Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127
áng sớm hôm sau, từ trên xuống dưới Hầu phủ đều chuẩn bị để tới chùa Vân Khai dâng hương lễ Phật.
Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên, Thanh Đại, và người bên phòng của Triệu di thái thái cùng hai vị tiểu thư họ Cận. Phu quân Cận Yên Hồng vì không thể vắng mặt ở huyện nha quá lâu nên đã rời Hầu phủ từ năm hôm trước. Còn phu quân của Cận Yên Vân là quan ở kinh thành nên đã nghỉ phép, cùng cả nhà Cận Thiệu Khang đi dâng hương.
Vu Thu Nguyệt bởi chuyện ngày hôm qua, bị Cận Thiệu Khang cấm túc, nên cuộc xuất hành hôm nay không được tham dự. Vì vậy, cô ta căm hận trong lòng, không muốn cầu xin Bồ Tát phù hộ. Hiện giờ cô ta đang sùng bái một vị tôn thần khác, cho dù có đến Vân Khai tự cũng sẽ không thành tâm thành ý. Chỉ là có dịp được đi ra ngoài cùng với Hầu gia, có lẽ cô ta sẽ tìm được cơ hội để ở riêng với hắn, ngâm thơ làm đối, nhớ lại quá khứ trước đây, biết đâu lại níu kéo được trái tim hắn quay về. Nhưng tất cả đều bị tiện nhân kia phá hỏng.
Nhớ tới chuyện ấy, Vu Thu Nguyệt hận tới mức chỉ muốn lột da Thanh Đại.
Cả đoàn người, năm chiếc xe phủ lụa đỏ, đi bên cạnh là rất nhiều a hoàn, ma ma theo hầu, rầm rập tiến về phía Vân Khai tự ở ngoại thành. Dọc đường thu hút sự chú ý của người dân, mọi người thấy dấu hiệu trên xe ngựa liền biết đấy là người của Hầu gia, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tưởng Nhược Nam, Thanh Đại và Cận Yên Nhiên cùng ngồi với Thái phu nhân trong một chiếc xe ngựa. Cận Thiệu Khang và Cận Thiệu Đường cùng phu quân của Cận Yên Vân ngồi cùng một xe. Triệu di thái thái, Vương thị và hai vị tiểu thư họ Cận ngồi trên một chiếc xe khác. Vài ma ma có tuổi, có tí chức sắc trong Hầu gia cùng các a hoàn mang theo con nhỏ, lần lượt chia nhau ra ngồi ở hai chiếc xe còn lại.
Dọc đường, hình như Thanh Đại rất vui, ngồi bên cạnh Thái phu nhân nói những câu khiến bà vui lòng, Cận Yên Nhiên cũng ríu ra ríu rít không ngừng. Còn Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh chỉ thỉnh thoảng thêm một hai câu, thời gian còn lại nàng thỉnh thoảng lại chú ý quan sát Thanh Đại.
Thanh Đại lại làm như không hay biết gì, thường xuyên quay đầu hào hứng gọi nàng, chỉ trỏ cho nàng xem cái này cái kia, bộ dạng kích động như đứa trẻ con đã lâu không được ra ngoài chơi.
Xe ngựa đi gần một tiếng đồng hồ, xương cốt Tưởng Nhược Nam ê ẩm, cuối cùng cũng đến Vân Khai tự.
Vân Khai tự là một miếu cổ linh thiêng gần kinh thành, thường xuyên khói hương nghi ngút. Diện tích rộng lớn, trang nghiêm trật tự.
Khi xe ngựa đến Vân Khai tự, trụ trì đã sớm ra đón, đưa cả đoàn khách quý vào căn phòng được chuẩn bị sẵn từ trước để nghỉ ngơi. Buổi trưa, chùa còn dâng cơm chay thượng hạng; tới buổi chiều, lại dọn dẹp thu xếp Phật đường để khi những quý nhân này đến dâng hương không bị người ngoài quấy rầy.
Trước kia Tưởng Nhược Nam vốn không tin vào mấy chuyện thần phật này, nàng là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình, nhưng sau lần xuyên không, có những việc nàng không sao lý giải nổi. Vì vậy, lần lên chùa dâng hương lễ Phật này, nàng vô cùng thành tâm.
Đầu tiên, Thái phu nhân bước lên phía trước quỳ xuống, Tưởng Nhược Nam quỳ bên cạnh bà nghe bà lẩm nhẩm cầu khấn rất trơn tru: “Cầu Bồ Tát phù hộ cho Hầu gia vạn sự thuận lợi nơi quan trường, gia đình bình an; phù hộ cho phu thê Yên Nhiên tương kính thuận hòa, ân ái khăng khít; phù hộ cho con dâu sớm sinh đích tử cho Hầu gia; phù hộ thiếp thất Vu thị được mẹ tròn con vuông.” Tưởng Nhược Nam bất giác thở dài trong lòng, Thái phu nhân quả thật có rất nhiều việc phải lo lắng phiền muộn.
Đến lượt Tưởng Nhược Nam, nàng cung kính quỳ trên chiếc nệm, khấn: “Phật tổ trên cao, xin hãy phù hộ cho Thái hậu và Thái phu nhân luôn được khỏe mạnh, phù hộ cho Hoàng thượng có thể từ bỏ được những suy nghĩ cố chấp của mình, phù hộ cho những người quan tâm yêu thương con được bình an. Phù hộ cho con có thể cùng phu quân sống tới đầu bạc răng long.” Nàng khấn thầm trong lòng, sau đó cung kính dập đầu ba lần.
Sau đó đến lượt Triệu di thái thái và Vương thị, họ đều khấn thầm, nhưng trong lòng họ cầu xin điều gì thì không cần đoán cũng biết.
Tiếp theo đến lượt Thanh Đại, nàng ta quỳ trên nệm, hai tay chắp lại, thần sắc trang trọng, nhìn nàng ta lúc này có vẻ đẹp của sự yên tĩnh.
Khóe miệng nàng ta khẽ cử động, lẩm nhẩm đọc, nhưng tiếng nàng ta quá nhỏ, người bên cạnh không thể nghe được. Chỉ riêng Cận Thiệu Khang là người luyện võ từ nhỏ nên tai mắt thính hơn người bình thường. Những lời cầu nguyện của Thanh Đại, phần lớn hắn đều nghe thấy.
“Cầu xin Bồ Tát hãy phù hộ cho Thái phu nhân, phu nhân, Hầu gia được khỏe mạnh; phù hộ cho cha mẹ nơi Việt quốc xa xôi được vạn sự như ý; phù hộ cho Hầu gia, phu nhân cả đời ân ái, phù hộ cho Vu tỷ tỷ mẹ tròn con vuông, phù hộ… phù hộ Hầu gia chịu liếc mắt nhìn con một cái…” Nói xong bèn dập đầu ba lần.
Cận Thiệu Khang liếc mắt nhìn nàng ta, cúi đầu xuống.
Tất cả mọi người đều cầu xin Phật tổ phù hộ xong lần lượt ra khỏi Phật đường.
Đã là buổi chiều, giờ này nếu quay về thì quá gấp gáp, sợ sức khỏe của Thái phu nhân không chịu được nên họ quyết định nghỉ lại Vân Khai tự một đêm, đợi tinh thần sảng khoái, sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.
Mọi người đều đồng ý, chỉ mình Cận Thiệu Đường là lải nhải vài câu trên đường về phòng, chê tự viện chán ngắt, lại chê cơm canh trong tự viện khó ăn. Cuối cùng kết luận, “Thắp hương dâng lộc bao nhiêu như vậy mà lại dùng những thứ ấy để đón tiếp chúng ta, đám hòa thượng này cũng quá tham lam rồi.”
Sắc mặt Thái phu nhân lập tức tỏ vẻ không vui.
Triệu di thái thái vội vàng đẩy hắn một cái, khẽ giọng trách: “Ăn một hai bữa cũng không gầy được đâu.”
Cận Thiệu Đường vẫn lẩm bẩm, nhưng không dám nói thành tiếng nữa.
Tưởng Nhược Nam đứng bên nhìn vậy thì chỉ lắc đầu. Không chịu được khổ, không chịu được mệt, học hành thì chẳng đâu vào đâu, ham mê nữ sắc. Một kiểu con ông cháu cha điển hình, nhưng vừa sinh ra đã chẳng có địa vị gì, thật đúng là bi kịch…
Ngược lại, tướng công của Cận Yên Vân luôn theo sát bên Cận Thiệu Khang, thì thầm nói gì đó, bộ dạng cung kính nhưng không khúm núm, không khiến người ta thấy phản cảm. Nhìn vẻ mặt Cận Thiệu Khang thì hình như có ấn tượng rất tốt về người em rể này.
Thanh Đại và Cận Yên Hồng lại đi sau cùng, Thanh Đại còn bế con giúp Cận Yên Hồng.
Cận Yên Nhiên nhìn nhìn Thanh Đại chịu thương chịu khó, hạ giọng thì thầm với Tưởng Nhược Nam: “Thanh di nương này tính cách cũng khá tốt, hai đứa trẻ đó rất nghịch, thế mà tỷ ấy lại trông được.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ đang rất vui vẻ đi cùng Thanh Đại, trong lòng thầm nghĩ, bình thường sao nàng không có cảm giác nàng ta thích trẻ con, lúc này đột nhiên lại nhiệt tình như thế.
Nhưng rồi ngay sau đó nàng lại khinh miệt suy nghĩ ấy của bản thân. Tưởng Nhược Nam à Tưởng Nhược Nam, có phải ngươi không thể chịu được khi thấy người ta đẹp người lại đẹp nết không? Tiểu thiếp hễ có dung mạo xinh đẹp thì tâm địa phải hẹp hòi độc ác, có đúng không? Tưởng Nhược Nam bĩu bĩu môi.
Đưa Thái phu nhân về phòng rồi, Cận Thiệu Khang nói với Tưởng Nhược Nam: “Ta đưa nàng ra sau núi đi dạo. Ta đã hỏi chú tiểu rồi, chú tiểu nói sau núi có rừng phong, cảnh sắc rất đẹp.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã thấy hứng thú. Quay lại nhìn Thanh Đại đang đứng bên cạnh, vẻ mặt chờ đợi, rõ ràng là đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau. Đôi mắt ấy giống như đôi mắt của con nai nhỏ, dường như cầu xin: “Đưa muội theo đi, đưa muội theo nhé?”
Theo lý mà nói, tối qua nghe nàng ta tố cáo Vu Thu Nguyệt, lại khen ngợi mình hết lời như thế, đổi lại là chủ mẫu khác có lẽ đã đưa nàng thiếp thất này cùng đi.
Nhưng, Tưởng Nhược Nam chẳng rộng lượng được như thế, cho dù nàng ta có tâng bốc nàng lên tận trời xanh thì nàng vẫn sẽ không thích nàng ta. Tưởng Nhược Nam kéo Cận Thiệu Khang đi, không để hắn nhìn về phía Thanh Đại: “Giờ đi luôn nhé? Nghe chàng nói vậy, thiếp chỉ hận không thể bay ngay đến đó.”
Cận Thiệu Khang thấy đôi mắt lấp lánh đầy hứng thú của nàng, trong lòng rất vui, bèn đưa nàng ra sau núi đi dạo.
Hai người đi khoảng một khắc thì đến phía sau núi. Nơi này chỗ nào cũng là cây phong, mùa này lá phong đang chuyển sang sắc đỏ, từ xa nhìn lại giống như một bó đuốc đang cháy rừng rực, khiến cảnh thu tiêu điều cũng thêm phần sống động.
Cận Thiệu Khang kéo tay Tưởng Nhược Nam đi dạo trong rừng phong, trời cao mây thoáng cảnh sắc tuyệt đẹp, quay đầu sang bên cạnh lại bắt gặp nụ cười kiều diễm của người mình yêu thương, lòng hắn bỗng thấy thư thái thoải mái lạ thường, vô cùng thỏa mãn.
“Nhược Lan, sau này mỗi tháng chúng ta đều ra ngoài đi chơi nhé? Trước kia lúc nào ta cũng lo lắng việc ở phủ nha, đã lơ là không quan tâm tới nàng, khiến nàng hàng ngày bận rộn với những việc lặt vặt trong phủ, lòng ta cảm thấy hổ thẹn.”
Tưởng Nhược Nam cười hắn: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên chàng lại trở nên như thế? Nhưng, sau này nếu chàng có thể thường xuyên cùng thiếp đi nơi này nơi kia, thiếp đương nhiên sẽ rất vui.”
Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, “Giờ chúng ta chỉ có hai người, không bao lâu nữa sẽ là ba người rồi.”
“Ba người?” Nụ cười trên môi Tưởng Nhược Nam biến mất.
Cận Thiệu Khang dùng ngón tay mơn trớn má nàng, cười: “Nàng cũng phải thêm cho ta một tiểu Thiệu Khang hoặc tiểu Nhược Lan gì đấy, khi đó chẳng phải là ba người sao? Hoặc có thể chẳng bao lâu nữa sẽ là bốn người, năm người, sáu người…”
Tưởng Nhược Nam thấy yên lòng hơn, lại mỉm cười: “Chàng tưởng thiếp là heo nái hay sao?”
Cận Thiệu Khang nghiêm túc đáp: “Nàng làm sao mà giỏi như heo nái được. Heo nái mỗi lần mang thai là hơn mười đứa con đấy.”
Tưởng Nhược Nam tức giận giậm chân, “Dám mắng thiếp, xem thiếp xử lý chàng thế nào.” Dứt lời giơ tay đánh.
“Là nàng tự nói, sao lại trách ta?” Cận Thiệu Khang vừa cười vừa chạy, không quên thỉnh thoảng quay đầu lại trêu nàng, khiến nàng tức giận đuổi theo hắn đòi tính sổ. Sau cùng Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, Tưởng Nhược Nam theo quán tính nhào vào lòng hắn. Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng, nhìn hai gò má đỏ hây hây kia mà chỉ muốn siết lấy nàng mà hôn ngấu nghiến một phen.
“Thiệu Khang, ở chỗ này không chừng lại có người đấy…” Tưởng Nhược Nam giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nhắc nhở.
“Ta biết, nàng tưởng ta định làm gì?” Cận Thiệu Khang cong môi lên, cười xấu xa.
Tưởng Nhược Nam vừa xấu hổ vừa tức giận đấm hắn một cái: “Xấu xa, lúc nào cũng chỉ bắt nạt người ta.”
“Đời này kiếp này, ta chỉ bắt nạt một mình nàng thôi.” Nói rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới chịu buông nàng ra.
Tưởng Nhược Nam nhìn nụ cười của hắn, môi miệng nóng ran, ngọt ngào lan tỏa vào tận tim.
Cho tới gần giờ cơm tối hai người mới quay về.
Khi về, gặp Cận Yên Nhiên, nàng ta chặn họ lại hỏi: “Cả buổi chiều hai người đi đâu thế?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Bọn ta ra sau núi ngắm cảnh, ở đó có một rừng phong, cảnh sắc rất tuyệt.”
Cận Yên Nhiên cũng cười: “Muội với hai vị tỷ tỷ vốn cũng định ra sau núi ngắm cảnh, nhưng Thanh di nương lại kéo bọn muội lại nói sau núi chẳng có gì đáng nhìn đâu, lại đưa bọn muội tới tiền viện ngắm cây cảnh, giữ bọn muội ở tiền viện cả buổi chiều. Giờ thì muội hiểu rồi, thì ra tỷ ấy không muốn bọn muội tới đó làm phiền hai người. Thật là một người tử tế.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, bao nhiêu hứng thú bỗng nhiên tiêu tan mất một nửa.
Lúc ăn cơm tối, mọi người tụ tập, tự viện còn đặc biệt chuẩn bị phòng ăn cho họ.
Hai mươi mấy món ăn chay, khi ăn mùi vị thanh đạm rất lạ miệng, rất ngon. Mới bắt đầu, Thanh Đại luôn đứng bên cạnh Tưởng Nhược Nam để hầu nàng dùng cơm, giống như Triệu di thái thái luôn đứng bên Thái phu nhân vậy.
Thái phu nhân mở lời: “Chẳng mấy khi ra ngoài, không cần phải giữ lễ nghi này nữa. Hai người ngồi xuống ăn đi, lấy lại tinh thần để sáng sớm mai còn kịp lên đường.” Thanh Đại lần lữa mãi, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống vị trí cuối cùng, chỉ cúi đầu ăn những món trước mặt, không dám ngẩng lên nữa.
Cận Yên Vân nhìn một lúc, bèn cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, muội thật ngưỡng mộ phu nhân, cái gì phu nhân cũng có cả. Thái phu nhân thương người, phu quân thì yêu người, ngay cả đến thiếp thất cũng cung kính với người như thế, hôm nào muội phải tới thỉnh giáo phu nhân mới được.”
Tưởng Nhược Nam cũng cười đáp: “Sao, muội định theo học ta, khi quay về nạp thêm mấy thiếp thất cho phu quân muội ư?”
Hàn Dật ngồi bên cạnh hai mắt lập tức phát sáng.
Nụ cười trên môi Cận Yên Vân cứng lại, không dám nói thêm lời nào nữa. Thái phu nhân cười: “Yên Vân, nay cũng có thể coi là tìm được người trị con rồi.”
Mọi người cùng ồ lên cười vui vẻ, rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tưởng Nhược Nam thấy mệt, quay về phòng. Tự viện là nơi linh thiêng nên đương nhiên nam nữ ở riêng. Mà phòng trong tự viện lại không nhiều, nên đều bố trí mấy người chung một phòng.
Thái phu nhân ở cùng Triệu di thái thái, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên. Vương thị, Thanh Đại ở cùng hai vị tiểu thư; Cận Thiệu Khang, Hàn Dật và Cận Thiệu Đường.
Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên đều mệt, nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.
Cận Thiệu Khang không quen ngủ sớm nên nói với Hàn Dật một tiếng rồi ra khỏi phòng. Hàn Dật vốn định đi theo, nhân cơ hội này tăng thêm sự thân thiết trong tình cảm, nhưng lại bị Cận Thiệu Đường giữ lại, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hàn Dật đành nể mặt ông anh vợ, ngồi lại mà lòng đầy ấm ức.
Cận Thiệu Khang ra khỏi phòng, đi theo hành lang về phía trước, vốn định gọi Tưởng Nhược Nam ra đứng với mình một lúc, nhưng khi ngang qua phòng nàng thấy đèn nến đã tắt, biết nàng đã đi ngủ bèn quay người, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên nhớ ra lúc chiều Cận Yên Nhiên có nhắc tới những chậu cây cảnh ở tiền viện, tối nay trăng rất đẹp, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thế là hắn quyết định ra đó ngó xem sao.
Đi qua đại điện, rẽ mấy lần là đã tới tiền viện. Diện tích nơi tiền viện không lớn lắm, có hai cái cây to với vỏ cây xù xì cùng vô số giả thạch, một vài chậu cảnh được uốn với hình dạng quái thú hoặc đặt dưới đất, hoặc đặt trên giả thạch để khách tới dâng hương ngắm chơi.
Cận Thiệu Khang bước tới, đang định mượn ánh trăng ngắm nghía chậu cây cảnh tùng bách cao bằng nửa người phía trước. Đột nhiên đằng sau hòn giả thạch thấp thoáng bóng người yêu kiều.
“Là ai? Mờ ám đứng đó làm gì?” Cận Thiệu Khang nghiêm giọng quát.
Thân hình đó khẽ run lên, giống như bị dọa giật mình, rồi sau đó quay lại, thì ra là Thanh Đại.
“Hầu gia…” Bộ dạng nàng ta sợ hãi, giọng nói cũng run run.
Cận Thiệu Khang nhìn rõ là ai, bèn chau mày: “Muộn thế này rồi, nàng không đi nghỉ còn ở đây làm gì?”
Thanh Đại chầm chậm đi về phía hắn, dừng lại cách hắn tầm ba thước, hành lễ, sau đó cúi đầu đáp: “Buổi chiều khi thiếp thân tới đây chơi đã đánh mất một cây trâm, nghĩ có thể là rơi ở đây nên mới tới tìm.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng ta: “Giờ muộn thế này, sao có thể tìm thấy? Sáng sớm mai đến tìm đi.”
“Nhưng sáng sớm mai mọi người phải dậy thu dọn để khởi hành, thiếp sợ khi ấy không có thời gian tới tìm…”
“Chẳng qua chỉ là một cây trâm thôi, về nói với phu nhân cho nàng cây khác.”
“Cây trâm đó là của Thái phu nhân tặng thiếp thân…” Giọng Thanh Đại lộ vẻ luyến tiếc.
Cận Thiệu Khang không muốn đứng lâu cùng nàng ta, sợ Tưởng Nhược Nam biết sẽ không vui, bèn nói: “Vậy nàng từ từ tìm.” Nói xong quay người, chuẩn bị tới chỗ khác giết thời gian.
Nhưng Thanh Đại đột nhiên gọi giật hắn từ phía sau: “Hầu gia…”
“Chuyện gì?” Cận Thiệu Khang chau mày, không quay đầu lại.
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân