Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
uổi tối hôm ấy, mặc dù Tưởng Nhược Nam không được xem kịch, không được tham gia vào không khí vui vẻ náo nhiệt ấy, nhưng tiếng tăm của nàng không ai bì kịp.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Thái hậu lại bảo Diệp cô cô sắp xếp xe đưa nàng hồi phủ, bà cũng để Cận Thiệu Khang cùng đi với nàng luôn.
Về đến Hầu phủ, vì chuyện Tưởng Nhược Nam bị thương mà Hầu phủ ồn ào một phen, Thái phu nhân, Triệu di thái thái đều tới thăm nàng.
Thái phu nhân ngồi xuống bên giường nhìn Tưởng Nhược Nam nằm sấp bất động, thở dài nói: “Đang yên đang lành, sao lại ngã tới mức này?” Rồi quay đầu sang trách móc Hồng Hạnh: “Ngươi hầu hạ chủ nhân thế nào vậy!”
Hồng Hạnh vô cùng sợ hãi Thái phu nhân, nghe lời trách bèn quỳ mọp xuống, dập đầu cồm cộp: “Xin Thái phu nhân trách phạt.”
Tưởng Nhược Nam vội lên tiếng nói đỡ cô ta: “Không liên quan tới Hồng Hạnh, là con không cho cô ta đi theo.”
Thái phu nhân cau mày: “Sao có thể không cho người đi theo bên cạnh, như thế không hợp lễ nghi, sau này không được như vậy nữa.”
“Vâng, thưa mẫu thân.” Tưởng Nhược Nam thở dài, đi đến đâu cũng có người theo hầu, thế thì còn gì tự do nữa? Nhưng nàng có cách nào chứ? Ai bảo nàng xuyên không tới một xã hội phong kiến như thế này.
Thái phu nhân quay sang trách cứ con trai: “Hầu gia cũng có lỗi, vào cung Hầu gia phải quan tâm chăm sóc thê tử mới đúng.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhận lỗi: “Mẫu thân nói phải, đều là lỗi của nhi tử.”
Thái phu nhân nghĩ đến việc con trai mình không thích thê tử này, nên cũng không đành trách cứ hắn thêm nữa, chỉ nói: “Hôm nay Nhược Lan hoảng sợ nên buổi tối Hầu gia ở lại với nàng.”
Tưởng Nhược Nam cuống lên, vội vàng ngẩng đầu dậy: “Mẫu thân, không cần phiền Hầu gia đâu, Nhược Lan không sao!” Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, thầm nghĩ, chắc hắn sẽ không đồng ý chứ? Tối nay nàng nói với hắn nhiều thứ như thế, có lẽ hắn cũng đã hiểu ý của nàng rồi.
Một tháng hai lần thì cũng đành thôi, nếu như để hắn muốn đến thì đến, những ngày chung giường chung gối nhiều lên thì không chừng đến ngày nào đó giả thành thật, quá nguy hiểm!
Ai ngờ Cận Thiệu Khang chẳng nghĩ ngợi gì bèn nhận lời luôn, cứ như đấy là chuyện đương nhiên vậy.
Tưởng Nhược Nam len lén liếc nhìn hắn một cái, ai ngờ cứ như hắn có mắt mọc sau gáy vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên như cười như không.
Thái phu nhân lại dặn dò thêm vài câu nữa, bảo bọn a hoàn phải hầu hạ nàng cẩn thận, xong xuôi bà mới cùng mọi người rời đi.
Thái phu nhân đi rồi, Tưởng Nhược Nam nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, giờ Thái phu nhân đã đi, chàng cũng về nghỉ ngơi cho sớm, thiếp không sao, không cần chàng phải ở lại với thiếp.”
Cận Thiệu Khang đi đến bên mép giường, ngồi xuống: “Ta đã nhận lời với mẫu thân rồi, mẫu mệnh khó cãi.” Trong lòng đột nhiên lại cảm thấy ấm ức, người khác đều phải hao tâm tổn trí để tìm cách lấy lòng hắn, chỉ cầu hắn tới, nhưng nàng thì lại tìm mọi cách để né tránh hắn.
Lạ một điều là bản thân hắn cứ đến đây hết lần này tới lần khác, thế nghĩa là sao?
Nghe vậy, Tưởng Nhược Nam cũng không tiện nói thêm gì nữa, không thể đuổi hắn về. Tùy tiện cũng có giới hạn của nó, dù sao đây cũng là một xã hội mà nam quyền lên ngôi, khiến người đàn ông mất mặt, chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Dù sao hắn cũng sẽ không chạm vào nàng, mặc kệ hắn đi.
Cận Thiệu Khang thấy nàng không nói gì, lại hỏi: “Giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Đã bôi thuốc một lần trong cung rồi, không còn đau như trước nữa, nhưng không thể cử động, hễ cử động sẽ đau.”
Nhắc đến bôi thuốc, Cận Thiệu Khang đột nhiên nhớ ra, lấy một chiếc lọ bằng gỗ màu đỏ từ trên người, “Thái y nói, buổi tối trước khi đi ngủ phải bôi thêm lần nữa.” Nói rồi quay người, định nhấc chiếc chăn mỏng trên người nàng ra.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Chàng định làm gì?”
“Bôi thuốc!” Cận Thiệu Khang lắc lắc lọ thuốc trong tay.
Tưởng Nhược Nam chống tay định đứng dậy, dùng một tay nắm chặt chiếc chăn: “Không cần phiền Hầu gia, để thiếp gọi Hồng Hạnh vào giúp thiếp bôi là được!” Đùa chắc, nàng bị thương ở chỗ nhạy cảm như thế, lẽ nào nàng dám cởi quần ra trước mặt hắn?
Cận Thiệu Khang biết nàng sẽ không đồng ý, thực ra chỉ muốn trêu nàng thôi, lúc này nhìn phản ứng của nàng, lại cảm thấy rất thú vị, “Nhược Lan, chúng ta đã là phu thê, nàng xấu hổ gì chứ? Huống hồ…” Hắn đột nhiên ghé sát vào người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nhìn, lúm đồng tiền bên má trái lấp ló: “Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa nhìn đâu?” Lúc này nếu có Ninh An ở đây, nhất định hắn sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm xuống đất, bởi vì một vị Hầu gia xưa nay luôn đặt lễ nghi quy củ lên hàng đầu như hắn lại có thể thốt ra những lời như thế.
Nghe thấy câu này, trong đầu Tưởng Nhược Nam đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng phong tình sau tấm bình phong tối hôm đó, máu trong người nàng như dồn cả lên, mặt nàng đỏ tới mức có thể chích ra máu.
Nàng cúi đầu, tay túm chặt chăn, vừa tức giận lại vừa ngượng ngùng, chỉ mong hắn lập tức biến khỏi mắt mình.
Cận Thiệu Khang thấy bộ dạng nàng như vậy mới ngớ ra trước những lời mình vừa nói. Hắn lớn từng này rồi, chưa từng có hành vi ngôn ngữ thất lễ như thế bao giờ, bỗng dưng hắn cũng thấy ngượng, không khí trở nên vô cùng gượng gạo, nhưng trong lòng hắn lại thấy có chút thích thú, một cảm giác rất kỳ lạ.
Mặt hắn nóng bừng, chân tay lóng ngóng, không dám nhìn vào mặt nàng. Một lát sau, hắn đặt lọ thuốc màu đỏ trong tay xuống giường, đứng dậy lắp bắp nói: “Ta ra ngoài gọi… gọi a hoàn vào bôi thuốc cho nàng.”
Nói xong quay người vội vàng đi ra.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng lưng hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, lẩm bẩm mắng một câu: “Lưu manh.” Nói xong không kìm được bèn bật cười.
Cận Thiệu Khang ra ngoài, đi tới tiền viện, muốn gọi một a hoàn vào, nhưng đám a hoàn trong viện tử này hắn chẳng biết tên ai. Hồng Hạnh thấy hắn đi ra, vội vàng tươi cười bước tới, dùng thứ giọng ngọt ngào nhất để nói với hắn: “Hầu gia có gì dặn dò ạ?”
Nhưng Cận Thiệu Khang chẳng thèm nhìn cô ta một cái, chỉ nói ngắn gọn: “Vào bôi thuốc cho phu nhân đi.” Chỉ cần không phải là đứng trước Tưởng Nhược Nam, thì Cận Thiệu Khang sẽ rất tự nhiên khôi phục lại bộ mặt nghiêm như “quân bài” của mình, giọng nói sẽ trở nên lạnh lùng, thản nhiên, khiến người đối diện phải cảm thấy sợ hãi.
“Vâng.” Hồng Hạnh không chống đỡ được sự lạnh lùng của hắn, vô thức cúi gằm đầu xuống, sau đó nhìn hắn lướt qua người mình, ra khỏi viện tử.
Nhìn theo bóng dáng anh tuấn của hắn, Hồng Hạnh thầm nghĩ: Thái phu nhân chẳng phải đã bảo tối nay Hầu gia nghỉ ở đây sao? Sao lại bỏ đi, thì ra vừa rồi Hầu gia làm vậy chỉ là vì muốn đối phó với Thái phu nhân thôi. Xem ra, tiểu thư đúng là không được lòng Hầu gia cho lắm.
Đưa ra kết luận này, tâm trạng Hồng Hạnh thấy là lạ, không phân biệt được là mừng hay lo.
Hồng Hạnh vào phòng, đi đến trước giường của Tưởng Nhược Nam.
“Phu nhân, Hầu gia gọi nô tỳ vào bôi thuốc cho ngươi.”
“Thuốc để ở kia.” Tưởng Nhược Nam ra hiệu cho Hồng Hạnh nhìn về phía đầu giường.
Hồng Hạnh cầm lọ thuốc, quay người kéo chân xuống, thận trọng cởi quần cho Tưởng Nhược Nam, nhìn thấy vết thương của nàng, bất giác “á” lên một tiếng kinh hãi.
“Tiểu thư, thì ra tiểu thư bị thương nghiêm trọng thế này!” Trên mông một mảng thâm đen rất lớn.
“Không sao, mau bôi thuốc cho ta đi, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Hồng Hạnh bôi thuốc lên da nàng, muốn bóp cho nàng, nhưng vừa động vào, Tưởng Nhược Nam lại kêu thét lên, đành thôi, chỉ dùng ngón tay nhè nhẹ xoa thuốc lên da.
Đang bôi thuốc, cô ta nghe Tưởng Nhược Nam hỏi: “Hầu gia đâu rồi?”
Hồng Hạnh nhìn vào gáy Tưởng Nhược Nam một cái, đáp: “Vừa rồi nô tỳ thấy Hầu gia đã ra khỏi viện tử.”
Ra khỏi viện tử, là đi rồi? Tưởng Nhược Nam nhớ tới bộ dạng ngượng ngùng vừa rồi của hắn, nàng cười, hắn nói ra những lời như thế có lẽ cũng ngại.
Hồng Hạnh không nhìn thấy sắc mặt Tưởng Nhược Nam, thấy nàng không nói gì, cô ta tưởng nàng buồn bực.
Bôi thuốc xong, Hồng Hạnh giúp nàng mặc lại quần, Tưởng Nhược Nam nhớ ra chỗ đau ở vai, nói với Hồng Hạnh: “Giúp ta bôi thêm thuốc ở vai nữa.” Vừa rồi ở Từ Ninh cung, nàng không nhắc tới vết thương ở vai trước mặt mọi người, sợ ngộ nhỡ trên đó để lại dấu tích thì người ta sẽ tò mò. Vì vậy, lúc ở trong cung vết thương trên vai vẫn chưa được bôi thuốc.
“Trên vai phu nhân cũng bị thương sao?” Hồng Hạnh cũng thấy lạ, thấy Tưởng Nhược Nam định ngồi dậy, vội vàng lại đỡ nàng.
Đợi Tưởng Nhược Nam ngồi xong, Hồng Hạnh làm theo lời dặn của nàng, cởi áo nàng ra, vừa nhìn, cả hai người họ đều giật mình sợ hãi.
Trên hai bên vai đều hằn năm vết ngón tay, nổi bật trên làn da trắng của nàng, khiến chúng vô cùng rõ ràng.
Tưởng Nhược Nam rủa thầm, “con khỉ” chết tiệt, xuống tay nặng như thế, chẳng trách vừa rồi nàng thấy rất đau. Mẹ nó chứ, chỉ cho hắn một cái bạt tai, mà hắn cũng có chịu thiệt đâu!
Hồng Hạnh ngồi bên cạnh thì hít một hơi thật sâu, hai tay bịt chặt miệng, mắt mở to kinh ngạc, bộ dạng như không dám tin những gì đang bày ra trước mắt.
“Tiểu thư, vết thâm này…” Không giống như bị ngã, giống như hành vi của con người gây ra. Còn ai gây ra, rõ ràng không cần suy đoán, ngoài Hầu gia ra, còn có thể là ai?
Hầu gia lại ghét tiểu thư như vậy sao, còn ra tay với tiểu thư nữa?
Tưởng Nhược Nam nhìn biểu hiện của Hồng Hạnh, sầm mặt xuống: “Hồng Hạnh, tối nay những gì ngươi nhìn thấy không được nói cho ai biết, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Vâng, thưa phu nhân!” Lúc này thì Hồng Hạnh càng thêm khẳng định tiểu thư đã bị Hầu gia đối xử thô bạo, nhưng không dám để người ngoài biết.
Hồng Hạnh bôi thuốc cho Tưởng Nhược Nam, năm vết ngón tay trên vai hằn sâu xuống da, rõ ràng khi ấy Hầu gia đã rất chán ghét và tức giận tiểu thư nên mới làm vậy.
Cô ta nhìn vẻ mặt bình thản của Tưởng Nhược Nam, da không trắng lắm, mũi không cao lắm, miệng cũng chẳng nhỏ xinh, kiểu tướng mạo như tiểu thư đàn ông không thích. Nhưng còn cô ta…cô ta… Cô ta mặc dù không đến mức như hoa như nguyệt nhưng so với tiểu thư cũng phải hơn vài phần…
Nếu tiểu thư chịu cho cô ta cơ hội, cô ta chắc chắn sẽ khiến Hầu gia chịu đến Thu Đường viện nhiều hơn, cô ta nhất định sẽ giúp tiểu thư giữ được Hầu gia…
Nhưng tại sao tiểu thư không chịu cho cô ta cơ hội?
Đúng rồi, có lẽ tiểu thư không nghĩ ra, tiểu thư vốn không thông minh mà, nếu không ai nhắc nhở tiểu thư, thì tiểu thư chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này. Đây rõ ràng là một chuyện tốt, sao tiểu thư có thể không đồng ý? Có lẽ cô ta nên nhắc tiểu thư chăng?
Buổi tối hôm ấy, mặc dù Tưởng Nhược Nam không được xem kịch, không được tham gia vào không khí vui vẻ náo nhiệt ấy, nhưng tiếng tăm của nàng không ai bì kịp.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Thái hậu lại bảo Diệp cô cô sắp xếp xe đưa nàng hồi phủ, bà cũng để Cận Thiệu Khang cùng đi với nàng luôn.
Về đến Hầu phủ, vì chuyện Tưởng Nhược Nam bị thương mà Hầu phủ ồn ào một phen, Thái phu nhân, Triệu di thái thái đều tới thăm nàng.
Thái phu nhân ngồi xuống bên giường nhìn Tưởng Nhược Nam nằm sấp bất động, thở dài nói: “Đang yên đang lành, sao lại ngã tới mức này?” Rồi quay đầu sang trách móc Hồng Hạnh: “Ngươi hầu hạ chủ nhân thế nào vậy!”
Hồng Hạnh vô cùng sợ hãi Thái phu nhân, nghe lời trách bèn quỳ mọp xuống, dập đầu cồm cộp: “Xin Thái phu nhân trách phạt.”
Tưởng Nhược Nam vội lên tiếng nói đỡ cô ta: “Không liên quan tới Hồng Hạnh, là con không cho cô ta đi theo.”
Thái phu nhân cau mày: “Sao có thể không cho người đi theo bên cạnh, như thế không hợp lễ nghi, sau này không được như vậy nữa.”
“Vâng, thưa mẫu thân.” Tưởng Nhược Nam thở dài, đi đến đâu cũng có người theo hầu, thế thì còn gì tự do nữa? Nhưng nàng có cách nào chứ? Ai bảo nàng xuyên không tới một xã hội phong kiến như thế này.
Thái phu nhân quay sang trách cứ con trai: “Hầu gia cũng có lỗi, vào cung Hầu gia phải quan tâm chăm sóc thê tử mới đúng.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhận lỗi: “Mẫu thân nói phải, đều là lỗi của nhi tử.”
Thái phu nhân nghĩ đến việc con trai mình không thích thê tử này, nên cũng không đành trách cứ hắn thêm nữa, chỉ nói: “Hôm nay Nhược Lan hoảng sợ nên buổi tối Hầu gia ở lại với nàng.”
Tưởng Nhược Nam cuống lên, vội vàng ngẩng đầu dậy: “Mẫu thân, không cần phiền Hầu gia đâu, Nhược Lan không sao!” Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, thầm nghĩ, chắc hắn sẽ không đồng ý chứ? Tối nay nàng nói với hắn nhiều thứ như thế, có lẽ hắn cũng đã hiểu ý của nàng rồi.
Một tháng hai lần thì cũng đành thôi, nếu như để hắn muốn đến thì đến, những ngày chung giường chung gối nhiều lên thì không chừng đến ngày nào đó giả thành thật, quá nguy hiểm!
Ai ngờ Cận Thiệu Khang chẳng nghĩ ngợi gì bèn nhận lời luôn, cứ như đấy là chuyện đương nhiên vậy.
Tưởng Nhược Nam len lén liếc nhìn hắn một cái, ai ngờ cứ như hắn có mắt mọc sau gáy vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên như cười như không.
Thái phu nhân lại dặn dò thêm vài câu nữa, bảo bọn a hoàn phải hầu hạ nàng cẩn thận, xong xuôi bà mới cùng mọi người rời đi.
Thái phu nhân đi rồi, Tưởng Nhược Nam nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, giờ Thái phu nhân đã đi, chàng cũng về nghỉ ngơi cho sớm, thiếp không sao, không cần chàng phải ở lại với thiếp.”
Cận Thiệu Khang đi đến bên mép giường, ngồi xuống: “Ta đã nhận lời với mẫu thân rồi, mẫu mệnh khó cãi.” Trong lòng đột nhiên lại cảm thấy ấm ức, người khác đều phải hao tâm tổn trí để tìm cách lấy lòng hắn, chỉ cầu hắn tới, nhưng nàng thì lại tìm mọi cách để né tránh hắn.
Lạ một điều là bản thân hắn cứ đến đây hết lần này tới lần khác, thế nghĩa là sao?
Nghe vậy, Tưởng Nhược Nam cũng không tiện nói thêm gì nữa, không thể đuổi hắn về. Tùy tiện cũng có giới hạn của nó, dù sao đây cũng là một xã hội mà nam quyền lên ngôi, khiến người đàn ông mất mặt, chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Dù sao hắn cũng sẽ không chạm vào nàng, mặc kệ hắn đi.
Cận Thiệu Khang thấy nàng không nói gì, lại hỏi: “Giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Đã bôi thuốc một lần trong cung rồi, không còn đau như trước nữa, nhưng không thể cử động, hễ cử động sẽ đau.”
Nhắc đến bôi thuốc, Cận Thiệu Khang đột nhiên nhớ ra, lấy một chiếc lọ bằng gỗ màu đỏ từ trên người, “Thái y nói, buổi tối trước khi đi ngủ phải bôi thêm lần nữa.” Nói rồi quay người, định nhấc chiếc chăn mỏng trên người nàng ra.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Chàng định làm gì?”
“Bôi thuốc!” Cận Thiệu Khang lắc lắc lọ thuốc trong tay.
Tưởng Nhược Nam chống tay định đứng dậy, dùng một tay nắm chặt chiếc chăn: “Không cần phiền Hầu gia, để thiếp gọi Hồng Hạnh vào giúp thiếp bôi là được!” Đùa chắc, nàng bị thương ở chỗ nhạy cảm như thế, lẽ nào nàng dám cởi quần ra trước mặt hắn?
Cận Thiệu Khang biết nàng sẽ không đồng ý, thực ra chỉ muốn trêu nàng thôi, lúc này nhìn phản ứng của nàng, lại cảm thấy rất thú vị, “Nhược Lan, chúng ta đã là phu thê, nàng xấu hổ gì chứ? Huống hồ…” Hắn đột nhiên ghé sát vào người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nhìn, lúm đồng tiền bên má trái lấp ló: “Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa nhìn đâu?” Lúc này nếu có Ninh An ở đây, nhất định hắn sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm xuống đất, bởi vì một vị Hầu gia xưa nay luôn đặt lễ nghi quy củ lên hàng đầu như hắn lại có thể thốt ra những lời như thế.
Nghe thấy câu này, trong đầu Tưởng Nhược Nam đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng phong tình sau tấm bình phong tối hôm đó, máu trong người nàng như dồn cả lên, mặt nàng đỏ tới mức có thể chích ra máu.
Nàng cúi đầu, tay túm chặt chăn, vừa tức giận lại vừa ngượng ngùng, chỉ mong hắn lập tức biến khỏi mắt mình.
Cận Thiệu Khang thấy bộ dạng nàng như vậy mới ngớ ra trước những lời mình vừa nói. Hắn lớn từng này rồi, chưa từng có hành vi ngôn ngữ thất lễ như thế bao giờ, bỗng dưng hắn cũng thấy ngượng, không khí trở nên vô cùng gượng gạo, nhưng trong lòng hắn lại thấy có chút thích thú, một cảm giác rất kỳ lạ.
Mặt hắn nóng bừng, chân tay lóng ngóng, không dám nhìn vào mặt nàng. Một lát sau, hắn đặt lọ thuốc màu đỏ trong tay xuống giường, đứng dậy lắp bắp nói: “Ta ra ngoài gọi… gọi a hoàn vào bôi thuốc cho nàng.”
Nói xong quay người vội vàng đi ra.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng lưng hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, lẩm bẩm mắng một câu: “Lưu manh.” Nói xong không kìm được bèn bật cười.
Cận Thiệu Khang ra ngoài, đi tới tiền viện, muốn gọi một a hoàn vào, nhưng đám a hoàn trong viện tử này hắn chẳng biết tên ai. Hồng Hạnh thấy hắn đi ra, vội vàng tươi cười bước tới, dùng thứ giọng ngọt ngào nhất để nói với hắn: “Hầu gia có gì dặn dò ạ?”
Nhưng Cận Thiệu Khang chẳng thèm nhìn cô ta một cái, chỉ nói ngắn gọn: “Vào bôi thuốc cho phu nhân đi.” Chỉ cần không phải là đứng trước Tưởng Nhược Nam, thì Cận Thiệu Khang sẽ rất tự nhiên khôi phục lại bộ mặt nghiêm như “quân bài” của mình, giọng nói sẽ trở nên lạnh lùng, thản nhiên, khiến người đối diện phải cảm thấy sợ hãi.
“Vâng.” Hồng Hạnh không chống đỡ được sự lạnh lùng của hắn, vô thức cúi gằm đầu xuống, sau đó nhìn hắn lướt qua người mình, ra khỏi viện tử.
Nhìn theo bóng dáng anh tuấn của hắn, Hồng Hạnh thầm nghĩ: Thái phu nhân chẳng phải đã bảo tối nay Hầu gia nghỉ ở đây sao? Sao lại bỏ đi, thì ra vừa rồi Hầu gia làm vậy chỉ là vì muốn đối phó với Thái phu nhân thôi. Xem ra, tiểu thư đúng là không được lòng Hầu gia cho lắm.
Đưa ra kết luận này, tâm trạng Hồng Hạnh thấy là lạ, không phân biệt được là mừng hay lo.
Hồng Hạnh vào phòng, đi đến trước giường của Tưởng Nhược Nam.
“Phu nhân, Hầu gia gọi nô tỳ vào bôi thuốc cho ngươi.”
“Thuốc để ở kia.” Tưởng Nhược Nam ra hiệu cho Hồng Hạnh nhìn về phía đầu giường.
Hồng Hạnh cầm lọ thuốc, quay người kéo chân xuống, thận trọng cởi quần cho Tưởng Nhược Nam, nhìn thấy vết thương của nàng, bất giác “á” lên một tiếng kinh hãi.
“Tiểu thư, thì ra tiểu thư bị thương nghiêm trọng thế này!” Trên mông một mảng thâm đen rất lớn.
“Không sao, mau bôi thuốc cho ta đi, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Hồng Hạnh bôi thuốc lên da nàng, muốn bóp cho nàng, nhưng vừa động vào, Tưởng Nhược Nam lại kêu thét lên, đành thôi, chỉ dùng ngón tay nhè nhẹ xoa thuốc lên da.
Đang bôi thuốc, cô ta nghe Tưởng Nhược Nam hỏi: “Hầu gia đâu rồi?”
Hồng Hạnh nhìn vào gáy Tưởng Nhược Nam một cái, đáp: “Vừa rồi nô tỳ thấy Hầu gia đã ra khỏi viện tử.”
Ra khỏi viện tử, là đi rồi? Tưởng Nhược Nam nhớ tới bộ dạng ngượng ngùng vừa rồi của hắn, nàng cười, hắn nói ra những lời như thế có lẽ cũng ngại.
Hồng Hạnh không nhìn thấy sắc mặt Tưởng Nhược Nam, thấy nàng không nói gì, cô ta tưởng nàng buồn bực.
Bôi thuốc xong, Hồng Hạnh giúp nàng mặc lại quần, Tưởng Nhược Nam nhớ ra chỗ đau ở vai, nói với Hồng Hạnh: “Giúp ta bôi thêm thuốc ở vai nữa.” Vừa rồi ở Từ Ninh cung, nàng không nhắc tới vết thương ở vai trước mặt mọi người, sợ ngộ nhỡ trên đó để lại dấu tích thì người ta sẽ tò mò. Vì vậy, lúc ở trong cung vết thương trên vai vẫn chưa được bôi thuốc.
“Trên vai phu nhân cũng bị thương sao?” Hồng Hạnh cũng thấy lạ, thấy Tưởng Nhược Nam định ngồi dậy, vội vàng lại đỡ nàng.
Đợi Tưởng Nhược Nam ngồi xong, Hồng Hạnh làm theo lời dặn của nàng, cởi áo nàng ra, vừa nhìn, cả hai người họ đều giật mình sợ hãi.
Trên hai bên vai đều hằn năm vết ngón tay, nổi bật trên làn da trắng của nàng, khiến chúng vô cùng rõ ràng.
Tưởng Nhược Nam rủa thầm, “con khỉ” chết tiệt, xuống tay nặng như thế, chẳng trách vừa rồi nàng thấy rất đau. Mẹ nó chứ, chỉ cho hắn một cái bạt tai, mà hắn cũng có chịu thiệt đâu!
Hồng Hạnh ngồi bên cạnh thì hít một hơi thật sâu, hai tay bịt chặt miệng, mắt mở to kinh ngạc, bộ dạng như không dám tin những gì đang bày ra trước mắt.
“Tiểu thư, vết thâm này…” Không giống như bị ngã, giống như hành vi của con người gây ra. Còn ai gây ra, rõ ràng không cần suy đoán, ngoài Hầu gia ra, còn có thể là ai?
Hầu gia lại ghét tiểu thư như vậy sao, còn ra tay với tiểu thư nữa?
Tưởng Nhược Nam nhìn biểu hiện của Hồng Hạnh, sầm mặt xuống: “Hồng Hạnh, tối nay những gì ngươi nhìn thấy không được nói cho ai biết, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Vâng, thưa phu nhân!” Lúc này thì Hồng Hạnh càng thêm khẳng định tiểu thư đã bị Hầu gia đối xử thô bạo, nhưng không dám để người ngoài biết.
Hồng Hạnh bôi thuốc cho Tưởng Nhược Nam, năm vết ngón tay trên vai hằn sâu xuống da, rõ ràng khi ấy Hầu gia đã rất chán ghét và tức giận tiểu thư nên mới làm vậy.
Cô ta nhìn vẻ mặt bình thản của Tưởng Nhược Nam, da không trắng lắm, mũi không cao lắm, miệng cũng chẳng nhỏ xinh, kiểu tướng mạo như tiểu thư đàn ông không thích. Nhưng còn cô ta…cô ta… Cô ta mặc dù không đến mức như hoa như nguyệt nhưng so với tiểu thư cũng phải hơn vài phần…
Nếu tiểu thư chịu cho cô ta cơ hội, cô ta chắc chắn sẽ khiến Hầu gia chịu đến Thu Đường viện nhiều hơn, cô ta nhất định sẽ giúp tiểu thư giữ được Hầu gia…
Nhưng tại sao tiểu thư không chịu cho cô ta cơ hội?
Đúng rồi, có lẽ tiểu thư không nghĩ ra, tiểu thư vốn không thông minh mà, nếu không ai nhắc nhở tiểu thư, thì tiểu thư chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này. Đây rõ ràng là một chuyện tốt, sao tiểu thư có thể không đồng ý? Có lẽ cô ta nên nhắc tiểu thư chăng?
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân