội sao? Ta thấy cũng không đến nỗi nào a.”
Lâm Cẩn Dung thề thốt phủ nhận: “Hắn đâu có đắc tội ta? Ta có muốn trêu chọc cũng không nổi, chỉ muốn tránh xa một chút.” Sau đó nhỏ giọng đem chuyện Đào thị giữ Lục Giam ở thôn trang dưỡng bệnh, dốc lòng chăm sóc, Lâm Ngọc Trân lại phái người đi trách tội Đào thị, còn nói Lâm Ngọc Trân mạnh mẽ bá đạo, tổng kết nói: “Tỷ nói, người như thế chúng ta dám trêu chọc sao? Tất nhiên là có thể trốn càng xa càng tốt.”
Đào Phượng Tường lại lộ ra một tia đồng tình, vụng trộm nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Vị biểu ca này thật đáng thương a! Cha mẹ không cần hắn cũng đành thôi, còn có dưỡng mẫu như vậy, vốn có mười phần ấn tượng tốt may ra chỉ còn lại một phần, cô cô kia của muội thật sự xấu xa tội ác tày trời. A Dung, không phải lỗi của hắn a, muội không nên đối đãi với hắn như vậy, ta thấy hắn thập phần muốn giao hảo với các muội.”
“Không phải lỗi của hắn, chẳng lẽ là lỗi của ta sao?” Lâm Cẩn Dung nhịn không được liếc mắt xem thường, thản nhiên nói: “Hắn sắp đính ước, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ nên cách xa hắn một chút.”
“A?” Đào Phượng Tường bát quái kêu nhỏ một tiếng: “Nữ tử nhà ai a? Xem hắn bộ dạng tuấn tú như vậy, nếu tìm người khó coi, sợ là đầu cũng không dám ngẩng lên đi?” Không đợi Lâm Cẩn Dung trả lời, vừa cười nói: “Hai nhà các muội chắc chắn sẽ có đám hỏi, tất nhiên là một đường muội của muội, ta nói đúng không? Lâm Ngũ? Lâm Lục? Hay là Lâm Thất?”
Sự tình liên quan đến khuê dự của nữ nhi Lâm gia, một ngày chưa định ra không thể nói lung tung, Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Tạm thời còn chưa quyết định.”
“Chậc, đáng tiếc, mấy đường muội kia của muội một người so với một người còn ghê tởm hơn, càng khó coi hơn, Lâm Ngũ dài như mặt ngựa, Lâm Lục cùng Lâm Thất lại mập mạp.” Đào Phượng Tường lại quay đầu nhìn lén Lục Giam, vừa vặn gặp phải ánh mắt Lục Giam nhìn qua, hai bên chạm mắt, Lục Giam mỉm cười hướng nàng gật đầu một cái, Đào Phượng Tường đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, tim thiếu chút nữa ngừng đập, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng xoay người, nửa ngày không dám há mồm nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung không biết động tác nhỏ của nàng, cười nhẹ: “Cũng không đến mức như vậy, các nàng bộ dạng rất đoan chính.” Hoàn toàn xứng với Lục Giam, luận về nhân phẩm, vừa vặn là một đôi.
Lại nghe Đào Phượng Đường cười nói: “Nhà này hương liệu rất được, có thể mua về tặng người, đi vào nhìn thử một lát không?”
Lâm Cẩn Dung tâm tư nhanh chóng thu hồi khỏi nhàn sự, chuyển nhập chính đề, lên tinh thần chặt chẽ đi theo Đào Phượng Đường, đánh giá mọi thứ trong cửa hàng.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng