Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Cảnh Xuân 1
âm Thế Toàn đối với Lâm Cẩn Dung nói ra lời này, kỳ thật có chút ý tứ ăn vạ. Bởi vì hắn biết, Lâm Xương lão gia tuyệt đối sẽ không cho phép hắn mang theo muội muội trường kỳ ở tại thôn trang của Lâm Tam phu nhân, sẽ dẫn đến nhiều nhàn thoại a. Chỉ chờ tang sự thỏa đáng xong xuôi, đám người Lâm Xương lão gia cùng Lâm Đại thiếu gia tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế mang huynh muội hắn trở về, một khi rời khỏi sự che chở này, muội muội cho dù may mắn tránh thoát lần này, tương lai khó tránh khỏi chết non.
Hơn mười năm, hắn đã mất đi hai muội muội.
Hắn có thể đoán được, nhưng Lâm Tam phu nhân sẽ không nghĩ sâu xa. Có lẽ họ nhất thời quật khởi, nhất thời đáng thương, nhưng về lâu dài, không sợ phiền toái giúp một người không quen thân, mặc kệ là ai đều phải cẩn thận cân nhắc mới có thể hạ quyết tâm. Nhưng hắn đã không còn con đường nào để đi, cho nên mặc kệ Lâm Cẩn Dung và Lâm tam phu nhân đồng ý hay không đồng ý, hắn đều phải ở lại đây — không cầu Đào thị thì trực tiếp cầu Lâm Cẩn Dung, đây là trực giác không thể nói rõ, hắn cảm thấy tiểu cô nương mềm mại như Lâm Cẩn Dung, nhất định sẽ không đành lòng cự tuyệt hắn.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Cẩn Dung trầm mặc không nói, Cung ma ma tức giận phẫn nộ, chuẩn bị kết cục thất bại, có thể vứt bỏ tôn nghiêm, liều mạng cầu xin. Thời điểm hắn sắp quỳ xuống, Lâm Cẩn Dung bình tĩnh mở miệng: “Được. Tự mình cố gắng nuôi sống bản thân cùng người thân, hẳn phải được tôn trọng. Ta sẽ thay Tam ca nói với mẫu thân, mẫu thân không thể giải quyết, ta sẽ nói với tổ phụ.“
Lâm Thế Toàn kinh hỉ vạn phần, lúc trước nước mắt vẫn cố nhẫn nhịn giờ phút này trào ra đầy mặt, hắn đem tay áo dùng sức lau một phen, còn thật sự thở dài: “Đa tạ Tứ tiểu thư không câu nệ việc này, ta cũng không quên, chờ mẫu thân nhập táng, ta có thể khởi công, chi tiêu thế nào, thỉnh ghi lại, sẽ có một ngày, ta có thể hoàn trả.” Hắn sẽ vì sinh tồn của muội muội quỳ xuống cầu xin Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, cũng không nguyện ý da mặt dày đi theo phụ huynh hô gọi: “Tam thẩm nương, Tứ muội muội.” Hắn rất rõ ràng, họ hàng xa, không có cảm tình, không hay lui tới, sao có thể coi là thân cận? Vì vậy không thể gọi theo như vậy, không bằng gọi Tam phu nhân cùng Tứ tiểu thư càng thuận miệng hơn.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Tam ca, ta kính trọng huynh có chí khí, thương tiếc huynh cùng tiểu muội muội mất mẫu thân, cơ khổ vô y, cũng không phải mong các huynh báo ân. Tình cảm này, trong tương lai nếu huynh còn giữ mà báo đáp, ta thật cao hứng, bởi vì như vậy chứng tỏ huynh có tiền đồ; Nếu không thể, ta cũng không tức giận. Hết thảy là do lòng người, cho nên, chỉ là một cách xưng hô, kỳ thật cũng không chứng minh điều gì.”
Lâm Thế Toàn trầm mặc rất lâu, rốt cục cúi đầu gọi một tiếng: “Tứ muội muội.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, còn nghiêm túc đứng dậy đối với hắn hành lễ, đáp: “Tam ca.”
Một đêm qua đi, tiểu hài nhi mới được đặt tên: Lưu Nhi. Ý tứ là được lưu lại trên thế gian này thật không dễ.
Ngày thứ hai Đào thị nghe Lâm Cẩn Dung khuyên: “Đã làm tới bước này, cũng không sợ đi thêm vài bước… Biết chữ lại có năng lực chịu khổ, niệm tình, có chí khí, là một người đáng giá, tương lai sẽ là người hỗ trợ đắc lực cho Thất đệ. Nhà hắn bên kia đã nói nương cùng Lưu Nhi có duyên, nàng không có nương, có trưởng bối nguyện ý quan tâm, cũng là có tình có lý, về phần Tam ca, đã nói muốn thỉnh hắn hỗ trợ, nhà hắn căn bản không thể không đồng ý.“
Vì thế, Lâm Thế Toàn từ đó trở thành một phần tử trong thôn trang.
Sự tình truyền tới Lâm gia, Lâm gia cao thấp một mảnh ồ lên. Có người nói là Đào thị có tâm bất lương giả bộ hiền danh; Có người xúi giục Lâm Diệc Chi, nói là Đào thị đang đề phòng hắn, thấy hắn đã lớn, muốn tìm người giúp Lâm Thận Chi đối phó hắn; Có người xúi giục Lâm Thận Chi, nói là Đào thị thu nhận một nhi tử, không cần hắn; Có người đi tìm Lâm Tam lão gia, nói là Đào thị không đem hắn để vào mắt, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với trượng phu của mình, đồ cưới của nàng không thể để người ngoài dụ dỗ cướp đi, Lâm Tam lão gia nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức giết người ở thôn trang để chấn chỉnh phu cương, nhưng sau đó được Lâm Cẩn Âm khổ sở khuyên nhủ.
Sự tình thông qua Lâm Thận Chi rơi vào tai Lâm lão thái gia. Lâm lão thái gia cân nhắc rất nhiều, chỉ nói một câu: “Làm việc thiện tích đức là chuyện tốt. Thêm người tốn một chút cơm, người của Lâm gia sao có thể nhìn tộc nhân phạm sai lầm mà chẳng quan tâm, nếu vậy cũng bị tiếng xấu. Tiểu lão Thất con phải nhớ kỹ, ngày sau nếu có tiền đồ, nên hết sức giúp đỡ tộc nhân mới đúng, danh vọng không phải được tích lũy chỉ trong ngày một ngày hai, làm việc thiện tích đức mới có thiện báo.“
Vì thế chuyện này đã được giải quyết, không ai còn dám nói Đào thị không đúng.
Qua năm mới, Đào thị vào ngày 20 tháng chạp mới mang theo Lâm Cẩn Dung trở về Lâm gia, bất quá chỉ ở lại được vài ngày, rồi lại dẫn Lâm Cẩn Dung trở về thôn trang tiếp tục dưỡng bệnh. Lâm Thận Chi như cũ khóc nhè mếu máo, Đào thị như cũ nhẫn tâm không quay đầu lại — mặc dù lúc ở nhà, nàng hận không thể mỗi ngày mỗi đêm đều ôm Lâm Thận Chi không buông tay, nhưng nhìn thấy trưởng nữ càng thêm trầm ổn, Lâm Thận Chi chữ viết càng ngày càng đẹp, đọc sách cũng càng ngày càng nhiều hơn, nàng càng quyết tâm, sớm ngày chữa dứt bệnh, sớm ngày quay trở về!
Lâm Cẩn Dung chỉ cùng Lâm Cẩn Âm lặng lẽ nói chuyện, chơi đùa với Lâm Thận Chi, cũng không gặp đám người Lâm Ngọc Trân đến chúc tết, tất nhiên cũng không biết, Lục Giam cùng Lục Vân đều đã học xong thổi sáo.
Sấm mùa xuân chợt vang rền, mang theo hơi thở mùa xuân tươi mát tí tách rơi xuống. Dường như chỉ sau một đêm, cỏ dại trong ruộng cùng cây cối đều thức tỉnh, đem đồng ruộng ngập nước, hoa viên trong đình viện đều nhiễm một tầng sắc xanh non mơn mởn. Ngay sau đó, hoa anh đào hồng nhạt, hoa lê trắng muốt, hạnh hoa hồng rực, hoa đào kiều diễm đều phấp phới trên đầu cành lộ vẻ quyến rũ tươi mát, đúng là cảnh xuân vô hạn.
Sau giữa trưa, thời tiết trở nên tốt hơn, gió nhẹ phơ phất, nông dân đang bận rộn cũng lười về nhà, ngay tại bờ ruộng ngồi xuống, uống nước trong hồ lô, ăn cơm canh người nhà đưa tới, vui vẻ nói chuyện đồng áng, nghị luận chuyện nhà ngươi khác, đương nhiên nói nhiều nhất vẫn là về Lâm Thế Toàn cùng muội tử Lưu Nhi khắc chết thân mẫu kia đột nhiên chạy đến thôn trang của Đào thị để hỗ trợ, cùng với sự tình của Lâm Xương gia.
Có người cảm thán Lâm Xương lão gia nhẫn tâm, đám người Lâm Xương Đại thiếu gia tâm địa đen tối, Lâm Thế Toàn cùng tiểu cô nương đáng thương, cũng có người tán thưởng Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung thiện lương. Có người hâm mộ Lâm Thế Toàn dựa vào đại thụ này của Lâm gia, còn có người quan tâm thiếu gia như Lâm Thế Toàn thể nhẫn nhịn làm việc cực khổ hay không.
Nhưng mặc kệ người khác dùng ánh mắt mắt nào xem xét, Lâm Thế Toàn áo xanh giày vải vẫn tận chức tận trách canh giữ bờ ruộng, nhiệt tình cùng tá điền đi ngang qua chào hỏi, ánh mắt lợi hại kiểm tra việc nhà nông có làm chu toàn hay không.
Ngẫu nhiên hắn đưa mắt trông về phía xa, nhìn thấy Thanh Lương tự nho nhỏ thấp thoáng, nghĩ đến vị tộc muội hảo tâm lúc này đang ở bên trong thắp hương bái Phật, vì mẫu thân cầu phúc, trong lòng chính là một mảnh yên tĩnh. Ngay cả thế gian có trăm việc không như ý, nhưng người tốt vẫn còn rất nhiều.
Lúc này trong Thanh Lương tự thanh tịnh đến cực điểm — Lâm Cẩn Dung đến thắp hương bái Phật ngâm suốt nước nóng hàng ngày, hai lão ni cô tất nhiên đóng chặt cửa miếu, không cho người lạ ra vào.
Đứng ở nơi không ai có thể nhìn thấy, Lâm Cẩn Dung mặc một thân xiêm y vải thô trèo lên đầu tường không cao lắm của Thanh Lương tự, khiếp đảm nhìn Miêu Nha đứng phía bên kia bờ tường.
Miêu Nha hướng thân nàng vươn tay, thấp giọng cổ vũ: “Nhảy nha, nhảy nha, giống ta vậy, nhắm mắt lại liền nhảy xuống, ngươi đừng sợ hãi, ta sẽ đỡ người….”
Lâm Cẩn Dung sắc mặt nhợt nhạt, một đôi tay gắt gao bám vào bờ tường, hai chân run rẩy: “Cánh tay của ngươi gầy như vậy….”
Miêu Nha vừa tức giận vừa buồn cười: “Tiểu thư tốt của ta a, cánh tay của ta tuy gầy, nhưng thời điểm người bị ngã vẫn có thể đỡ người mà. Nếu không thì thôi vậy, người leo xuống đi.“
Lâm Cẩn Dung bàn chân đang rút gân, một cỗ khí lạnh theo lòng bàn chân dâng lên, khiến hai tay nàng đều là mồ hôi lạnh, lưng cũng thấm ướt mồ hôi, nàng cơ hồ muốn rơi lệ: “Ta không dám xoay người.”
Miêu Nha nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, nhịn không được “Xì” một tiếng cười rộ lên: “Vậy nhảy đi, giống ta vừa rồi vậy, nhanh chút, đừng để người khác nhìn thấy, về sau cũng không thể trốn ra ngoài được.”
Lâm Cẩn Dung cắn chặt răng, thật cẩn thận điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại nhảy xuống.
“Đông” một âm thanh vang lên, trừ bỏ hai chân khi rơi xuống đất bị chấn động có chút tê dại ra, thì cũng không còn chuyện gì đáng sợ phát sinh. Nàng lại từ chỗ cao như vậy nhảy xuống! Còn không bị ngã sấp xuống! Lâm Cẩn Dung lấy lại bình tĩnh, vui mừng mặt mày tươi cười: “Miêu Nha, vừa rồi cảm giác này thật thú vị nha, giống như bay lên vậy, nhưng tim đập rất nhanh, cơ hồ sắp vọt ra ngoài.”
“Đúng vậy, tiểu thư thật lợi hại.” Miêu Nha sớm đã quen thuộc tính nàng, nhanh chóng cầm tay nàng chạy về phía trước: “Nhanh, Nhị ca ta ở bên kia chờ chúng ta. Hắn hôm qua đã bện lưới, đợi lát nữa xuống sông, người đừng lộn xộn, nên nghe lời ta. Chúng ta phải đi qua một chiếc cầu gỗ, có chút cũ nát, lần trước ta thiếu chút nữa bị ngã xuống, người đừng đi bên phải.”
“Được.” Lâm Cẩn Dung cười đến mặt mày loan loan, học bộ dáng như Miêu Nha, mở rộng chân chạy về phía sau núi Thanh Lương. Gió mùa xuân ấm áp thổi qua mặt nàng, nàng chưa từng cảm thấy tự do như vậy, không phải cố kỵ điều gì.
Lâm Cẩn Dung trước kia luôn tuân theo khuôn phép cũ dần dần im ắng đã biến mất.
Hai người đi không mất đến thời gian uống chén trà, một tiểu tử choai choai đang ngồi bên đường dưới tàng cây đứng dậy hướng Lâm Cẩn Dung đánh giá: “Sao giờ mới đến, còn tưởng rằng không tới.” Đúng là Nhị ca của Miêu Nha, Thiết Nhị Ngưu.
Miêu Nha nói: “Tiểu thư không dám nhảy tường, Nhị ca đợi lát nữa tìm một cái thang đi.”
Thiết Nhị Ngưu “Nga” một tiếng, cầm lấy đao đốn củi cùng đầu cá, đỏ mặt cúi đầu đi phía trước.
Miêu Nha uy hiếp nói: “Nhị ca, nói trước nha, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài, bằng không ta sẽ mách cha huynh trộm thịt hươu cùng than chỉ bạc ra ngoài trời tuyết nướng ăn, còn trộm rượu, uống say không biết trời đất gì cả.”
Thiết Nhị Ngưu hung tợn quay đầu trừng mắt nàng: “Nha đầu chết tiệt kia, muội yên lặng được hay không vậy? Nói hay không tùy muội, muội không tin ta cũng đừng đi theo, ta trở về.” Mắng xong lại nghiêm mặt vụng trộm liếc Lâm Cẩn Dung một cái, làm ra tư thế phải đi.
Lâm Cẩn Dung nhìn thoáng qua sơn đạo tĩnh lặng, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút sợ hãi, vội nói: “Dùng người thì không nghi ngờ người nghi người thì không dùng người, Miêu Nha ngươi sai lầm rồi.”
Miêu Nha không để ý nhiều, nói: “Nể mặt tiểu thư, đừng tức giận nữa, nhanh đi, thời gian không còn nhiều.”
Vì thế ba người cũng không nói nữa, im ắng dọc theo sơn đạo mà đi.
Trong cảnh xuân tươi mát, có thiếu niên áo xanh mang theo gã sai vặt, chậm rãi đi đến bên ngoài Thanh Lương tự, kinh ngạc nhìn cửa miếu đóng chặt, bảo gã sai vặt đi gõ cửa.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng