A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Phong Ba 3
âm Cẩn Dung vừa nghe thấy thanh âm này, liền biết được là ai, nàng nhìn cũng không nhìn Lục Giam không biết khi nào đã đứng bên cạnh nàng, chỉ lãnh đạm nói: “Lục gia Nhị biểu ca, ta không hiểu lời huynh nói.” Lập tức xoay người bước đi, khi đi lên nàng theo khóe mắt liếc qua rừng trúc, nơi đó đã không còn một ai – chắc hẳn đang đàm luận cao hứng, cho nên Lâm Ngũ tiểu thư đã dẫn bọn họ đi đến nơi khác du ngoạn, vì sao Lâm Ngũ tiểu thư không quấn quít lấy Lục Giam?
Bất quá Lục Giam thật ra đang nhắc nhở nàng, nàng đi đến chỗ rẽ lại thấp giọng phân phó Lệ Chi: “Ta ở đây, ngươi sai người đến nói với Đào gia Đại biểu ca một tiếng.”
Một mảnh hảo tâm lại bị lạnh nhạt, đây là chuyện Lục Giam chưa từng gặp qua, đặc biệt là với một nữ tử trẻ tuổi. Đối với việc hôn nhân này, trong lòng hắn cũng biết tuyệt đối trốn không thoát, bộ dáng của mấy nữ nhi Lâm gia cũng không kém, mấu chốt là phẩm hạnh.
Trước mắt xem ra, Lâm Lục tiểu thư, Lâm Thất tiểu thư kiêu hoành hung hăng không cần phải nói, Lâm Ngũ tiểu thư ôn nhu dễ gần. Có điều Lâm Tứ tiểu thư này, lúc trước mặc dù hình như có chút si mê với mình, nhưng sau đó cảm giác đem đến vừa văn tĩnh lại có đảm lượng, mà nhìn những người khác, như Ngô Tương, Lục Luân đều nguyện ý giúp nàng, trước sau như một, bởi vì thân phận của hắn, hắn cũng không thể nhận hết sủng ái của trưởng bối, lại liều mạng thải đạp cốt nhục nhà mình, cho nên đã nói ra câu đó, cũng có ý tứ lấy lòng. Nhưng nàng giống như có cừu oán với mình, cũng không biết bản thân sao lại đắc tội với nàng?
Lục Giam hơi hơi nhíu mày, bất khoái nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung bóng dáng liếc mắt một cái, xoay người đi vào lầu xem diễn. Vừa bước vào, liền thấy Lâm Thận Chi một thân bùn đất, khuôn mặt nghiêm túc thật cẩn thận đang bê một mâm đào mừng thọ, lớn tiếng gọi “Tổ phụ” rồi chậm rãi bước về phía Lâm lão thái gia đang chuyện trò vui vẻ.
Lâm lão thái gia đang dương dương tự đắc, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con thanh thúy, lực chú ý bị hấp dẫn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lập tức lại bật cười: “Tiểu lão Thất, con làm gì vậy? Sao bộ dáng lại đầy bùn đất giống như con khỉ nhỏ thế này, còn bê đào mừng thọ đến tận đây sao?”
Lâm lão thái gia giờ phút này nhìn thì hiền lành, ngày thường trước mặt con cháu lại cực kỳ nghiêm túc, Lâm Thận Chi có chút nhút nhát, toàn thân đang run lên, mâm trên tay khẽ rung rinh. Lục Giam ở một bên bất động thanh sắc nhẹ nhàng đưa tay đỡ mâm, thấp giọng cười nói: “Tiểu lão Thất chớ để rơi.”
Lâm Thận Chi cảm kích hướng hắn cười, cố lấy dũng khí nhìn Lâm lão thái gia lắp bắp nói: “Tổ mẫu ăn đào mừng thọ, tổ phụ không ăn.” Hạ nhân ở bên cạnh thấy vậy liền tiếp nhận mâm đào trên tay Lâm Thận Chi, đôi tay bẩn của Lâm Thận Chi cầm một quả đào mừng thọ hướng đến miệng Lâm lão thái gia nói: “Tổ phụ ăn đi, nghe nói ăn vào có thể trường mệnh trăm tuổi!” Vừa nói, nước miếng lại nuốt xuống ực một cái.
“Thất lang, không thể vô lễ!” Lâm Tam gia vừa rồi đã nghe Lâm Diệc Chi nói về chuyện phân tranh trong rừng trúc, thấy bất quá là tiểu hài tử vui đùa, căn bản không để ở trong lòng. Lúc này lại thấy ấu tử một bộ dạng chật vật đột nhiên xông tới, còn trước mặt mọi người muốn đùa vui, không có quy củ, trên mặt có chút sượng sùng, thấy Đào thị giáo dưỡng nhi tử không tốt, trước mặt người khác làm hắn mất thể diện, khiến hắn phiền toái, liền trầm mặt muốn kéo Lâm Thận Chi xuống.
Lâm Thận Chi từ trước đến nay sợ nhất là phụ thân, theo bản năng đôi mắt đỏ hồng tội nghiệp hướng về phía Lâm lão thái gia dựa vào, run rẩy gọi một tiếng: “Tổ phụ……”
Người già thích nhất chính là nghe người ta nói mình sẽ trường mệnh trăm tuổi, huống chi Lâm Thận Chi ngày thường phấn nộn đáng yêu, lại là tôn tử nhỏ tuổi nhất, Lâm lão thái gia tuy rằng cảm thấy tôn tử này bộ dáng xác thực có chút mất thể thống, nhưng cũng cảm thấy có chỗ thú vị, liền mở rộng hai tay, bảo vệ Lâm Thận Chi, cười ha ha nói: “Nhân sinh từ xưa đến nay bảy mươi tuổi đã hiếm có, trường mệnh trăm tuổi kia bất quá là dỗ ngọt người khác mà thôi! Có điều tôn tử ngoan của ta thật sự có lòng hiếu kính!” Lại xoa bóp mũi Lâm Thận Chi cười nói: “Tiểu tử kia là tự mình tham ăn, lấy lão nhân làm cái cơ chăng?”
“Tứ tỷ nói trưởng bối ban ới có thể ăn, bằng không không được động vào.” Lâm Thận Chi nói năng phân biệt trắng đen lẫn lộn, tựa đầu cọ cọ trong lòng Lâm lão thái gia, cũng không đứng dậy. Lâm lão thái gia bất đắc dĩ, cũng ôm nó vào trong ngực: “Con sao lại thành cái dạng này? Ngã vào bùn đất sao?”
“Tôn nhi không có!” Lâm Thận Chi tuy nhỏ, nhưng cũng có căm hận riêng, lòng tràn đầy bất bình đem chuyện vừa rồi nhất nhất nói ra, sau đó thấy Lục Giam đi tới thi lễ cười nhẹ nói: “Hồi ngoại tổ phụ, cũng do Ngũ đệ bất hảo kia của con, đem một con chim quốc đến, chọc huynh đệ tỷ muội tất cả đều hứng thú.”
Lâm lão thái gia là lão thành tinh, biết trong đó có ẩn tình, có điều không tiện nói ra trước mặt người ngoài, nhưng cũng không chê Lâm Thận Chi bẩn, lại ôm nó vào trong ngực nói: “Nếu Thận Chi muốn ăn đào mừng thọ, thì ăn đi. Tổ phụ cho phép.”
Lâm Thận Chi vốn đã đem đào mừng thọ đưa tới bên miệng, lại nhịn xuống, cầm đào mừng thọ đến miệng Lâm lão thái gia, nước miếng nuốt ực thêm một cái, mặc dù mắt nhìn chăm chú quả đào, nhưng vẫn rộng rãi nói: “Tổ phụ người ăn trước đi!”
Đào Phượng Đường hợp thời cười nói: “Tiểu Thất đệ, nửa năm không thấy, đệ thật tiến bộ, hiểu được phải hiếu kính trưởng bối nha! Vậy để tổ phụ đệ ăn sau, có thể cho biểu ca một miếng thử trước được không?”
Lâm Thận Chi cũng thật tình thích Đại biểu ca nguyện ý cho nó cưỡi ngựa thử sau này, lúc này cười tủm tỉm nói: “Không được, không được! Tổ phụ ăn xong liền cho huynh!” Tứ tỷ nói qua, sau khi đi vào nhất định phải nghe lời tổ phụ, mọi chuyện đều phải đem tổ phụ đặt ở đằng trước, ai cũng không thể so với người, tổ phụ mới có thể vui mừng. Đại biểu ca thì sao, chuyện qua đi tặng cho hắn hai quả đào mừng thọ là được.
Mọi người cười vang.
Đào Phượng Đường nói: “Vẫn là tổ phụ quan trọng nhất a?”
Lâm Thận Chi không đáp, chỉ tựa đầu vào trong lòng Lâm lão thái gia nhẹ nhàng cọ cọ, ánh mắt thẹn thùng cười cười. Lúc đầu sợ hãi lo lắng đến giờ được mọi người tiếp nhận nên vui sướng, động tác của hắn tự nhiên mà đáng yêu.
Lâm lão thái gia cũng cười. Tuy nói chuyện vừa rồi nhất định là có người dạy Lâm Thận Chi làm, nhưng hành động lúc này của Lâm Thận Chi cũng là xuất phát từ thiên tính, ai cũng không thể dạy nổi. Lâm lão thái gia nhất thời có vài phần chân tình, lão vỗ nhẹ nhẹ đầu Lâm Thận Chi, ôn nhu nói: “Tổ phụ lúc trước vừa ăn cơm xong, hiện tại chỉ ăn một miếng nhỏ, nhận hiếu tâm của tiểu Thất.” Cũng không ngại tay Lâm Thận Chi bẩn, quả thực cắn một miếng.
Thấy tổ phụ ăn xong, Lâm Thận Chi lúc này mới đưa cho Đào Phượng Đường, Đào Phượng Đường cười nói: “Thôi, đùa đệ thôi, biểu ca không đói bụng!”
Lâm Thận Chi do dự một chút, ánh mắt đen lúng liếng lấy lòng nhìn Lâm Tam lão gia nói: “Phụ thân, người có muốn ăn không?”
Lâm Tam lão gia sống an nhàn sung sướng đã quen chán ghét nhìn bàn tay bẩn kia liếc mắt một cái, nghĩ trên đó dường như dính bùn đất cùng máu của con chim quốc, cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể nuốt trôi, lập tức liền khoát tay áo: “Con ăn đi!” Lâm Thận Chi cũng không nói thêm, dựa vào trong lòng Lâm lão thái gia ăn xong quả đào mừng thọ hương vị ngọt ngào.
“Trước không vội, hiện tại có nhiều khách nhân, sao có thể không để ý lễ nghi hình thức? Người đâu, trước mang Thất thiếu gia đi xuống rửa mặt chải đầu thay quần áo!” Lâm lão thái gia sai tâm phúc Phúc Toàn ra hiệu, Phúc Toàn không nói một lời tiến lên dẫn Lâm Thận Chi đi xuống rửa mặt chải đầu. Lâm lão thái gia lại cùng mọi người nói chuyện tào lao: “Đây là tôn tử nhỏ tuổi nhất của lão hủ, tuổi tuy nhỏ lại hiểu được hiếu đạo, chính là bất hảo a……”
Mọi người tất nhiên lại là một trận a dua nịnh hót, có người khen Lâm gia gia phong gia giáo, có người lại khen Lâm Thận Chi không phải vật trong ao (ý là không tầm thường), có người lại khen Lâm lão thái gia biết cách dạy dỗ …… không phải là trường hợp cá biệt gì.
Nhỏ như vậy mà bọn họ có thể nhìn ra Thất đệ lợi hại? Đây là sự khác nhau giữa nhi tử của chính thê và thứ xuất, nếu là thứ xuất, không đến một độ tuổi nhất định, không phải thật sự sặc sỡ loá mắt, ai lại khen ngợi như vậy? Lâm Diệc Chi nhìn xem ngây ngốc, trong lòng có vài phần bi thương, lại nghe Lục Giam thản nhiên nói: “Tứ muội của đệ còn đang ở bên ngoài chờ tin tức của đệ.”
“A?” Lâm Diệc Chi quay đầu nhìn Lục Giam, Lục Giam cũng đã đi đến chỗ bên cạnh Lục gia Nhị lão gia Lục Kiến Trung ngồi xuống, dường như câu nói vừa rồi cùng hắn căn bản không có nửa điểm quan hệ.
Lâm Diệc Chi sửng sốt một lát, vụng trộm chuồn ra tìm Lâm Cẩn Dung. Ra khỏi lầu xem diễn, cũng không thấy thân ảnh của chủ tớ Lâm Cẩn Dung đâu. Hắn nghĩ nghĩ, vòng qua phía sau, quả nhiên thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi đang đứng ở bên đường nói chuyện với Đào Phượng Đường. Biểu huynh muội hai người đứng cách xa nhau một khoảng, trên mặt đều mang theo thản nhiên tươi cười, mặc dù không biết đang nói gì, cũng không có hành vi nào không ổn, lại có thể nhận ra không khí vô cùng hòa hợp thân cận. Không khí hòa hợp thân cận này với hắn mà nói dù có tận lực sắm vai thế nào cũng không thể tạo nên.
Lâm Diệc Chi hơi hơi có chút ủ rũ, không cần phải nói, Đào Phượng Đường tất nhiên đã báo tin với Lâm Cẩn Dung, vừa rồi Đào Phượng Đường không phải trước mặt mọi người đã giúp đỡ Lâm Thận Chi đó sao? Đã có người khác hiệp trợ, hóa ra cũng không cần hắn làm mấy việc này, bởi vậy hắn chỉ thoáng đứng một lát, sau đó liền lộn trở lại ngồi ở phía sau Lâm Tam lão gia xem diễn.
Lâm Tam lão gia đã hoàn toàn quên chuyện vừa rồi, một tay đặt lên tay vịn của ghế dựa, nhẹ nhàng theo nhịp ca diễn, khép hờ mắt, rung đùi đắc ý, vẻ mặt say mê, lâng lâng không biết nguyên cớ. Lâm lão thái gia cùng vài lão bằng hữu nói chuyện trong lúc vô tình nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi nhướn mày, chán ghét dời mắt đi. Trong cuộc đời này, sự nuối tiếc lớn nhất của hắn, chính là nhi tử không thành đạt, hoặc là nói, không hề đạt tới sự mong đợi của hắn, chỉ mong trong đám tôn tử có thể xuất hiện một nhân tài.
Lục Giam luôn luôn im lặng đánh giá thần thái động tĩnh của mọi người trong phòng, lơ đãng thấy một màn như vậy, cố ý quét mắt nhìn Lâm Tam lão gia, sau đó lại hờ hững thu hồi ánh mắt.
Lâm Diệc Chi tìm cơ hội, vội tiến đến bên người Lục Giam nhỏ giọng nói: “Lục Nhị ca, ta vừa đi xuống, Đào gia biểu ca đã báo tin với Tứ muội muội rồi.”
Lục Giam từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, liền đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Thận Chi đã thay đổi quần áo sạch sẽ tinh tươm đang được Phúc Toàn nắm tay dắt vào.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng