When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Phong Ba 2
ào thị một bên trốn tránh một bên lớn tiếng nói: “Lục nha đầu, Thất nha đầu trước mặt mọi người thất lễ khiến người mất mặt, bà bà vì vậy mà trút giận lên ta sao? Đây không phải là đánh giá phiến diện, cho rằng Tứ nha đầu có lỗi muốn nàng nhận hết tội sao? Còn nói là vì muốn tốt cho nàng, rõ ràng chính là ủy khuất nàng, nàng có thể được lợi gì chứ?”
“Phụ nhân chanh chua, nghiệt chướng nhà ngươi! Khiến ta tức chết mất!” Lâm lão thái thái chạy một lúc cũng không thể đuổi kịp nhi tức, mệt thở hồng hộc, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, chỉ sợ nếu để người khác nghe thấy sẽ mất hết mặt mũi.
Lâm Cẩn Âm ở một bên rình coi thấy tình thế không ổn, vội vọt lên, ôm cổ chân Lâm lão thái thái, quỳ gối trước mặt bà gấp giọng nói: “Tổ mẫu bớt giận! Mẫu thân con trời sinh tính quật cường bộc trực, dù miệng nói như vậy, nhưng cũng không cố ý chống đối lão nhân gia người, làm ra việc bất hiếu kia. Thỉnh tổ mẫu đừng cùng nàng so đo, muốn đánh thì đánh tôn nữ nhi đây! Chuyện vừa rồi, quả thật là Lục muội, Thất muội vô lý, mọi người đều thấy. Nhưng tổ mẫu nói cũng đúng, Tứ muội là tỷ tỷ, càng nên khuyên nhủ, che chở muội muội mới phải. Nhưng tuổi nàng chưa lớn, khó tránh khỏi đôi lúc chưa phân rõ thị phi đúng sai, chuyện qua đi con sẽ dạy dỗ nàng thật tốt.”
Lâm lão thái thái cũng bất quá chỉ muốn phô trương thanh thế, sự tình giơ quải trượng đánh nhi tức như vậy, bà tự nhận dòng dõi thư hương như Lâm gia vốn không nên làm, huống chi bà cũng sợ Tam nhi tức vốn tính cách mạnh mẽ không để ý đến hậu quả kêu lên, khi đó thể diện gì cũng mất sạch. Vì thế liền thuận thế buông quải trượng, cả giận nói: “Hôm nay là ngày lành của ta, bên ngoài có khách, ta phải giữ mặt mũi, ta thấy người bên ngoại của Tam nhi tức có mặt ở đây nên không muốn cùng nó so đo! Nếu có lần sau, sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Sau đó nổi giận đùng đùng cầm quải trượng đi ra bên ngoài.
Thực là khiến người nghẹn khuất mà! Toàn gia Lâm gia từ già đến trẻ đều là người không tốt! Đào thị tức giận sắc mặt trắng bệch, cả người phát run dựa vào bàn, thất thần nói không nên lời.
Lâm Cẩn Âm sợ hãi, vội đỡ lấy Đào thị vuốt ngực cho nàng: “Nương a, chúng ta đừng tức giận, không đáng mà.”
Đào thị gắt gao nắm lấy vạt áo trước, gắt gao cắn môi mới nhịn xuống không tủi thân khóc lóc, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Nương có phải thật vô dụng hay không? Khiến các con bị khinh bỉ như vậy, rõ ràng là mình đúng, lại phải đi nhận lỗi.”
Lâm Cẩn Âm không khỏi trong lòng chua xót, mẫu thân tính tình hỏa bạo xúc động, tỷ đệ các nàng từ nhỏ trước mặt người khác không thiếu lần phải chịu ủy khuất, ngày bé không hiểu chuyện, còn biết đi cáo trạng, kết quả mẫu thân đại náo xong, lúc ấy nhìn có vẻ như hòa một ván, kỳ thật chỉ là ngậm bồ hòn mà thôi. Lớn hơn một chút, chính là có ủy khuất cũng không dám nói với mẫu thân, chỉ sợ gặp phải phiền toái lớn hơn. Nhưng nói mẫu thân vô dụng, nàng cũng không nói nên lời, mẫu thân của nàng thật sự đã dùng hết toàn lực che chở các nàng, bằng không, nàng chỉ sợ đã phải gả cho Lục gia Trưởng tôn Lục Thiệu, sao có thể gả cho Đào Phượng Đường từ nhỏ đã đối tốt với nàng? Lâm Cẩn Âm nghĩ ngợi, nghẹn ngào nói: “Là nữ nhi vô dụng, lớn tuổi cũng không có thể thay mẫu thân phân ưu, nếu ta lúc trước đuổi theo Tứ muội cùng Thất đệ, không cho bọn họ đi ra ngoài cũng sẽ không phát sinh chuyện này.”
Đào thị nhẹ nhàng lắc đầu, trầm giọng nói: “Không đúng, không phải lỗi của con, lại càng không phải là lỗi của Tứ muội và Thất đệ, mà là ta vô dụng, phụ thân con vô dụng! Ta cũng biết nên làm như thế nào, tỷ như giống Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu vậy, nhưng ta nhịn không được, cũng không thể nuốt trọn lửa giận. Cả cuộc đời ta đều trông cậy vào các con, chỉ sợ tỷ muội các con học tính tình của ta, tương lai đến phu gia sẽ chịu khổ, cho nên ta luôn dạy các con nên mềm mại nhu thuận…… Con nha, tương lai đến Đào gia, tuy rằng đó là thân cậu, thân mợ, Phượng Đường hài tử kia cũng là người trung hậu, nhưng con cũng không thể tùy hứng!”
Lâm Cẩn Âm cố không trào nước mắt đáp ứng, lại thấy Đào thị đột nhiên tràn ra tươi cười: “Nhưng hôm nay muội muội con dám vì Thất đệ xuất đầu lộ diện, ta thật sự cao hứng, con phải biết rằng, nàng nếu nhìn thấy Thất đệ bị người khác bắt nạt cũng không dám lên tiếng, ta sẽ thật sự thất vọng. Vừa rồi dọa con sợ phải không? Kỳ thật con không cần sợ, ta cũng biết tổ mẫu sẽ không đánh ta. Bà cố kỵ mặt mũi, nếu thật sự muôn đánh ta, ta sẽ ồn ào khiến mọi người đều biết, bà sẽ càng mất thể diện! Phụ thân con vô dụng, nhưng ta không phải là kẻ ngốc!” Hơn nữa, nàng còn có một bùa hộ mệnh, nàng theo bản năng sờ sờ bụng, thật sự nếu náo loạn, nàng liền ồn ào nói ra nàng đang hoài thai, xem lão thái thái bất công muốn đối xử với nàng thế nào?
Ai chẳng biết Đào thị tuy không để ý tình huống nhưng bất quá cũng bị bức bách mà thôi? Bằng không tiểu thư khuê các, ai chẳng muốn ra vẻ thục nữ, có ai muốn biến thành phụ nhân chanh chua chứ? Lâm Cẩn Âm thở dài, phát sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, mợ và biểu ca còn đang làm khách ở bên ngoài, tổ mẫu cũng sẽ không dám làm gì quá đáng. Nhưng Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không thoát tội, tổ mẫu nhất định sẽ lấy nàng ra để diệt uy phong của mẫu thân, Nhị phòng chỉ sợ cũng muốn tìm cơ hội trả thù. Nhưng ngẫm lại, mẫu thân nói rất đúng, Lâm Cẩn Dung dám vì Thất đệ xuất đầu lộ diện, thật là việc khiến người ta cao hứng. Mềm mại nhu thuận tuy tốt, nhưng quá mức nhũn nhặn thì cũng đâu có gì tốt đẹp.
Hoàng di nương ở bên ngoài rừng trúc tìm hai tỷ đệ Lâm Cẩn Dung, vừa thấy bộ dạng chật vật của hai người, liền đoán được lời Xuân Nha vừa nói đều là thật. Nhưng biết làm thế nào đây? Nàng cũng chỉ có thể tiến lên trấn an tỷ đệ Lâm Cẩn Dung hai câu, sau đó uyển chuyển nhắn lại ý tứ của Lâm Cẩn Âm: “Hiện tại khách nhân nhiều, Lục tiểu thư cùng Thất tiểu thư trước mặt mọi người nháo loạn một hồi khiến lão thái thái có chút mất mặt, ý của Tam tiểu thư là bảo Tứ tiểu thư không ngại dẫn Thất thiếu gia đi rửa mặt chải đầu thay đồ, không có ai gọi thì đứng qua đó nữa.”
Quả nhiên không ngoài sở liệu, cặp song sinh quả quyết không chịu thua, nhưng muốn bảo Lâm Cẩn Dung né tránh như vậy, việc trôi qua rồi lại âm thầm chịu thiệt, nàng cũng không chấp nhận. Liền hướng Hoàng di nương nở nụ cười cười, nói: “Đa tạ di nương, ta sẽ đưa Thất đệ đi.” Lại hỏi: “Nương ta không tức giận chứ?”
Hoàng di nương tựa tiếu phi tiếu nói: “Có Cữu phu nhân cùng Tam tiểu thư ở đó, phu nhân tuy là bất bình, nhưng cũng hiểu được nặng nhẹ. Hơn nữa, lão thái thái luôn trọng mặt mũi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Hoàng di nương hướng rừng trúc nhìn quanh, nhân tiện nói: “Ngũ ca đi tìm phụ thân rồi, cũng không ở bên trong, di nương nếu là có việc muốn tìm hắn, cứ sai người tìm hắn ở lầu dưới.”
Hoàng di nương cười, thấp giọng nói: “Ngũ ca người là kẻ nhát gan, thân phận lại không giống với……” Cố ý hạ thấp một bậc, vì là lo lắng Lâm Diệc Chi làm việc không ổn, nàng cứ nhận trước cho đỡ lo lắng chuyện phát sinh về sau.
Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời của nàng: “Ngũ ca không sao, hắn đi đem việc này báo cho phụ thân biết. Di nương cứ tự tiện, ta cũng muốn đi rồi.”
Gặp phải chuyện này nhi tử còn hiểu được nên thỉnh Tam gia làm chủ, cũng chưa tính là khờ. Tuy không biết kết quả như thế nào, nhưng rốt cuộc thái độ sẽ bỏ qua đối với mẫu tử nhà mình, tương lai cho dù có sai lầm gì cũng coi như không liên quan đến mình và nhi tử. Hoàng di nương liền cười hì hì trở lại lầu xem diễn.
Cặp song sinh quả đúng là ác nhân tuyệt đối phải cáo trạng trước, kế tiếp cũng không thể lại khiến các nàng vừa lòng đẹp ý – theo kinh nghiệm trong dĩ vãng của nàng, lão thái thái từ trước đến nay yêu thích ai đều có thể dễ dàng tha thứ, luôn nhân nhượng nuông chiều dù cho biết người đó đã tính kế, để mặc người kia chịu thiệt, lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Lâm Cẩn Dung quyết định, cúi đầu hỏi Lâm Thận Chi: “Đệ nghe thấy không, Lục tỷ và Thất tỷ của đệ chạy đi cáo trạng chúng ta, nói chúng ta liên hợp với Lục Ngũ ca bắt nạt các nàng. Lục Ngũ ca hảo tâm muốn giúp chúng ta, lại bởi vậy bị mẫu thân hắn trừng phạt, làm người không thể không có nghĩa khí, chúng ta cũng không thể khiến người ta oan uổng, đệ nói phải làm sao bây giờ?”
Lâm Thận Chi bắt tay chỉ vào nàng hỏi lại: “Tứ tỷ nói phải làm sao bây giờ?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng nói vài câu.
Lâm Thận Chi có chút sợ hãi, mũi chân vô thức di di bùn đất: “Như vậy có thể sao? Ta rất sợ tổ phụ cùng phụ thân.”
“Đệ là tôn tử, lại là quý nam, cho tới bây giờ đều ngoan ngoãn vâng lời không gây họa, bọn họ kỳ thật cũng thích đệ, chính là không nói cho đệ biết mà thôi.” Lâm Cẩn Dung nói với hắn: “Ta sẽ ở bên ngoài trông chừng, nếu nhìn thấy đệ bị phạt, ta cam đoan sẽ là người thứ nhất lao tới cứu đệ!”
Bộ dáng nàng vừa rồi che chở Lâm Thận Chi khắc ghi trong đầu hắn, nghe thấy câu nói cam đoan này của nàng, Lâm Thận Chi liền gật đầu thật mạnh: “Ta nghe lời của Tứ tỷ.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, thấp giọng phân phó Lệ Chi: “Chạy nhanh đi lấy một mâm đào mừng thọ tới cho Thất thiếu gia.”
Lệ Chi nhìn Lâm Thận Chi một thân bẩn thỉu, lo lắng nói: “Như vậy có thể đi sao?”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Vô luận dù thế nào cũng phải thử một lần.” Nếu đã nghĩ đến, mà lưỡng lự không thực hiện, sau này nàng nhất định sẽ hối hận. Về sau, cũng không thể để Lâm Thận Chi vĩnh viễn khúm núm núp ở phía sau, ở trước mặt trưởng bối không dám ngẩng đầu thẳng lưng. Bị người khác bắt nạt, nếu dám đánh trả, còn phải nghĩ ra biện pháp giải quyết, nàng vừa học vừa thử dạy cho Lâm Thận Chi xem sao.
Mắt thấy thân mình nho nhỏ của Lâm Thận Chi bê một mâm đào mừng thọ một mình đi vào lầu một chỗ xem diễn, Lâm Cẩn Dung trong lòng bất ổn, lòng bàn tay lòng bàn chân đều đổ mồ hôi lạnh. Trong nhà này, người có thể đối kháng với Lâm lão thái thái cùng Nhị phòng cũng cũng chỉ có Lâm lão thái gia, tuy gia tộc có chút sa sút, nhưng tôn ti già trẻ lớn bé tuyệt đối không được lộn xộn, tôn nữ dù thế nào cũng không thể đánh đồng với tôn tử, Lâm lão thái gia vĩnh viễn luôn là mặt lạnh bảo thủ, cũng là tấm chắn kiên cường hữu lực phía sau.
“Đây cũng là một biện pháp tốt, bất quá Lâm Thất đệ quá nhỏ, không có người giúp đỡ chuyện có thể chuyển biến xấu đi.” Đột nhiên có người đứng phía sau Lâm Cận Dung thấp giọng nói một câu.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng