People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 175
ũng may, mạch mặc dù yếu nhưng không phải là trở ngại lớn.
Tưởng Nhược Nam đặt tay hắn vào lại trong chăn rồi kéo chăn lên ngực cho hắn. Sau một thời gian bị giày vò, cơ thể đang suy nhược, lúc này rất dễ bị cảm lạnh.
Làm xong mọi việc, nàng quay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, thấy mắt hắn từ từ mở ra, đôi đồng tử màu nâu nhìn nàng chăm chú. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ta không sao, nàng không cần phải lo. Không đau như nàng nghĩ đâu.”
Tay hắn không ấm nóng như trước kia, mà lạnh như băng, Tưởng Nhược Nam mặc dù biết đây là phản ứng sau khi châm cứu nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng. Ngoài mặt nàng tỏ vẻ điềm tĩnh thoải mái, “Ta không có gì phải lo cả.”
Hắn nhìn nàng, cười cười,khẽ nói: “Nàng lo lắng, ta biết, nàng không gạt được ta đâu.” Hắn buông tay.
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, bước về phía trước được hai bước, ngực đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi. Lúc này, trái tim nàng bỗng dưng trào dâng một cảm xúc khó kìm nén.
Nếu… nếu…
Nàng “xoạt” một cái quay đầu lại, nhìn hắn.
Tưởng Nhược Nam quay người lại, sóng lòng cuộn dâng, một vài lời đã như buột khỏi miệng, nhưng lại thấy Cận Thiệu Khang đã ngủ từ bao giờ, hơi thở dần dần bình thường trở lại.
Trái tim đang thấp thỏm của nàng đã rơi về vị trí cũ, tâm trạng dần bình tĩnh.
Nàng nhìn hắn, khẽ cười.
Nếu… nếu thiếp đồng ý thử lại lần nữa, cố gắng thêm lần nữa, thì chúng ta có thể quay lại như ngày xưa không?
Tưởng Nhược Nam, ngươi thật chẳng ra sao, lại để những hồi ức đẹp đẽ làm tâm trí mê muội, ngươi thật sự có niềm tin ấy ư? Nếu không có thì ngươi dựa vào cái gì để nói ra những lời vô trách nhiệm như thế, hà tất phải hại mình hại người thêm lần nữa?
Nếu quyết định lần thứ nhất phải tới một nửa là do thời thế ép buộc, thì lần này ngươi có lý do gì để giải thoát cho mình nếu lại thất bại?
Cũng may… may là hắn đã ngủ, may là nàng chưa có cơ hội nói ra những lời như thế…
Hoặc giải thích theo cách khác, liệu đây có phải do số mệnh sắp đặt?
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, quay người đi, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ba ngày liên tiếp sau đó, đều như vậy, Tưởng Nhược Nam bắt mạch cho Cận Thiệu Khang xong, lại để Thẩm Thanh cầm kim.
Có lẽ do sợ Tưởng Nhược Nam sẽ lo lắng, nên cho dù Cận Thiệu Khang có khó chịu tới đâu cũng cố gắng không lên tiếng, nhưng sắc mặt hắn mỗi ngày lại khó coi hơn, cơ thể cũng ngày một suy nhược hơn, Tưởng Nhược Nam biết sự đau đớn sẽ ngày một tăng, tuyệt đối không được nhẹ nhàng như hắn vẫn thể hiện. Mỗi lần hắn châm cứu xong, nàng vào phòng bắt mạch cho hắn, dù sắc mặt trắng bợt như người chết, hắn vẫn cố tỏ vẻ nhẹ nhàng nói với nàng vài câu, còn nàng vờ như không biết gì, cũng khẽ khàng đáp lời hắn như dỗ dành trẻ con.
Nếu hắn đã muốn nàng cảm thấy rằng hắn không đau đớn thì nàng cũng vờ như nàng không nhìn thấy nỗi đau của hắn; hắn không muốn nàng lo lắng, nàng không muốn khiến hắn thêm buồn bã vì sự lo lắng của mình. Dù sau khi bắt mạch xong, một kẻ nằm trên giường thở vắn than dài, một người sẽ lặng lẽ ngồi rơi nước mắt trên xe ngựa, nhưng ngày hôm sau khi gặp nhau, hai bên đều cố nở một nụ cười bình thản.
Ba ngày sau, việc điều trị kết thúc, qua lần chịu khổ này, Cận Thiệu Khang đã thành công ép ứ khí trong huyệt đạo quanh người ra, nhưng vì phải chịu đựng đau đớn nên hắn tiều tụy tới mức không còn ra hình người nữa.
Thái phu nhân thấy bộ dạng đó của con trai, đau lòng tới mức rơi nước mắt, nghĩ đến việc Tưởng Nhược Nam chính là nguồn căn gây ra nỗi đau đớn này cho con trai, nhất thời chẳng còn e dè trước thân phận cao quý của nàng nữa, muốn mắng cho nàng một trận cho hả giận. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy trong ba ngày mà nàng gầy rộc đi không ít, mắt thâm quầng, thì sự oán hận trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Quay đầu lại, bà nói với Trương ma ma thân tín: “Ta thật sự không hiểu, cô ta có thể một thân một mình sinh và nuôi con của Hầu gia, nhưng không phải vì muốn báo thù mà còn rộng lượng để bọn trẻ nhận tổ quy tông. Cô ta có thể toàn tâm toàn ý trị thương cho Hầu gia, lo lắng tới mức gầy rộc cả người. Nhìn thì cũng không phải là rất hận, cũng không phải đã hết quan tâm, vậy tại sao trước kia lại quyết liệt như thế, giờ lại không chịu quay về? Trước kia, chuyện của Thanh Đại có nghiêm trọng như vậy không? Ai chẳng sống như thế? Tại sao cô ta có thể tuyệt tình vậy?”
Trương ma ma trầm mặc hồi lâu, một lát sau, bà mới khẽ nói: “Con dâu Ánh Tuyết của lão nô cũng từng kể cho lão nô nghe một vài chuyện về phu nhân, không biết Thái phu nhân có muốn nghe hay không?”
Thái phu nhân lập tức nói: “Mau mau nói cho ta nghe xem.”
“Ánh Tuyết nói, phu nhân không giống với những người con gái bình thường khác, không thể áp dụng quy tắc bình thường cho phu nhân, nếu không, với tính cách của phu nhân, chẳng ai giữ được người. Vì vậy, nếu muốn giữ phu nhân thì phải có sự nhượng bộ nhất định.” Nói đến đây, Trương ma ma ngập ngừng, sau đó Trương ma ma mới khẽ khàng nói tiếp: “Thái phu nhân, sự cứng rắn của phu nhân người cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu người còn nghĩ đến những điểm tốt của phu nhân, nếu người thật sự thương Hầu gia thì người đừng chờ phu nhân nhượng bộ nữa…”
Thái phu nhân ngẩng phắt đầu lên nhìn Trương ma ma, vẻ mặt đầy giận dữ: “Lẽ nào ngươi muốn ta nhượng bộ?” Trương ma ma sợ hãi cúi đầu xuống, “Lão nô lỡ lời, lão nô nói năng linh tinh, mong Thái phu nhân đừng trách phạt.”
Trương ma ma đợi cả nửa ngày cũng không thấy Thái phu nhân lên tiếng, bà ta lẳng lặng ngẩng đầu liếc nhìn Thái phu nhân một cái, thấy sự tức giận trên mặt Thái phu nhân đã biến mất tự khi nào. Thái phu nhân đang ngẩn ngơ nhìn lò hương được đặt trên chiếc đế bằng sứ, nhìn làn khói vấn vít từ lò hương bay lên, bà thở hắt ra một hơi dài.
Bảy ngày sau đó là thời gian mà Cận Thiệu Khang tĩnh dưỡng, vì sử dụng châm cứu nên nguyên khí của hắn bị tổn thương nặng nề, cơ thể suy nhược, điều này không có gì bất ngờ. Vậy nên ngày nào Tưởng Nhược Nam cũng đến để kiểm tra tình hình của hắn.
Hàng ngày nàng đều đến vào giờ Tị buổi trưa. Mỗi khi trời sáng, Cận Thiệu Khang đều mong giờ Tị tới nhanh; mỗi khi Tưởng Nhược Nam kiểm tra tình hình của hắn xong và rời phủ, hắn lại mong trời mau tối, mong ngày hôm ấy mau trôi qua, mong giờ Tị ngày mai mau đến.
Hôm nay, Tưởng Nhược Nam đến đúng giờ, Cận Thiệu Khang nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của nàng, sự lo lắng sốt ruột trong lòng mới dần lắng xuống.
“Hầu gia, hôm nay cảm thấy thế nào?” Mỗi lần gặp mặt, câu đầu tiên bao giờ nàng cũng hỏi như thế. Hỏi xong, lại bắt mạch cho hắn như thường lệ, sau đó nàng nở nụ cười vui vẻ, “Hầu gia, tình hình hôm nay không hề tệ.”
Rồi nàng lại dặn Ánh Tuyết phải chú ý một số vấn đề, còn để lại cả phương pháp thực liệu cho hắn.
“Lâu quá rồi không được gặp bọn trẻ, chúng vẫn khỏe chứ?” Cận Thiệu Khang khẽ ngóc người dậy, Ánh Tuyết thấy thế vội vàng kê gối ra sau lưng cho hắn.
Tưởng Nhược Nam quay lại, chau mày nói: “Chàng vẫn nên nằm thì hơn, mấy ngày này chàng cần phải tĩnh dưỡng.”
Cận Thiệu Khang cười đáp: “Nằm bao nhiêu ngày như thế, lưng tê hết cả, thỉnh thoảng ngồi dậy cũng thoải mái.”
Tưởng Nhược Nam viết thực đơn đưa cho Ánh Tuyết, trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: “Bọn trẻ cũng khỏe, sáng sớm nay chúng cũng nói với thiếp rằng lâu rồi không được gặp cha, hỏi thiếp bao giờ có thể đến Hầu phủ thăm cha.”
Cận Thiệu Khang thấy lòng ấm áp, thầm nghĩ, đúng là con trai của mình.
“Đừng cho chúng tới vội, chúng nhìn thấy bộ dạng này của ta sẽ sợ mất. Đợi ta hồi phục hẵng hay.”
Tưởng Nhược Nam cười: “Thiếp cũng nghĩ thế.” Sau đó giống như nghĩ tới việc gì rất vui, nụ cười của nàng mở rộng hơn, “Thời gian này bọn trẻ rất đắc ý, cầm con hổ nhỏ đi khắp nơi khoe khoang, gặp ai cũng nói là do cha chúng thắng được. Trong mắt chúng, chàng chẳng khác gì anh hùng.” Nói xong, nàng ngồi xuống bên chiếc bàn tròn.
Cận Thiệu Khang thấy nàng ngồi, biết là nàng sẽ không đi ngay, trong lòng rất vui. Hắn thận trọng lựa chọn từ ngữ cũng như đề tài, không dám nói những lời phá hỏng không khí nhẹ nhàng này.
Hắn nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nàng, cười: “Thực ra khi ấy ta cũng rất căng thẳng, đã lâu không tập luyện, chỉ sợ trở thành trò cười cho mọi người.”
Tưởng Nhược Nam tỏ ra bất ngờ, “Thật không? Thiếp thấy chàng rất bình tĩnh, còn tưởng trái tim chàng làm bằng thép.”
Khi ấy, nàng vẫn luôn dõi theo ta sao? Trái tim Cận Thiệu Khang đập rộn ràng, giọng điệu cũng tự nhiên hơn, "“Thứ mà bọn trẻ thích như thế, ta là cha chúng đương nhiên không thể để chúng thất vọng. Cứ nghĩ tới việc ấy, nên tự nhiên ta cũng bình tĩnh hơn.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, “Xem chàng đắc ý kìa… Có điều, biểu hiện hôm ấy của chàng rất xuất sắc.” Giống như cảnh diễn trong phim.
Hai người nói chuyện vu vơ một lát, không khí hết sức tự nhiên như thời gian họ chưa động phòng. Ánh Tuyết đứng bên nhìn cảnh ấy, đột nhiên thấy mắt mình cay cay, bèn lẳng lặng lui ra ngoài, để họ được ở riêng với nhau.
Nhưng Tưởng Nhược Nam nhận ra ý đồ của Ánh Tuyết ngay, nàng đứng dậy, cười với Cận Thiệu Khang: “Không còn sớm nữa, thiếp phải về cho hai đứa trẻ ăn cơm. Cáo từ. Chàng phải chú ý đến sức khỏe. Thực đơn do thiếp ghi chàng phải ăn hết mới tốt.”
Nói xong, nàng quay người bước ra cửa.
“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang khẽ gọi tên nàng từ phía sau, giọng hắn rất tình cảm.
Tưởng Nhược Nam căng thẳng, vô thức không dám quay đầu lại.
Thiệu Khang, đừng nói gì cả, đừng làm trái tim thiếp dao động…
“Đi đường cẩn thận.” Hắn khẽ nói.
“Ừm.” Tưởng Nhược Nam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Ánh Tuyết không thể nín nhịn được nữa, quỳ trước giường Cận Thiệu Khang, nói: “Hầu gia, tại sao ngài không giữ phu nhân ở lại? Nô tỳ cảm thấy, chỉ cần Hầu gia lên tiếng, phu nhân sẽ quay lại.”
Năm năm nay Ánh Tuyết vẫn phụ trách việc ở Thu Đường viện, vì là người thân cận với Tưởng Nhược Nam nên rất được Cận Thiệu Khang tin tưởng, Ánh Tuyết mới có gan nói những lời như thế.
“Thấy Hầu gia và phu nhân thế này, nô tỳ rất đau lòng.”
“Bởi vì ta không muốn ép nàng phải quyết định, ta không muốn miễn cưỡng nàng.” Cận Thiệu Khang chậm rãi xuống giường.
Không phải nàng không hiểu tâm tư của hắn, nhưng nàng vẫn không muốn quay lại, nếu hắn lên tiếng thỉnh cầu, chính là càng ép nàng rời xa hắn hơn. Hắn chưa bao giờ có ý định từ bỏ, nhưng lại không thể vội vàng quá.
Năm ngày sau, cơ thể của Cận Thiệu Khang bắt đầu dần hồi phục, qua mười ngày, Cận Thiệu Khang đã có thể xuống giường hoạt động như bình thường.
Ai cũng có thể nhận ra sức khỏe của Cận Thiệu Khang đã được cải thiện rõ rệt.
Mặc dù thân thể hắn vẫn gầy, nhưng đôi mắt đã trở lại tinh nhanh như trước kia, thể hiện rõ nội lực của hắn đã được khôi phục. Còn về cơ thể suy nhược, chỉ cần qua một thời gian bồi bổ điều dưỡng sẽ khôi phục lại như thường.
Thái phu nhân thấy con trai mình ngày một khỏe mạnh hơn, do vui mừng nên cũng có phần nhẹ nhàng tử tế với Tưởng Nhược Nam, có điều sau khi Cận Thiệu Khang hồi phục thì Tưởng Nhược Nam cũng ít tới Hầu phủ.
Thời gian sau này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên trở nên bận rộn, không ít quý nhân trong kinh thành nhờ người này người kia, muốn mời Tưởng Nhược Nam tới chữa bệnh giúp. Những quý nhân này là thế, hễ có chút bệnh cỏn con cũng muốn mời thần y tới chữa. Nhưng Tưởng Nhược Nam chỉ có hai tay, bận rộn không kể xiết, hơn nữa giờ nàng đã là Công chúa, lại không mở đại phu đường, chỉ mắc vài bệnh lặt vặt cũng tới tìm nàng thì thật chẳng ra sao.
Vì vậy, bình thường nàng đều bảo người bệnh viết triệu chứng ra, nếu là bệnh vặt, nàng sẽ bảo họ mời đại phu khác tới chữa trị, còn những bệnh thật sự khó, những bệnh mà danh y cũng bó tay, nàng mới giữ lại để nghiên cứu chi tiết. Mà những bệnh này đa phần là bệnh của phụ nữ.
Nhưng cho dù là thế thì nàng vẫn vô cùng bận rộn.
Một lần, Tử San thấy nàng đi lại mệt mỏi, bèn nói: “Tỷ tỷ phải có một người giúp đỡ mới được, đáng tiếc từ nhỏ muội đã không có huệ căn với nghề này. Tăng gia gia dạy muội lâu như vậy, ngay cả các vị thuốc muội còn nhầm, nếu không đã có thể giúp tỷ rồi.”
Tưởng Nhược Nam nghe Tử San nói vậy, đầu bỗng như lóe lên ý tưởng, đúng thế, tại sao nàng không tìm một đồ đệ? Ở thế giới này, đa số các đại phu đều là nam, nên không tiện chữa bệnh nữ giới, nếu nàng có thể nhận vài nữ đồ đệ rồi phân bổ họ tới các huyện các trấn, thì chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề của nữ giới hay sao? Biết đâu như thế có thể kéo dài được tuổi thọ của phụ nữ, mà những nữ đại phu này, cho họ cấp bậc nhất định để họ nhận bổng lộc của triều đình, dù thành thân rồi, vẫn có thể đảm nhiệm chức vụ, như thế chẳng phải rất tốt ư?
Đừng nói những lời như phụ nữ không thể xuất đầu lộ diện, triều đình đã cho phép một Công chúa như nàng được chữa bệnh cho người khác, cho thấy quy định không phải không thể thay đổi. Chỉ cần mang lại lợi ích cho nhiều người, chắc chắn họ sẽ vui vẻ tán thành.
Sau khi nghĩ xong, Tưởng Nhược Nam vô cùng hào hứng, giống như tìm được mục tiêu mới cho cuộc đời mình vậy.
Đầu tiên nàng nói với Thái hậu về suy nghĩ của mình, Thái hậu nghe xong có phần kinh ngạc, “Nhận đệ tử nữ? Học xong sẽ phân về các huyện các trấn, chuyên khám bệnh cho nữ giới ư?” Người sững sờ mất một lúc, rồi mới đáp: “Nghe cũng không tệ đâu, nhưng con định tìm nữ đệ tử ở đâu?”
Tưởng Nhược Nam đã có kế hoạch cụ thể: “Học y cần phải biết chữ, nên có thể tuyển chọn trên khắp cả nước, cũng có thể tìm người trong các gia đình quan viên cấp thấp. Nếu mọi người nhất thời không thể chấp nhận được việc này thì có thể chọn ngay những người con gái nhanh nhẹn biết chữ của những quan viên phạm tội, tầm tuổi từ mười ba tới mười lăm, con sẽ dạy họ hai năm, sau đó điều về các địa phương khác.”
Thái hậu chau mày, “Nếu tầm mười lăm tuổi, học hai năm là mười bảy tuổi rồi, đến lúc ấy cũng là tuổi phải xuất giá.” Vừa học xong, lại gả chồng, gả chồng xong, liệu còn có thể ra ngoài nhậm chức không? Tiêu tốn bao nhiêu sức lực và thời gian như thế, chẳng lẽ chỉ để bồi dưỡng ra một đại phu gia đình?
Tưởng Nhược Nam đáp, “Vì vậy cần phải nói trước, ký cam kết, tất cả những nữ tử theo con học y, ngoài hai mươi tuổi mới được thành thân.” Như thế cho dù sau này thành thân rồi không đảm nhiệm chức vụ của một đại phu nữa, cũng đã báo đáp cho xã hội được ba năm, thời gian ba năm ấy cũng đủ để nàng đào tạo được một lớp người mới rồi.
Thái hậu mở to mắt kinh ngạc: “Hai mươi tuổi mới thành thân?” Theo như Thái hậu biết, thường những gia đình có chút danh tiếng, tài sản, đã đính hôn cho con gái trước tuổi cập kê, đợi cập kê xong là hoàn hôn, chậm nhất cũng không để quá mười tám hai mươi, hà khắc như thế này, ai còn dám cho con gái theo học?
Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, “Vì vậy nên con mới muốn tìm những cô gái trong số các quan viên phạm tội.” Những người con gái ấy, hoặc là tha hương cầu thực, hoặc trở thành nô bộc, cuộc sống khổ không kể xiết, học y biết đâu lại mở ra cho họ một con đường sống, là cơ hội để họ có cuộc sống mới. Nàng tin họ sẽ không vì cái điều kiện ngoài hai mươi mới được thành thân mà do dự.
Thái hậu cười đáp: “Xem ra con đã nghĩ chu đáo mọi bề rồi. Suy nghĩ của con mặc dù chưa phải kín kẽ, nhưng nghĩ kĩ thì cũng có tính khả thi. Bồi dưỡng các nữ đại phu chuyên chữa bệnh cho nữ giới, coi như một hành động tạo phúc cho bách tính của triều đình, ta tin Hoàng thượng sẽ không phản đối. Được, ai gia sẽ bàn với Hoàng thượng.”
Tưởng Nhược Nam dập đầu trước Thái hậu: “Đa tạ Thái hậu đã ủng hộ.”
Thái hậu đỡ nàng dậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói: “Nhược Lan, tâm tư của con đặt hết vào những việc này, còn việc chung thân đại sự của chính mình thì sao? Con đã suy nghĩ tới chưa? Con có suy nghĩ gì cứ nói cho ai gia nghe, ai gia sẽ thay con làm chủ. Cho dù là Hoàng thượng cũng không thể can thiệp vào hôn sự của con, ai gia nhất định sẽ để con được xuất giá vui vẻ.”
Những lời của Thái hậu khiến lòng nàng vô cùng ấm áp, nhất định ở kiếp trước nàng đã tích không ít đức nên kiếp này mới có được người thương yêu mình như Thái hậu. Nàng dựa vào vai Thái hậu, khẽ đáp: “Thái hậu, người không cần lo lắng cho con, được làm những việc mình thích, chỉ vậy thôi đã rất vui vẻ thỏa mãn.”
“Con ngốc ạ, cuộc đời còn dài như thế, cũng phải có người để nương tựa chứ.”
“Vậy con nương tựa Thái hậu là được rồi.”
“Thật đúng là những lời hồ đồ, ai gia đâu thể sống lâu như thế.”
“Nhược Lan nhất định sẽ nghĩ cách để Thái hậu sống lâu trăm tuổi.”
“Con bé ngốc nghếch này.” Thái hậu giơ tay ra vuốt ve má nàng, nụ cười vô cùng dịu dàng.
Sau khi nói chuyện này với Thái hậu được vài ngày thì Tưởng Nhược Nam được Cảnh Tuyên Đế triệu kiến.
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân