We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 47: Chương 27 (Tt)
guyệt Dao thật ra cũng có suy nghĩ làm mọi chuyện xoay chuyển, nhưng đây cũng chỉ là một cái suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Đại bá phụ Liên Đống Phương, nếu đã biết Bành đại nhân nguyện ý mang đích thứ trưởng nữ của mình gả cho nhi tử, làm sao có thể cho phép người nào khác phá hư cái cửa hôn sự này. Mối hôn sự này chẳng những tốt như vậy, mà nó còn liên quan đến tiền đồ của nhi tử nữa.
Đặng ma ma gặp bộ dạng lơ đễnh của Nguyệt Dao, há mồm muốn hỏi, nhưng lại sợ làm cho Nguyệt Dao thương tâm. Thôi dù sao trong lòng tiểu thư có phương pháp là được rồi.
Nguyệt Dao tĩnh hạ tâm lai nói: "Có lẽ tổ mẫu tuyển đại tỷ, là hành động bất đắc dĩ." Trong tất cả các tôn nữ, dường như chỉ có Nguyệt Doanh không bị câu thúc ép buộc gì là thích hợp nhất. Những người khác đều không thích hợp.
Đặng ma ma lắc đầu.
Nguyệt Dao đang nghĩ ngợi, lại nghe nói đại lão gia cho người mang tặng lễ vật tới đây. Nguyệt Dao sửa sang lại xiêm y, tự mình đi ra ngoài gặp người mang lễ vật đến.
Tại chính đường cử chỉ của nàng có điểm khác người, cũng may là không có trực tiếp mạo phạm đại bá. Khi đó cử chỉ của nàng hoàn toàn có thể đỗ lỗi là do nàng thương yêu đệ đệ. Người khác không thể nói cái gì bậy bạ. Có chuyện lúc trước, thái độ nàng bây giờ phải càng cung kính hơn mới được.
Nguyệt Dao nhận tặng vật, khen thưởng thật dầy cho người tới. Những người này mười người đã có tám người là kẻ mồm mép. Không cho bọn họ bạc, bọn họ sẽ truyền đi nói nàng làm người lòng dạ hẹp hòi. Cho bạc, lời tán dương khen ngợi nàng sẽ chẳng khác nào bướm vờn quanh hoa không ngừng bay tới. Nàng vẫn nhớ rất rõ ở kiếp trước nàng làm người quá mức thanh cao, coi tiền bạc là cặn bã. Kết quả rõ ràng trong tay cầm nhất bút tiền bạc lớn như vậy cũng còn bị người ta nói là do đại phòng nuôi lớn. Đời này, nếu trong tay nàng đã có tiền, những tiền bạc này cũng bị người khác nhớ thương tới. Vậy nàng cứ việc mà tát tiền thật nhiều vào, để cho người khác cướp đi còn không bằng mua cho mình một danh tiếng tốt.
Nguyệt Dao nhìn rõ là đưa tới hai phần lễ vật. Nàng trước mở ra phần của Chính ca nhi. Chính ca nhi nhận được lễ vật là một bộ văn phòng tứ bảo đầy đủ, cái này thật không sai. Chính ca nhi đã bắt đầu đọc sách viết chữ, đem lễ vật này tặng đến quả thật quá phù hợp.
Liên Đống Phương đưa lễ vật cho Nguyệt Dao chính là một bộ họa bút được chạm trổ bằng ngà voi, cái bút lông nhỏ họa bút này phẩm chất rất tốt, vừa nhìn vào đã biết đây đúng là đồ tốt. Nguyệt Dao xem mà sửng sốt. Nàng nhớ rõ ở kiếp trước tặng phẩm không có đồ tốt như vậy nha! Này lẽ nào là do nàng thường xuyên đến phụng bồi lão phu nhân.
Trong này ngoại trừ bút lông nhỏ cùng họa bút ra, Nguyệt Dao còn thấy có thêm một bộ bình sứ men xanh để đựng bút lông vẽ. Chuyện họa công của Nguyệt Dao cực hảo, trên dưới Liên gia ai cũng đều biết đến. Tặng cho nàng họa bút, tống thành thoả đáng.
Nguyệt Dao nhìn lễ vật đưa cho mình, so với bộ văn phòng tứ bảo kia của Chính ca nhi giá trị cao hơn không biết bao nhiêu lần. Từ trong xương tủy của người Liên gia vẫn luôn khinh thường, coi rẻ Chính ca nhi. Chỉ có điều những người này đều không có làm ra được hành động sáng suốt được như đại bá. Không được, chờ thêm hết năm nàng sẽ phải đưa Chính ca nhi ra bên ngoài đọc sách. Bầu không khí như vậy đối với giai đoạn trưởng thành của Chính ca nhi mà nói là rất bất lợi.
Nguyệt Dao trở lại thư phòng, đột nhiên nhớ tới một việc: "Ma ma, ngươi cho người đi hỏi thăm tin tức một chút. Có phải đại phòng có tin mừng gì hay không?"
Đặng ma ma vội vàng gật đầu, đi ra ngoài hỏi thăm.
Nguyệt Dao nhìn lại văn phòng tứ bảo của Chính ca nhi, nhãn tình sáng lên. Đến lúc đó nàng có thể lấy lý do muốn ra ngoài chọn mua thư tịch cho Chính ca nhi, mà đi ra ngoài một chuyến. Cái ý niệm này của Nguyệt Dao vừa mọc lên liền bị nàng diệt sạch. Nàng là một cái tiểu thư khuê các, đâu có thể tùy tiện mà xuất đầu lộ diện như vậy được. Lại càng không nói đến chuyện không có ai đi cùng, vậy tất nhiên nàng cũng không thể qua chỗ tiền trang được rồi. Nếu không, đến lúc đó chẳng phải tự nàng cho Mạc thị biết mình đem toàn bộ tiền bạc cất vào tiền trang rồi sao. Chuyện này còn phải từ từ trù tính!
Haiz, nếu là nam tử thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác nàng lại là nữ tử, muốn làm cái gì cũng không thuận tiện.
Đặng ma ma rất nhanh dò thăm được tin tức, nói là đại bá nàng Liên Đống Phương quả thực được lên chức. Thăng lên một bậc, từ tòng ngũ phẩm lên tới chức quan chính ngũ phẩm. Chuyện này đối với Liên gia mà nói tất nhiên là đại hỷ sự.
Nguyệt Dao gật đầu, xem ra sự tình hiện thời cũng không khác gì bối tử kiếp trước rồi.
Thế Gia 2 Thế Gia 2 - Lục Nguyệt Hạo Tuyết