A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 74: Vị Hôn Phu(Tt)
rong bụng Thẩm Thiên cũng thấy kỳ quái làm sao Mã Thành Đằng lại mang theo Nguyệt Dao tới tửu lâu, nét mặt lại không lộ ra chút nào. Ôn hòa nói: "Chất nữ mau đứng lên. Từ Hạo, đến đây, gặp Liên gia muội muội." Đối với giọng nói thanh lãnh của Nguyệt Dao, Thẩm Thiên cũng phớt lờ đi.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Thẩm Từ Hạo đã biết hắn có một vị hôn thê. Đối với việc vị hôn thê đến tửu lâu, hắn cũng không có ý tưởng gì. Theo bề trên đến ăn bữa cơm, cũng không phải là tùy tiện tới đây một mình, không tính là thất lễ. Có chút tiếc nuối là không thể nhìn thấy tướng mạo: "Liên gia muội muội khỏe."
Nguyệt Dao không gọi lại, chỉ thi lễ một cái. Nàng không muốn nói chuyện với Thẩm Từ Hạo. Nếu không chào hỏi Thẩm Thiên, nhất định sẽ bị nói là không biết phép tắc. Thế nhưng lạnh nhạt với Thẩm Từ Hạo, có thể lý giải là vì xấu hổ, dù sao hiện tại khuôn mặt của nàng cũng đang bị che, không thấy được.
Mã Thành Đằng vốn muốn ôn chuyện với Thẩm Thiên, nhưng Nguyệt Dao lại nhẹ giọng nói: "Cậu, con muốn đi thư cục mua hai bản bảng chữ mẫu."
Mã Thành Đằng cũng không biết Nguyệt Dao muốn đi thư cục mua bảng chữ mẫu. Bất quá hắn thương yêu cháu ngoại gái, sau đó lập tức cười nói: "Tốt, Thẩm huynh, lần tới chúng ta lại nói chuyện."
Thẩm Thiên cười cười nhìn Nguyệt Dao: "Không biết chất nữ muốn bảng chữ mẫu của người nào? Chỗ của ta có một quyển 《 Hàn Thực Thiếp 》 của Tô đại gia. Hắn nhớ rõ hẳn là Nguyệt Dao theo cha của nàng luyện thể chữ liễu. Vì sao bây giờ lại muốn mua bảng chữ mẫu khác đây!
Mã Thành Đằng đang muốn nói cũng được. Nhưng Nguyệt Dao lại tiếp lời, giọng nói cũng trở nên thanh lãnh như lúc đầu: "Rất cảm ơn Thẩm bá phụ. Chỉ có điều kiểu chữ Nguyệt Dao muốn mua chính là bảng chữ mẫu của Âu Dương Tuần. Đệ đệ con mới học viết chữ, thể chữ Âu Dương Tuần vẫn tốt nhất." Khải thư của Âu Dương Tuần pháp độ hướng tới chặt chẽ cẩn thận, bút lực lại cao hiểm, thế gian không ai sánh bằng, được gọi là đệ nhất Khải thư Đường nhân. Mà kiểu chữ Âu Dương Tuần lại tốt nhất cho người mới học. Đương nhiên, những thứ này đều là mượn cớ, là Nguyệt Dao không muốn cùng dính dáng nhiều với người của Thẩm gia.
Thẩm Thiên đối với việc Nguyệt Dao khước từ có chút hơi kinh ngạc. Phải biết, trưởng giả ban cho không được từ chối. Nguyệt Dao lại không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt. Hơn nữa giọng nói vẫn thanh lãnh như thế, hình như rất không muốn giao thiệp nhiều với hắn. Được rồi, còn không muốn nói chuyện với nhi tử nữa là.
Nếu đổi thành người khác, đương nhiên Thẩm Thiên sẽ không quan tâm, nhưng đây lại là vị hôn thê của nhị nhi tử. Bộ dáng như vậy, phải chăng là quá không cho cha chồng tương lai là hắn đây chút mặt mũi nào. Bởi vì có giao hảo với Liên Đống Bác, hơn nữa người ta còn có ân cứu mạng, ngược lại cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng hài tử này vừa mới mất song thân nên tính tình cũng trở nên lạnh lùng, trên đạo lí đối nhân xử thế cũng là có chút không thông suốt, ừ đúng vậy.
Không nói Thẩm Thiên, ngay cả Thẩm Từ Hạo cũng rất kinh ngạc nhìn Nguyệt Dao. Người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn biết rõ quyển bảng chữ mẫu kia là bảo bối của cha. Không nghĩ tới vừa mở miệng đã đem bảng chữ mẫu đưa cho Nguyệt Dao, lại càng làm cho hắn kinh ngạc là nàng thế mà cự tuyệt.
Mã Thành Đằng cũng nhận ra được giọng của Nguyệt Dao có chút không đúng, lập tức cười cười cáo từ. Lúc đi qua bên người Thẩm Thiên cùng Thẩm Từ Hạo, bước chân Nguyệt Dao đã có chút gấp gáp.
Nét mặt Đặng ma ma lộ vẻ hồ nghi, cô nương thế này là làm sao. Bà nhìn vị nhị công tử Thẩm gia kia, càng nhìn càng vừa ý. Cùng cô nương thực sự là một đôi trời đất tạo nên, lão gia đã vì cô nương định một mối hôn nhân tốt. Thế nhưng vì sao đối mặt với người nhà họ Thẩm, cô nương lại lạnh lùng như thế, hơn nữa còn có chút kinh hoảng, đến nỗi bược chân cũng loạn. Chẳng lẽ còn có chuyện gì không tốt.
Nguyệt Dao lên xe ngựa, tháo duy mạo xuống, suy nghĩ nên làm thế nào để lui được hôn sự này. Đúng vậy, nàng không muốn lại giống như kiếp trước, bị Thẩm gia vụng trộm lui hôn sự, không công lại phải một mình gánh chịu danh tiếng như vậy, để cho Thẩm gia chiếm hết tiện nghi. Muốn hủy hôn, thì quang minh chính đại mà hủy. Đừng nghĩ vụng trộm từ hôn, còn muốn có thanh danh tốt bên ngoài.
Nguyệt Dao khẽ thở một hơi. Hôn sự phải hủy, nhưng hiện tại hủy hôn là không thể. Bây giờ nàng không chỉ không có quyền phát ngôn, mà quan trọng hơn mối hôn sự với Thẩm gia này, tạm thời cũng là thứ bảo đảm cho nàng. Bất kể như thế nào, nhìn vào quan hệ thế giao của Thẩm gia và Liên gia, nàng là vị hôn thê của đích thứ tử chi trưởng, tốt xấu gì Mạc thị cũng cho hai phần mặt mũi. Cho nên muốn từ hôn, chỉ khi có năng lực tự bảo vệ mình, mới có thể hủy hôn sự. Bằng không, cho dù từ hôn, ai nói được khi nào Mạc thị lại đưa nàng bán đi đâu.
Đặng ma ma nắm lấy bàn tay Nguyệt Dao: "Cô nương, có phải Liên gia còn có chuyện gì khác có gì không ổn hay không?" Tiểu thư (mẹ của ND - Mã thị)có thể báo mộng nói Mạc thị rắp tâm hại người, biết đâu còn nói những thứ khác, tỷ như hôn sự của Liên gia.
Không thể trách Đặng ma ma suy nghĩ nhiều. Thật sự là biểu hiện của Nguyệt Dao rất đáng nghi. Trước kia mỗi khi bàn bạc hôn sự, Nguyệt Dao đều e thẹn không ngớt. Hiện tại tuy rằng đã mất song thân, nhưng cũng không đến mức đối xử lạnh lùng với cha chồng cùng vị hôn phu như thế.
Nguyệt Dao hơi bị kiềm hãm, ngược lại cười cười nói: "Ma ma nghĩ gì thế? Không thể nào. Chỉ là đột nhiên gặp phải, ta không có chuẩn bị tâm lý trước." Thẩm gia cùng Liên gia đều là thư hương môn đệ thế gia, đẻ ý tới danh dự nhiều nhất. Nói Thẩm gia muốn từ hôn liệu sẽ có ai tin tưởng đây!
Vốn Đặng ma ma còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn cô nương nhà mình có vẻ không muốn nói nhiều cũng liền ngừng lại. Chắc là bà suy nghĩ nhiều rồi. Danh dự của Thẩm gia ở kinh thành quả thật là độc nhất vô nhị, sẽ không có chuyện gì không thỏa đáng.
Thẩm Thiên xoay người nhìn Thẩm Từ Hạo trên mặt lộ chút hoài nghi: "Hạo nhi, làm sao vậy?" Hắn chưa từng cho rằng Nguyệt Dao sẽ có bài xích. Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, nơi nào có thể có ý kiến gì. Hơn nữa nhi tử nhà mình chỗ nào cũng tốt, đâu có gì mà không hài lòng. Nghĩ vậy lập tức cho rằng Nguyệt Dao vì mất đi song thân, phải ăn nhờ ở đậu, tính tình mới trở nên lạnh nhạt một chút. Thẩm Thiên suy nghĩ nên tìm thời gian nói chuyện với Liên huynh một tiếng. Cũng không thể để cho tính tình đứa bé này biến thành như vậy được.
Thẩm Từ Hạo lắc đầu: "Cha, không có gì." Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy hình như vị hôn thê không thích hắn, thậm chí còn có chút bài xích hắn. Bất quá Thẩm Từ Hạo rất nhanh chóng đem suy nghĩ này bỏ qua, nhất định là do bản thân suy nghĩ nhiều.
Thế Gia 2 Thế Gia 2 - Lục Nguyệt Hạo Tuyết