Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1547 / 33
Cập nhật: 2019-06-15 23:31:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Hang Trên Đỉnh Núi
hính cái lúc trận chiến kinh hoàng với những Gã Số Mười nổ ra ở ngôi làng hoang, Reynie và bọn trẻ đứng ở lối vào của cái hang trên đỉnh núi. Không khí toả ra từ bên trong hang ẩm ướt và ấm áp một cách kì lạ, có thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Bên trong, ở cuối hành lang chật hẹp giống kiểu đường hầm, cái hang mở ra một không gian rộng rãi hơn, một cái hang lớn có nhũ đá và măng đá tua tủa cả trên lẫn dưới. Bọn trẻ có thể thấy mọi thứ khá rõ ràng, vì chiếc hang được chiếu sáng bởi một loạt đèn pha dựng trên những giá đỡ kim loại. Không có gì cử động cả. Không có tiếng nói nào phát ra. Nhưng bọn trẻ đã thấy những cái bóng rung ra rung rinh; chúng biết hẳn có người ở dưới này. Reynie chợt nhớ lại hòn đảo trông mới giống quái thú khổng lồ biết bao khi đứng nhìn từ trên cao xuống. Và bây giờ chúng đang đi thẳng vào miệng nó.
Cuối hành lang, chỗ cái hang lớn mở rộng ra, bọn trẻ dừng bước để tìm hiểu cảnh kì quái xung quanh. Đám măng đá ở đây nhô lên từ mặt đất thành từng cụm hoặc cách quãng nhau, các nhũ đá thậm chí còn nhiều hơn, phủ kín trần hang và thả xuống khá thấp khiến người trưởng thành có thể với tay lên và chạm vào đỉnh chóp nhọn của chúng. Mọi thứ, từ dưới nền lên trần, có vẻ như đều lấm tấm bùn và xám xịt; mọi thứ lấp la lấp lánh trong ánh đèn pha chói loà. Và bọn trẻ chỉ nghe thấy có mỗi tiếng vo ve nhè nhẹ từ những chiếc đèn - cho tới khi chúng nghe thấy tiếng người húng hắng ho.
Bọn chúng đảo mắt nhìn nhau từng đứa một, tim đập thình thịch như búa bổ. Tiếng ho ngắn và bình thường, một âm thanh dễ gặp khi ho, và phát ra ngay gần kề. Ra hiệu cho các bạn đứng yên lại, Kate rón rén bước về trước. Cô bé dừng lại. Reynie thấy mắt cô bạn mở to. Đặt một ngón tay lên môi, cô bé vẫy tay ra hiệu cho các bạn tiến lên cùng cô. Bọn trẻ nhón bước lên trước bằng đầu mũi chân.
Và kia, trong khoảng trống quang đãng giữa những mảng đá lởm chởm, là ngài Benedict.
Ông ngồi cách chúng vài bước chân, lưng dựa lên măng đá duy nhất trong khoảng trống quang đãng. Đầu ông cúi xuống, mắt nhắm chặt, và bàn tay quành ra phía sau trong một tư thế không hề thoải mái. Một cái vòng xích kim loại được bắt vào một mãng đá bên cạnh ông; Reynie tự nhủ chính ở đó Số Hai bị khoá tay vào chiếc xích, và rất có thể ngài Benedict cũng bị trói vào một cái xích giống thế. Điều đó giải thích tại sao hai tay ông quành ra sau trong tư thế kì quặc đến thế. Trông thấy ngài Benedict, Reynie như thấy ngực mình căng phồng lên - ông ngồi đó với mái tóc trắng thân thương và chiếc áo choàng xanh lá quen thuộc, tóc vẫn rối tung và áo thì nhàu nhĩ như thường lệ! - nhưng niềm hân hoan đột ngột của cậu lại nhường chỗ cho một mối lo âu, vì lẽ làm sao mà biết được ngài Beneđict đang ở trong tình trạng như thế nào?
Tạm gạt đi những cảm xúc dâng trào cuộn sóng trong lòng khi trông thấy ngài Benedict, bọn trẻ ráng giữ thái độ điềm tĩnh. Giữ im lặng, mọi giác quan cảnh giác cao độ, chúng liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm dấu vết lão Curtain. Không cách xa chỗ ngài Benedict là mấy, có một chiếc bàn làm việc, mặt bàn rải đầy các thiết bị - một chiếc kính hiển vi, một vài chiếc lọ nhỏ và những chiếc chai được nút chặt, và lỉnh kỉnh những thứ đồ dùng hay vật dụng - phía dưới nó là một đống phải tới năm chục những chiếc hộp đựng bằng kim loại trông hao hao hộp đựng giày. Dù chẳng thể nào nói được cái mớ này là của ngài Benedict hay của lão Curtan, thì việc cấp bách hơn là liệu có chiếc chìa khoá nào trên bàn không, chiếc chìa có thể giải thoát cho ngài Benedict. Reynie căng mắt ra tìm kiếm nó, nhưng cậu đứng quá xa, mà ngay bây giờ đi thẳng tới đó thì có vẻ nguy hiểm quá. Có người vừa đi loanh quanh trong cái hang này, gần như chắc chắn là lão Curtain, và tụi trẻ vẫn chưa phát hiện ra lão. Chúng không được để lộ mình ra quá sớm.
Reynie đưa mắt nhìn về phía hành lang phía sau lưng với vẻ lo âu, rồi bắt đầu thám thính nền hang, kiếm tìm bóng hình dạng người xuất hiện. Lão Curtain có đang núp sau măng đá nào không, chỉ trực nhảy bổ ra đúng nơi đúng lúc nhất? Kate kéo tay cậu bạn và chỉ tay. Chếch phía bên trái tụi trẻ có một lỗ hổng của vách hang, nhìn qua đó thấy một căn phòng tách biệt, cũng được chiếu sáng. Nó cũng dày đặc những nhũ đá và măng đá, và thoạt nhìn có vẻ là một phần của cái hang to rộng mà chúng đang đứng đây. Reynie cảm thấy một luồng hy vọng lóe lên. Nếu lão Curtain đang trong căn phòng khác thì chúng rất có thể giải cứu ngài Benedict mà không phải chạm trán người em xấu xa của ông.
“Cậu nghĩ sao hả?” Kate thầm thì với Reynie.
Chỉ là lời thầm thì rất khẽ, ấy thế mà ngài Benedict mở trừng mắt. Kết quả là mọi thứ rối beng lên - nhưng chẳng hề hấn gì vì ông là bạn của chúng và chúng tới để giải cứu ông mà - và bọn trẻ giật thót mình, suýt nữa thì thét toáng lên.
“Các cháu ở đây à?” Ngài Benedict thầm thì, vẻ hoài nghi. “Nhưng làm thế nào...?” Ông ngừng lời và vội vã thầm thì, “Không quan trọng! Nghe ta nói này, các cháu! Thời gian có rất ít. Các cháu phải phá hủy loài cỏ đêm! Chúng ta không được để Ledroptha khám phá ra chỗ của nó!”
“Nhưng bọn cháu đâu có biết nó ở đâu!” Kate thầm thì. “Ông sẽ phải chỉ cho bọn cháu chỗ!”
Ngài Benedict cau mày. “Các cháu không biết ư? Nhưng ta nghĩ... Mà không quan trọng. Được thôi. Chỉ - chờ vậy. Đứng yên một lát. Im lặng nào. Lão ta tới rồi.”
Bọn trẻ đứng bất động tại chỗ, mắt láo liên xung quanh. Một cử động qua lỗ hổng trên vách hang làm chúng chú ý - và chúng thoáng thấy hình dáng như một bóng đầu và thân người lướt qua căn phòng bên kia. Cảm giác gai gai kiến bò chạy dọc sống lưng tụi trẻ. Constance cố nén tiếng khóc thút thít. Thoáng nhìn lướt qua như ma quỷ thôi đã vừa làm chúng sợ hết hồn, dẫu rằng chúng còn chưa biết rõ đó là gì. Nhưng bọn chúng đã nhận ra. Không lẫn vào đâu được, chính là lão Curtain ngồi trên xe lăn. Chúng vừa thấy chiếc mũi cao gồ ghề và một mớ tóc trắng bù xù, và tiếng cử động thì dứt khoát khòng lẫn vào đâu được chính là một vật lăn bánh trên nền. Đúng thế, tất thảy bọn chúng đều nhìn thấy, và thật kì lạ, chẳng đứa nào trong bọn chúng nghe thấy cả. Reynie thì nghĩ rằng đó hẳn chỉ là sự đánh lừa của đôi tai, một hiệu ứng đặc biệt vang vào hang đá.
Không đếm xỉa tới điều đó, ngài Benediet bằng cách nào đó cảm thấy chiếc xe lăn vừa đi qua, và ông dường như cũng cảm thấy khi nào thì có thể nói chuyện tiếp. Ông gật đầu với bọn trẻ. “Ổn rồi,” ông thầm thì. “Nhưng lão sẽ quay lại bất kì lúc nào. Các cháu phải nhanh lên!”
Cánh tay Reynie sởn cả da gà lên. “Chúng cháu phải làm gì?”
“Cởi trói cho ta,” ngài Benedict đáp. “Khẩn trương lên, chúng ta cùng trốn thoát!”
Reynie do dự. Có điều gì đó không ăn khớp, nhưng trong thời khắc vội vã đó cậu chưa thể nhận ra ngay chuyện gì. Tuy thế, Kate đã lấy con dao găm của mình ra - cắt dây trói rõ ràng là nhanh hơn là gỡ nó - và cô vội vã cất bước về phía ngài Benedict đúng lúc Constance giật mạnh cánh tay Reynie. Reynie cúi xuống, nhận ra rằng cô bé đang cố nói nhưng quá sợ hãi không thốt lên lời. Mất cô bé mở to. Cô đang lắc đắu như điên cuồng.
Giật mình kinh hãi, Reynie đã hiểu ra lý do nỗi ngờ vực của mình: ngài Benedict hẳn sẽ không bao giờ sai bọn chúng cởi trói cho ông - khi mà còn lừng khừng ở đây rõ ràng vô cùng nguy hiểm cho sự an toàn của bọn chúng. Không, ngài Benedict hẳn sẽ bảo chúng chạy đi. Reynie nhào tới ngay sau Kate, vươn tay ra. Cậu không dám hét to (vì sợ Gã Số Mười đang nấp trong phòng bên cạnh) mà chỉ dám thì thầm, “Kate, dừng lại! Dừng!”
Kate nghe thấy và quay lại, và đấy chính là sai lầm tệ hại nhất cô làm lúc đó. Cô đã tiến quá gần tới chỗ lão Curtain - vì lẽ đó không ai khác mà chính là lão Curtain nhảy bổ lên cùng điệu bộ đắc thắng đầy ác ý - và trước lúc cô bé hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, lão già độc ác đã túm được cô.
Reynie lao tới hết tốc lực. Nhưng ngay sau khi chộp được Kate, lão lại thả cô bé ra ngay, và Kate lăn nhoài ra sàn, bất tỉnh nhân sự, Reynie kịp nhận thấy đôi găng tay bóng loáng trên tay lão Curtain - một tay lão vươn ra trước và tóm lấy cánh tay cậu. Ngay tức khắc, cậu cảm thấy như thể có pháo hoa nổ đùng đùng trong người mình, cơ thể cậu như thể có hàng triệu tia lửa trắng nóng bỏng. Cảm giác đau đớn đến hãi hùng, và dần dần Reynie thấy vơi bớt đi khi pháo hoa ngừng nổ, để lại khoảng không như thể một bầu trời tối đen quang đãng. Hoặc là, không, không phải bầu trời... Reynie mở mắt ra và thấy khuôn mặt tươi roi rói của lão Curtain lờ mờ phía trên mình. Cậu nghe thấy giọng nói của Sticky như thể từ đâu đó rất xa xôi, bảo Constance hãy bỏ chạy đi. Thế rồi cậu cảm thấy có thứ gì đó bằng kim loại cứng và lạnh toát tròng vào cổ tay cậu.
“Không phải lại thế chứ,” Reynie lầm bầm, vẫn còn mê mụ.
“Đúng, lại thế nữa đấy,” lão Curtain đáp.
***
Bọn trẻ bị còng tay vào nhau theo trình tự bị bắt giữ. Kate bị trói vào một sợi xích kim loại ngoắc vào một măng đá - lão Curtain phải chắc chắn đối phó với cô bé trước tiên - và Reynie bị trói vào Kate. Tiếp theo là Sticky, cậu bé dù đã thấy cảnh đôi găng bạc gây ra cho bạn mình, nhưng lại lao xổ tới chỗ lão Curtain để bảo vệ Constance.
“Chạy đi, Constance!” cậu thét lên. “Chạy đi và đừng quay lại!”
Một lát sau Sticky nằm nhoài trên sàn, choáng váng đến mức bất tỉnh, và khi cậu nhìn được ra xung quanh thì tay đã bị trói kế bên Reynie. Chúng cùng nhìn ra và thất vọng khôn cùng khi Constance bị dẫn vào cửa hang, S.Q. Pedalian đang đứng chờ. Cô bé thút thít - khóc, và rũ lả ra, khiến S.Q. buộc phải bế cô bé vào.
“Nín nào, nín nào, Constance,” S.Q. đang dỗ dành với giọng lo lắng chân thành. “Đừng buồn nữa. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ý ta là cháu vừa hiểu nhẩm thôi. Ý ta là cháu vừa nghịch quá mà. Cháu hiểu chứ?”
“Đủ rồi, S.Q.” lão Curtain quát lên, tháo đôi găng bạc ra và nhét vào túi áo khoác. “Chỉ việc còng tay con bé vào ông Washington kia thôi và không nói năng gì nữa.”
Bọn trẻ khá ngạc nhiên khi thấy kẻ từng là Điều hành viên mặc thường phục - trước kia vẫn bảnh choẹ với chiếc áo đồng phục có choàng khăn - nhưng dù có trong bộ dạng khác đi thì gã vẫn cứ như trước. Gã cao lênh khênh và lóng nga lóng ngóng, hai bàn chân cỡ khổng lồ, và có vẻ gã vẫn cư xử trái ngược với bản năng nhân ái của mình vì lòng trung thành ngu ngốc dành cho lão Curtain. Bằng hành động rất máy móc và hiệu quả của kẻ vẫn luôn thực hiện những nhiệm vụ tương tự nhiều không đếm xuể, S.Q. trói chặt cổ tay Constance vào tay Sticky. Constance nhăn nhó khi sợi kim loại kẹp vào da tê tái, còn S.Q. cũng nhăn mày đáp lại vẻ cảm thông. Nhưng gã vẫn nhớ lệnh của lão Curtain nên không nói năng gì nữa.
Lão Curtain chăm chú nhìn bọn trẻ tù nhân như thể đang thưởng ngoạn một kiệt tác nghệ thuật. Khuôn mặt hớn hở của lão tạo ấn tượng đáng lo ngại, vì nó khiến lão trông giống ngài Benedict hơn cả chính lão. “Cảm ơn các cháu rất nhiều vì đã tới đây,” lão thốt lên. “Ta thực sự không trông mong có được món quà quý hoá hơn thế.”
“Đây là điều tệ nhất mà bọn ta mắc phải,” Kate hậm hực đáp. Cô bé khá hoảng sợ, nhưng cô thà chết chứ không chịu để lộ nỗi sợ hãi trước mặt lão già đáng ghét, kẻ vừa làm cô xa xẩm mặt mày. Lão cũng tước mất con dao găm của cô, cùng với hy vọng phá còng tay kim loại này.
Lão Curtain vỗ tay bôm bốp. “Hoan hô! Dĩ nhiên rồi, ta đã không mong đợi gì từ bọn nhóc chúng bay. Và giờ, như ta hi vọng chúng bây sẽ nhận ra, ta thực sự đã chờ đợi các ngươi. Rất nhiều cựu Điều hành viên của ta giữ những vị trí trong chính phủ, các ngươi thấy đấy, vài người trong số họ khá thân cận Benedict. Khi các ngươi trốn đi với nhau, ta đã được báo tin ngay tức thì. Những người cấp tin cho ta bị cản trở vì các ngươi biến mất, nhưng mục đích của các ngươi không còn là bí ẩn lớn lao đối với ta nữa. Câu hỏi duy nhất là liệu các ngươi có tìm kiếm thành công ngài Benedict yêu quý của các ngươi không thôi. Ôi chao, ta đã hy vọng các người thành công biết bao!”
“Ngài Benedict đang ở đâu?” Reynie hỏi. “Hay là ông quá hèn nhát đến nỗi...?”
“Reynard à! Mới xấu hổ làm sao!” Lão Curtain ve vẩy ngón tay phản đối. “Nhà ngươi nghĩ rằng lần này ta sẽ không đề phòng những mưu mẹo của các ngươi ư? Lần trước, ngươi hẳn vẫn nhớ, ngươi đã phản bội ta, chỉ duy nhất lý do đó mà ngươi khiến ta lơ là, mắc sai lầm. Lần này thì ta đã biết ngươi là thằng nhóc con mứu mô lừa lọc rồi nhé. Mày sẽ không lừa được ta nổi giận nữa đâu, Reynard à. Tao sẽ không bị quấy rầy khiến ngủ gục đâu. Au contraire[4]!”
[4] Au contraire!: Tiếng Pháp trong nguyên bản, nghĩa là trái ngược. Phát âm giống “Ô, Contraire!” là họ của Constance.
“Gì cơ?” Constance ngạc nhiên hỏi, cô bé đã cố gắng không khóc lóc. Cô nhìn lão Curtain chằm chằm. “Ông muốn gì hả?”
“Ý ngươi là gì, ta muốn gì là sao?” Lão Curtain hỏi lại, ngạc nhiên không kém, vẻ như bối rối vì câu hỏi của cô bé.
Constance cáu kỉnh. “Ông vừa thốt lên, ‘Ô, Contraire!’ Vậy thì gì nào? Có việc gì?”
Lão Curtain bật ra tiếng cười quen thuộc, nghe chẳng khác gì tiếng chim cú bị thương rít lên. “Quả như S.Q. vừa bảo, cô nương Contraire ạ! Cô nương hiểu lầm rồi!” Lão lúc lắc cái đầu trong điệu bộ giả vờ thông cảm. “Đừng bận tâm, bé yêu ạ. Vấn đề ở đây là ta hoàn toàn không hề bị phiền hà, và ta sẽ vẫn cứ thế thôi. Ổ chà chà, ta sẽ vẫn kiểm soát mọi năng lực của mình, thế có nghĩa là các ngươi sẽ vẫn ở trong quyền năng kiểm soát của ta.” Lão búng ngón tay. “Tuy nhiên, ta thấy mệt hơn rồi. Ta chắc phải đi kiếm một chiếc ghế thôi.”
Lão đứng chắp tay ra sau lưng, mỉm cười bí hiểm và chăm chú như thể đang chờ đợi cái gì đó. Trước khi bọn trẻ kịp có thời gian thắc mắc là cái gì, chúng tận mắt chứng kiến một trong những chuyện rắc rối nhất mà chúng từng thấy.
Chiếc xe lăn của lão Curtain xuất hiện không phát hiện tiếng động nào. Nó lao từ căn phòng bên cạnh như tên lửa, tự lái tránh những măng đá rồi tiến tới chỗ chủ nhân, thế nhưng những bánh xe của nó hoàn toàn không gây tiếng động nào lên nền chiếc hang, động cơ của nó cũng êm ả - mặc dù, có vẻ như còn hơn cả êm ả. Cảnh tượng như thể xem một bộ phim câm, ngoại trừ việc điều này đang diễn ra trong đời thực. Tiếng động duy nhất bọn trẻ nghe thấy là tiếng leng keng phát ra từ những chiếc còng trên tay chúng (bởi lẽ chúng nhất loạt run bắn lên). Chiếc xe lăn tựa như một vật gây ác mộng, và bị trói chặt trên đó là ngài Benedict đích thực. Hai tay ông bị trói vào tay vịn ghế, đầu gục xuống trước, cặp kính của ông sắp rơi khỏi mũi. Có vẻ ông đang ngủ rũ.
“Như các ngươi thấy đấy, ta đã thiết kế một điều khiển từ xa hoàn hảo,” Lão Curtain khoe khoang, chỉ cho chúng thấy một chiếc điều khiển bé xíu giấu sau lưng. “S.Q. đem ông ta ra cạnh lũ trẻ. Giờ phải thật thận trọng - ta tin rằng ông ta thỉnh thoảng chỉ giả bộ đang ngủ thôi.”
S.Q. nhấc ngài Benedict khỏi xe lăn, đỡ ông thật nhẹ nhàng tránh những măng đá, rồi khóa một cổ tay ông vào sợi xích kim loại. Trong khi S.Q. đang làm nhiệm vụ của mình, lão Curtain ra ngồi vào chỗ quen thuộc của lão trên xe lăn - chiếc xe có vẻ vẫn là thứ lão vẫn dùng - một cỗ máy phức tạp có chi chít các nút bấm, và bàn đạp - nhưng rõ ràng đã được cải tiến một vài thay đổi đáng gườm.
“Ta cho rằng ông ta tự khiến mình rơi vào cơn ngủ rũ khi đang cố mà cảnh báo cho các ngươi,” lão Curtain nói với giọng điệu khoái chí. “Ông ta đã rất đau lòng vì hối tiếc từ lúc Martina báo tin các ngươi đã lên đảo, và nỗi đau khổ của ông ta càng gia tăng khi S.Q. phát hiện thấy các ngươi đang leo lên núi, còn ta thì sắp đặt đâu vào đấy để tận dụng sự dại dột của các ngươi. Ông ta đã gào thét khản cả cổ! Hoặc ta nên nói rằng ông ta có vẻ là thế. Bấy giờ ta bèn kích hoạt thiết bị mới sáng chế của ta, thế là những tiếng kêu gào phiền toái của ông ta im bặt.”
“Làm tắt tiếng động ư?” Sticky thốt lên vẻ kinh ngạc. “Nhưng chưa ai từng làm được điều gì như thế...” Cậu ngừng lời, không định là người đầu tiên mở miệng.
Tuy thế, lão Curtain đã nghe được lời cậu bé nói, lão nhướn mày lên. “Ta nhận ra ngươi vẫn khá am tường đấy nhỉ, George! Đúng thế, ta vừa lắp đặt một thiết bị hoàn toàn mới mẻ - một phát kiến của chính ta và do đó vô cùng ưu việt so với những thứ khác cùng loại - nó làm vô hiệu hoá mọi âm thanh gần kề với nó. Ngươi biết đấy, ta vốn vẫn thông thạo khi thao tác với các dạng sóng vô hình mà. Quả thực, so với Máy Thì Thầm của ta thì dự án này không gian nan hơn đâu...” Lão Curtain nói đến đây thì cười khùng khục. “Nhưng ta cũng bực cơ. Vấn đề là các người không thể nghe thấy tiếng Benenict kêu, và ta chắc chắn ông ta đã quá đau khổ đến mức ngủ gục rồi.”
“Sao mà chúng tôi có thể nghe ông được nói chuyện nhỉ?” Constance đối đáp. “Chúng tôi không nghe được lại dễ chịu hơn.”
Lão Curtain giật bắn người, đấy là dấu hiện bực tức đầu tiên lão tỏ ra từ nãy đến giờ. “Ta tắt thiết bị đó đi rồi, Constance ạ, chỉ cần nhấn một cái nút thôi mà. Nếu ngươi tập trung hơn thì ngươi đã thấy rồi.”
“Tôi vẫn đủ tập trung để nhận thấy ông vẫn xấu xa như từ xưa đến nay,” Constance đốp chát. Dự định sẽ được sum họp với ngài Benedict, rồi lại bị trói buộc trong tình thế khó chịu thế này, đã khiến cô bé nảy sinh một cảm xúc hỗn tạp lẫn lộn, vừa nhẹ nhõm vừa lo âu, và cả sợ hãi - những xúc cảm cô bộc lộ rất tự nhiên bằng phản ứng giận dữ. Thực tế thì cô bé suýt nữa còn quăng ra cả một bài lăng mạ có vần có điệu khi lão Curtain bắt cô im lặng bằng một cái nhìn doạ dẫm.
“S.Q. đâu?” lão Curtain đáp, “Hãy tỏ ra là anh chàng tử tế nào - ý ta là không cư xử như thể gã khờ ngốc nghếch nữa - và đứng cách xa tiểu thư Wetherall vài bước nữa xem nào. Ta không thích cái cách cô nàng cứ trừng trừng nhìn cái chìa khoá trong tay ngươi thế kia đâu.”
Sau khi khoá tay ngài Benedict gần kề bọn trẻ, S.Q. vẫn vô ý nấn ná bên cạnh đó. Nghe lời cảnh báo của lão Curtain, gã nhét vội chìa khoá vào túi và bước lùi xa chỗ Kate kèm theo cái nhìn đầy hoài nghi. Ở học viện, gã rất khoái bọn trẻ, và bất chấp tất cả những chuyện đã xảy ra, gã vẫn cứ thấy thoải mái khi ở cùng chúng - và rất là cả tin. Hắn ta giận dữ lắc đầu. “Em thật đáng xấu hổ!”
“Chỉ là em ngưỡng mộ anh giữ chiếc chìa khóa mới khéo làm sao,” Kate nịnh nọt. “Em nghĩ anh đã bớt vụng về hơn rồi, S.Q. ạ!”
S.Q. rạng ngời nét mặt. “Em nghĩ thế sao?
“S.Q.!” Lão Curtain ngắt lời. “Im lặng đi, và mang muối ngửi trên bàn lại đây.”
“Tôi mang cả lọ hóa chất Sự Thật nữa nhé?” S.Q. vừa hỏi vừa vội vã tiến lại bàn.
“Đương nhiên là không rồi. Ta đã nhắc đi nhắc lại ngươi bao nhiêu lần rồi, không bao giờ được chạm vào nó. Lọ hóa chất đó quá quý giá, không thể tin vào chân tay lóng ngóng của ngươi được. Ngươi nên biết thế, S.Q. ạ.”
“Tôi vừa nghĩ tới những điều cô bé Kate nói, rằng tôi mới thật là...”
Lão Curtain dí tay vào trán gã. “Con nhóc đã nói dối ngươi đấy. Con bé mê mẩn cái chìa khoá, chứ không phải việc ngươi khéo léo khi cầm nó đâu. Giờ đánh thức Benedict dậy, rồi tránh ra, và ta nhắc lần cuối, hãy im lặng.”
S.Q. ngoan ngoãn đưa lọ muối ngửi dưới mũi ngài Benedict. Ngài Benedict khịt mũi, cựa quậy, rồi đột ngột nhìn lên. Đôi mắt xanh của ông vốn trong veo và sáng quắc, giờ đỏ ngầu khủng khiếp - ông dường như kiệt sức quá mức chịu đựng - nhưng ánh mắt loé lên nỗi hân hoan khi nhìn tới bọn trẻ, rồi chuyển sang lo lắng khi nhận ra tình thế éo le của chúng. “Ái chà,” ngài Benedict thốt lên rầu rĩ, kéo kính lên bằng bàn tay không bị trói. “Được gặp các cháu mới mừng làm sao, các bạn nhỏ, và ta ao ước các cháu đến biết nhường nào.”
“Chúng đã tới để cứu ngươi đấy, Benedict ạ!” Lão Curtain thét lên. “Chúng trốn thoát trên chiếc Salamander của ta và nhào tới cứu ngươi! Chúng không giỏi việc lắm nhỉ?”
“Tôi nghĩ chúng làm những điều đáng ngưỡng mộ đấy chứ,” ngài Benedict đáp, rồi quay sang S.Q. ông nói thêm, “S.Q. cậu biết là tôi không ngại để cậu đứng gần đâu, nhưng tôi mường tượng em trai tôi lại muốn cậu đứng cách xa các tù nhân của nó ra một quãng đấy.”
“Ta đã bảo ngươi đừng bao giờ gọi ta như thế mà!” Lão Curtain gầm dừ doạ dẫm trong khi S.Q. hấp tấp lùi ra. “Ngươi không phải anh trai ta! Một người anh sẽ không huỷ hoại công trình hàng nhiều năm trời của em mình! Một người anh thì sẽ không tước đi thứ ta trân trọng nhất! Anh trai ta ư? Không đâu, Benedict, ngươi rõ ràng không thể là anh trai ta được!”
“Dẫu thế thì chúng ta trông vẫn khá giống nhau đấy chứ,” ngài Benedict nhắc nhở.
Lão Curtain mím chặt môi đến nỗi tím tái lại, cả các khớp tay cũng trắng nhợt do lão đang ghì siết tay trên thành ghế xe lăn. Xoay một vòng, lưng quay vào ngài Benedict - chiếc ghế chuyển động không phát tiếng động nào; lão ta hẳn đã bấm nút thiết bị làm yên lặng - lão Curtain hít thở thật sâu. (Không ai nghe thấy tiếng lão thở, nhưng vai lão nhô lên, rồi đột ngột buông xuống theo từng nhịp thở.) Hiện thực hiển nhiên về mối quan hệ ruột thịt với ngài Benedict rõ ràng khiến lão đau khổ, cũng như điều đó từng có lần khiến ngài Benedict phiền lòng - và có lẽ đến giờ vẫn vậy. Đã một năm kể từ khi họ tìm thấy người anh em sinh đôi bị thất lạc từ rất lâu của nhau, đồng thời cũng lại là kẻ thù không đội trời chung, và rõ ràng lão Curtain đã mất từng giây phút trong cả năm qua gặm nhấm nỗi chua chát này.
Lấy lại được bình tĩnh, lão ngoảnh lại đối diện ngài Benedict. Lão bắt đầu mở miệng nói, nhưng không có tiếng gì phát ra. Mặt mày cau có, lão nhấn một nút trên chiếc điều khiển cầm trong tay và nói lại. “Khá lắm, ta sẽ biết ơn lắm lắm cái sự thể ngươi là anh trai ta - một người anh trai đã hủy hoại tham vọng của ta và thế nghĩa là kẻ phản bội tồi tệ nhất rồi. Ngươi thoả mãn chưa?”
Ngài Benedict mở miệng định nói, nhưng lão Curtain ngắt lời.
“Đó là một câu hỏi tu từ hoa mĩ, Benedict ạ. Ta chẳng thèm bận tâm ngươi có thoả mãn hay không.” Lão đảo tròn mắt và tiến lại gần trên xe lăn. “Và giờ đến lúc bàn công việc. Vì ngươi vừa ngủ gục, có một vài tiến triển gần đây nên ta báo lại cho ngươi rõ tình cảnh ra sao, Benedict ạ. Ta đã hy vọng bọn trẻ biết về cỏ đêm, nhưng theo những gì chúng kể thì chúng chẳng biết gì. Do đó...”
Ngài Benedict ngắt lời lão. “Tôi đã nhắc chú nhiều lần rồi, Ledroptha, rằng nếu chú thả Số Hai và tôi ra, tôi sẽ cam đoan chú sẽ được biết về cỏ đêm. Lời đề nghị vẫn có hiệu lực đấy. Một khi các bạn tôi và tôi được an toàn khỏi đây, tôi hứa sẽ gửi thông tin cho chú.”
“Ta biết thứ ngươi đề nghị là gì,” lão Curtain cáu kỉnh đáp. “Và cho dù nếu ta có tin ngươi, Benedict ạ, thì lời đề nghị cũng không hoàn toàn hợp với kế hoạch của ta nữa. Ta sẽ không thả ngươi đi. Ta sẽ không bao giờ thả ngươi đi.”
“Tôi sẽ không trở thành trở ngại cồng kềnh chứ?” Ngài Benedict thản nhiên đáp. “Tôi ghét làm gánh nặng lắm.”
Lão Curtain nhếch mép cười khinh khỉnh. “Ngươi còn biết đùa nữa à, nhưng những trò đùa sẽ sớm chấm dứt thôi. Không đâu, ngươi sẽ không là trở ngại nào cả. Ta không định thả ngươi ra, những ta cũng không định giữ ngươi gần mình. Ta định sẽ thay thế ngươi.”
***
Với niềm thích thú hiển nhiên, lão Curtain giải thích về những kế hoạch đã được sắp đặt thận trọng của mình. Lão mất nhiều tháng ròng để quan sát, chờ đợi, chuẩn bị. Lão đã sắp xếp việc ăn trộm hóa chất Sự Thật thật ra sao - cách lão moi được mật khẩu và tin tức giúp lão được thừa nhận là ngài Benedict. Với nhân dạng mới này, lão Curtain sẽ lại truy cập vào Máy Thì Thầm của lão - có nó là có khả năng thao túng trí nhớ và suy nghĩ của người khác. Nhanh nhanh chóng chóng, những nhân viên chống đối lại những tham vọng của ngài Benedict “mới” sẽ tự thấy mình bị gạt phắt ra khỏi vị trí của mình, mà chẳng nhớ gì tới việc đã phản đối lão cả. Và với sự giúp đỡ của các cựu Điều hành viên, đã giữ những chức vụ chắc chắn trong chính phủ, lão Curtain - giờ được mọi người biết đến là ngài Benedict - sẽ nhanh chóng vươn tới một vị trí quyền lực không ai sánh kịp.
Theo lẽ nào đó, lão Curtain giải thích với giọng điệu chế nhạo rằng ngài Benedict đã làm kha khá việc giúp lão. Lão chỉ phải tận dụng dịp thuận lợi khi cơ hội xuất hiện thôi. “Các đồng minh của ta đã sẵn sàng chớp lấy lúc cơ hội ngươi đi lang thang không có người bảo vệ. Nhưng khi ta được biết rằng ngươi đã lên kế hoạch đi du lịch mà không nói lý do với ai cả. Ta đã nghĩ, điều này rất đáng ngờ, và ta đã quyết định khoan hẵng tóm lấy người cho tới khi ta biết được nhiều hơn nữa. Rồi thì ôi chao! Điều ta biết được thật đáng để chờ đợi, ngươi có nghĩ thế không? Cỏ đêm! Loài cây quý giá nhất có thể tưởng tượng được! Và chính người - chứ không phải ai khác - tình cờ dẫn ta thẳng tới chỗ nó!” Lão Curtain bật ra một tiếng cười ngắn khùng khục nghe như tiếng nấc cụt.
“Ledroptha,” ngài Benedict hỏi, “Tại sao chú lại kể những chuyện đó vào lúc này?”
Lão Curtain phớt lờ ông. Lão cứ nói tiếp nhắm tới bọn trẻ, “Khi ta bắt kịp ông ta tới đây, ta biết rằng cỏ đêm gần kề ngay đây thôi. Benedict và trợ lí của lão - ta không muốn gọi cô nàng bằng mật danh lố bịch đó - rõ ràng là định dùng cái hang này làm một phòng thí nghiệm tạm thời. Bọn họ có đủ thứ cần thiết: một địa điểm thuận lợi khuất gió, kính hiển vi, bố trí đèn chiếu sáng tốt. Tuy nhiên, điều ta bực bội vô cùng đó là ta phát hiện ra mình đến sớm quá, trước khi họ kịp kiếm về mẫu cây để nghiên cứu. Ta chưa từng nghĩ rằng bước tiến trong nghiên cứu của họ lại lề mề như rùa như thế. Giờ họ ở đây, chẳng biết quái gì nơi chốn chính xác có loài cỏ đêm đó hoặc thậm chí hình dạng nó ra sao - mà chỉ có ngồi trơ ra đó, tay trong tay và đợi chờ một hội liên minh bí ẩn nào đó để liên lạc với chúng những thông tin thiết yếu.
Lão Curtain liếc sang ngài Benedict với ánh nhìn khinh khỉnh. “May mắn làm sao,” lão nói tiếp, “sau khi làm lãng phí vài giọt hóa chất Sự Thật của ta, ta nhận ra rằng cách tìm kiếm hiệu quả nhất sẽ có thể khẩn nài được bản năng bảo vệ ở những bạn hữu của ngài Benedict. Đó là một kế hoạch hoàn hảo - à không, phải nói là một kế hoạch còn hơn cả hoàn hảo! Ta sẽ lấy được những thông tin ta đang tìm kiếm, rồi quay về Thành phố Đá trong vinh quang! Ta sẽ có được cỏ đêm và Máy Thì Thầm của ta. Các ngươi có tưởng tượng được không?”
Bọn trẻ run bắn lên. Chúng hình dung quá rõ ấy chứ. Giấc mộng của lão Curtain lại là ác mộng của người khác.
“Dĩ nhiên,” lão Curtain lại nói tiếp, “ta sẽ phải hưởng thụ điều này một mình. Trước mọi người, ta buộc phải thương tiếc cho cô nàng trợ lí, cô ả mạnh mẽ tội nghiệp đã thất bại khi “trốn thoát” cùng ta. Ta chắc chắn các ngươi có thể hiểu tại sao cô bạn của các ngươi không thể quay về cùng ta - mà lại không biết ta thực sự là ai. Không, ta e rằng cô ả sẽ có thể chết yểu dưới bàn tay tàn ác của ngài Curtain. Hoặc thế nào đó - ta chưa quyết định - cô nàng có thể vẫn bị ông ta giữ làm tù nhân, giấu kín ở đâu đó xa tít tắp trên trái đất này, nơi mà những đặc vụ hàng đầu của chính phủ có được phái đi tìm cũng vô ích. Dĩ nhiên, đó là lý do vì sao người của ta đang lần theo dấu vết của ả ngay lúc chúng ta đang nói chuyện đây. Ta có thể còn do dự chưa quyết định số phận của ả, nhưng chắc chắn ta không để ả chạy thoát đâu.”
“Ledroptha,” ngài Benedict nghiêm giọng quát. “Không cần phải làm thế.”
Lão Curtain nhìn ông vẻ ngờ vực. “Ồ, nhưng ta chọn việc xảy ra theo cách thế. Và việc bọn trẻ đến đây càng khiến vấn đề đơn giản. Ngươi vừa hỏi ta cách đây một phút trước rằng tại sao ta lại kể cho các ngươi những chuyện này vào lúc này. Câu trả lời là ta cần phải thận trọng. Ta không quan tâm kể cho ngươi nghe tin rồi ngươi có thể tận dụng để chống lại ta. Ngươi vừa tự chứng tỏ chính mình không đáng tin cậy nên hóa chất Sự Thật của ta sẽ khó phát huy tác dụng - ngươi luôn chủ ý nói những lời lẽ tưởng như thực nhưng hoàn toàn vô ích. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi hóa chất - làm thế nào ta sử dụng nó nhỉ? - được đưa vào mà không có thành phần phụ trợ. Và giờ những thành phần đó đã nằm trong tay ta rồi.”
Lão Curtain lôi đôi găng tay bạc bóng loáng của lão ra. Bọn trẻ theo bản năng giật nảy người lên. Thấy phản ứng của chúng, lão toe toét cười và vỗ đôi găng lên đầu gối. “Ta ngờ rằng có bọn trẻ ở đây, ngươi sẽ tỏ ra sẵn lòng nói cho ta hay những điều ta muốn biết. Ngươi muốn nói gì hả, Benedict? Ta có nên xỏ “đôi găng dành cho trẻ em” của ta không?”
Ngài Benedict nhìn em trai mình với vẻ mặt vô cùng lo lắng. “Ledroptha, chú không thể nào...”
“Đừng có bảo ta không thể làm gì!” Lão Curtain quát lên. Lão nhanh chóng nhắm mắt vào và hít một hơi thở sâu. Một lúc sau lão mới mở mắt ra. “Ngươi có thể nói điều ngươi muốn,” lão thốt lên giọng điềm tĩnh hơn, “nhưng nếu những câu trả lời của ngươi không hữu ích với ta, thì bọn trẻ sẽ phải trả giá.”
Lâo Curtain phóng vụt lên trước trên xe lăn - suýt nữa bỏ lại bọn trẻ và ngài Benedict - và cầm lấy một cái lọ nhỏ và một ống thuỷ tinh ở chiếc bàn gần đó. Lão xoay tròn chiếc xe rồi lăn trở lại chỗ ngài Benedict. “Chúng ta bắt đầu chứ?”
Ông Benedict bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt người em trai. “Làm thế nào ta biết được chú sẽ không làm đau bọn trẻ dù có gì xảy ra đi chăng nữa?”
“Một câu hỏi hợp lí đây,” lão Curtain nhỏ một giọt chất lỏng từ chiếc lọ. “Để ta làm cho tâm trí ngươi được thoải mái nào.”
Lão nghiêng chiếc ống thuỷ tinh, ngửa đầu ra sau, và đổ giọt chất lỏng vào miệng. Ngay lập tức mắt hắn căng ra và lúc lắc đầu, như thể vừa nuốt phải hắc ín. “Ta hứa,” lão nói thật nhanh, giọng miễn cưỡng, “rằng nếu ngươi kể cho ta tất cả những gì ta muốn biết, ta sẽ không làm đau bọn trẻ này. Ta sẽ dùng Máy Thì Thầm để xoá đi kí ức của chúng về sự việc này, và như thế chúng sẽ không còn là mối đe đoạ cho kế hoạch của ta và có thể sống tiếp phần đời còn lại an toàn. Ta sẽ không đề nghị ngươi điều gì tốt hơn thế đâu, nhưng như ta đã nói, ta xin hứa.”
Hai người lặng lẽ quan sát nhau, lão Curtain với cái nhìn thách thức, ngài Benedict với nét mặt suy tư, cân nhắc. Rốt cục ngài Benedict chuẩn bị nói, thì Constance hét lên ngắt lời, “Lão đang nói dối đấy, ngài Benedict ạ! Đó không phải hóa chất Sự Thật đâu! Lão đã đánh tráo các lọ thuỷ tinh khi ông đang ngủ gục!”
Ngài Benedict thất vọng như thể ông vừa nhận được một tin tức khủng khiếp nhất, cất tiếng bằng giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để bọn trẻ nghe thấy, “Ta đã biết lão nói dối, bé con ạ.”
Lão Curtain nhìn sang Constance với vẻ kinh ngạc. “Chà, chà, chà,” lão nói nâng cao giọng cuối câu. “Sao giờ ngươi có thể biết được ta đã tráo các lọ đựng hả?”
Constance hớt hải nhìn lại lão. Cô bé không hề biết làm thế nào biết được về những chiếc lọ. Cô chỉ biết rằng cô bé không muốn ngài Benedict bị lừa gạt, và rằng việc cô phát giác ra điều dối trá đó dường như khiến lão Curtain rất khoái trá.
“Ta đã đánh tráo chúng, nhưng trước khi các ngươi tới rất lâu rồi,” lão Curtain lầm bầm như thể tự nói một mình. Lão gõ theo nhịp những ngón tay lên tay vịn ghế lăn. “Vậy mà ngươi biết được... ngươi đã biết được. Ôi chao, ngươi quả là một bé con hữu ích đấy, Constance. Ta đã không biết điều đấy.”
Lão Curtain nhoẻn miệng cười xum xoe. “Ta sẽ không dại gì hứa hẹn như thế đâu, Benedict ạ. Tuy nhiên, ta sẽ hứa không làm tổn hại bọn trẻ vào lúc này - nhưng chỉ khi ngươi trả lời ngay lập tức. Đó là đề nghị của ta. Ta có nên đeo găng tay, hay...?”
“Không cần thế đâu,” ngài Benedict đáp. “Chỉ cần hứa thôi.”
“Ta hứa,” lão Curtain nói ngay, rồi quay sang nhìn Constance với vẻ ranh mãnh. “Ta đang nói thật, phải không bé con?”
Constance sợ sệt nhìn lão chằm chằm, rồi gật đầu.
Lão Curtain hài lòng, quay lại nói tiếp với ngài Benedict. “Giờ nói cho ta biết nhanh lên, không chơi đùa nữa! Người mà ngươi nhắc đến là ai? Và ngươi đừng có mà hỏi người đó là ai! Ngươi biết ý ta nói gì: người đó “vô cùng thân cận” với ngươi - người duy nhất có thể tìm được các thông tin cho ta! Chính đó là những lời ngươi nói ra! Giờ thì đó là ai?”
Ngài Benedict nhìn thẳng vào người em trai. “Là chú.”
“Ta ư?” lão Curtain thốt lên sửng sốt. Mắt lão nheo lại, rồi đưa hai tay lên miệng, thổi thổi vào chúng như thể đang lạnh cóng. Rõ ràng lão đang cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngươi có ý gì hả, ta ư? Làm thế nào mà ta có thể tìm được các thông tin cho chính ta?”
“Chú đã có thể làm thế rất đơn giản bằng việc để chúng ta đi, chính là lời đề nghị ta nói đi nói lại với chú rồi,” ngài Benedict đáp. “Nếu chú thả chúng ta, ta có thể tiết lộ thông tin.”
Lão Curtain giơ hai tay lên trời. “Nhưng ngươi chẳng nói rằng không biết đó sao!”
“Ta không nói gì như thế cả.”
Chiếc xe lăn của lão Curtain chồm về phía trước, rồi với tốc độ nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, lão nhảy bật lên từ ghế và đáp xuống cách chỗ ngài Benedict vài centimet. Lão chỉ tay vào mặt ngài Benedict. “Và có chuyện gì nếu ta doạ sẽ làm đau các chiến hữu của ngươi? Thì ngươi sẽ không tiết lộ gì cả hả?”
“Ta chắc chắn sẽ nói,” ngài Benedict đáp. “Nhưng vẫn chính chú là người cung cấp tin cho những dự tính tương lai của chú.”
“Thế nên ngươi cứ nói năng kiểu đó để tránh né các câu hỏi khác hả?” lão Curtain gầm lên, cuối cùng cũng hiểu ra. “Ngươi biết là ta không muốn lãng phí một giọt hóa chất nào nữa. Ngươi biết ta muốn để dành nó!”
“Theo như ta hiểu, đúng thế.” Ngài Benedict đáp lại cái nhìn giận dữ của người em trai bằng ánh nhìn chằm chằm bí hiểm.
Bọn trẻ quan sát đầy hy vọng. Nếu lão Curtain càng giận dữ, lão có thể ngủ gục, và chúng có thể cố tìm cách trốn thoát. Có thể...
Nhưng sau giây lát run rẩy vì bị xúc phạm, lão Curtain lại trấn tĩnh. Lão mỉm cười, gật gù, và chắp tay ra sau lưng. Chiếc xe lăn tiến sau lão như thể một thú nuôi được huấn luyện thuần thục.
“Đủ rồi,” lão vừa nói vừa ngồi xuống ghế. “Cuối cùng thì ngươi vừa đáp lại đặc ân của ta bằng sự phản bội. Ngươi phải thất vọng với chính mình kinh khủng lắm đấy, Benedict ạ. Giờ thì ta sẽ có cỏ đêm của ta và cả Máy Thì Thầm của ta nữa, và bọn trẻ cũng đang chứng tỏ rất hữu dụng rồi...” Lão xoay chiếc xe lăn và nhìn sang Constance vẻ thăm dò.
“Ledroptha,” ngài Benedict hỏi. “Ta có nên cho chú biết ta đã khám phá ra thứ gì bây giờ không, hay chú muốn chờ đợi hơn?”
“Có,” lão Curtain đáp, háo hức ngoảnh sang nhìn ông. “Cho ta biết ngay đi.”
“Thế thì ta sẽ cần chú tắt đèn đi.”
“Cái gì?”
“Đèn pha. Tắt hết đi. Có một chiếc điều khiển trên bàn.”
“Ta biết cái điều khiển đó ở đâu,” lão Curtain đáp. “Và ta để đèn sáng là có lý do chính đáng cả - để không có gì ngươi làm mà ta lại không thấy.”
Ngài Benedict mỉm cười kiên nhẫn. “Ta dĩ nhiên cũng đã biết thế. Nhưng nếu chú muốn thấy cái ta đang giấu giếm chú, thì phải tắt đèn đi.”
Lão Curtain nhìn ông lạnh lùng. “Trước khi ta tắt đèn, ta có cần nói rõ bọn trẻ sẽ phải chịu hình phạt nào nếu đây là một kế hoạch định đánh lừa ta không?”
“Ta không nghĩ việc giải thích đó là cần thiết, không cần đâu. Ta cam đoan với chú ta không định làm gì cả khi đèn đã tắt.”
Lão Curtain lùi chiếc xe lại chỗ cái bàn và nhấc chiếc điều khiển lên. Lão kiểm tra nó kĩ càng, rồi - để giữ an toàn - lăn xe đi và đưa chiếc hộp điều khiển cho S.Q., anh chàng đang đứng quan sát mọi việc với thái độ im lặng ngoan ngoãn và biết nghe lời khi đứng cách xa an toàn. “Rất tốt, Benedict. Chúng ta hãy hy vọng ngươi không làm nguy hại tới các bạn trẻ của ngươi một cách vô ích. S.Q. gạt cái công tắc đó đi!”
S.Q. làm như được ra lệnh, chiếc hang hoàn toàn tối om. Nhưng bóng tối chỉ kéo dài giây lát, vì các bức vách, nhũ đá và măng đá nhanh chóng sáng dần lên những ánh màu xanh lục.
“Cái mà chú đang thấy là một dạng rêu mờ xuyên thấu,” ngài Benedict giải thích. “Chính nó khiến đá có vẻ trông ẩm ướt và nhớp nháp dưới ánh sáng. Trong bóng tối, như chú thấy đấy, nó phát sáng óng ánh.”
Lão Curtain ngồi im lặng sững sờ một lúc lâu. Rồi lão bật cười. Thoạt đầu nhẹ nhàng, rồi càng sau càng to hơn - và sau đó thì càng the thé the thé - cho tới khi các bức vách hang vang vọng những tràng cười đắc ý rùng rợn của lão Curtain.
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải Cứu Ngài Benedict Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải Cứu Ngài Benedict - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải Cứu Ngài Benedict