Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Hung Hãn
eta: Demcodon
Phong Lăng Hề đưa tay mơn trớn mặt mày của hắn, tại chóp mũi nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, thấp giọng nói: “Tư Vũ, ta yêu ngươi…”
Đúng rồi, không chỉ là thích, cô là yêu con mèo hoang này, cho nên mới phải càng xem càng thuận mắt, thấy thế nào cũng đều đáng yêu, không nhìn thấy sẽ nhớ, nhìn thấy sẽ nghĩ muốn ôm hắn vào trong ngực không buông tay, muốn hắn vĩnh viễn thuộc về mình.
“Ô…” Vân Tư Vũ đột nhiên kéo mũi ra, nước mắt tí tách tí tách rơi, muốn ngừng cũng không ngừng được.
“Làm sao vậy?” Phong Lăng Hề sững sờ nhìn xem hắn đột nhiên liền khóc lên, cả hai đời cộng lại cô là lần đầu tiên thổ lộ, lại rõ ràng đem người ta làm cho khóc, cô có phải hay không quá thất bại rồi?
“Ta… ta cảm động…” Lớn như vậy, lần đầu tiên có người nói thương hắn.
Phong Lăng Hề không khỏi dở khóc dở cười, Vân Tư Vũ hít mũi nói ra: “Hề, nếu như có một ngày ngươi phát hiện ta bây giờ cùng ta sau này không giống nhau, còn có thể hay không yêu ta nữa?”
Phong Lăng Hề nhíu mày: “Vậy nếu như ngươi không giống nhau còn có thể hay không yêu ta?”
“Sẽ.”
Phong Lăng Hề tự tai mình nghe kỹ, hài lòng cắn cắn môi hắn, thấp giọng nói: “Ngươi vĩnh viễn là của ta, tiểu mèo hoang.”
“Cái gì…ô…” Lời nói bất mãn của Vân Tư Vũ chưa kịp nói đã bị đánh trở về.
Hai người kết hợp một khắc kia, Vân Tư Vũ lần nữa nước mắt lưng tròng: “Ô… ngươi chưa nói sẽ đau nhức như vậy…”
Phong Lăng Hề xấu hổ, mặc dù đời trước trên tay cô kinh doanh kỹ viện Ngưu Lang, đời này cũng có Biết Phong lâu, nhưng là hai đời này cô cũng không chạm qua nam nhân, chỉ có lý luận không có thực tế, hơn nữa trước kia đều là nữ nhân đau, cho nên không cẩn thận liền quên đi.
“Rất đau sao?” Cô sợ hù đến hắn, rất ôn nhu hỏi hắn có khỏe không.
Ai ngờ Vân Tư Vũ rất không khách khí gật gật đầu: “Rất đau.”
Vân Nhị công tử đáng thương, căn bản không có phụ thân dạy hắn loại chuyện như vậy, Liễu Đang quân ngược lại chỉ ném cho hắn một quyển xuân cung đồ, hắn thấy mặt hồng tim đập, nhưng là sẽ không có hai chữ ‘đau nhức’ này, cho nên hắn một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Bất quá hắn ngay cả lúc giải độc mọi đau đớn đều nhịn qua, đây không nghiêm trọng như vậy mới đúng, xem ra Vân Nhị công tử cũng học được nũng nịu.
“Thật sự?” Phong Lăng Hề bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, nhìn xem trên giường xuất hiện một chút máu màu đỏ, không khỏi nhíu mày, không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể trong lòng mặc niệm sắc tức thị không – không tức thị sắc.
Qua một hồi lâu, Vân Nhị công tử yếu ớt nói: “Hề, ta có chút khó chịu.” Kỳ thật đau nhức kia chính là chuyện trong nháy mắt, sau lại cảm thấy khó chịu.
“Ừ?”
“Nếu không ngươi động một chút?”
Phong Lăng Hề nhìn thấy sắc mặt hắn đỏ ửng, còn nhịn không được khẽ uốn éo người, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hít một hơi thật sâu không còn đè nén chính mình, từng điểm từng điểm đem người dưới thân ăn hết sạch sẽ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Tư Vũ không có chút nào mệt mỏi sau khi bị hung hăng yêu thương, tinh thần vẫn sung mãn như cũ, nhìn thấy Phong Lăng Hề còn đang ngủ, không khỏi đưa tay sờ lông mi của nàng, ô…Tối qua câu nhân đúng là đôi mắt này, sau đó đi xuống chọc chọc cặp môi đỏ mọng, thời điểm cười lên giống như luôn mang một chút tà khí, cũng rất câu nhân.
Đâm trong chốc lát, lại nhìn trong chốc lát, Vân Tư Vũ nhịn không được lại nhích tới gần cắn hai cái, kết quả lại là dê vào miệng cọp, bị người đè ra hôn đủ kiểu.
Cho đến khi Vân Tư Vũ mềm nhũn nằm ở trên người cô, Phong Lăng Hề mới buông tha hắn, hỏi: “Thân thể có thoải mái hay không?”
Vân Tư Vũ không hiểu nhìn nàng một cái, nói ra: “Thân thể ta rất tốt.” Không có kinh nghiệm, vẫn để ý luận không đủ người, không biết đã làm có chút vận động xong sẽ rất mệt mỏi cũng là bình thường.
Phong Lăng Hề nhíu mày, nhìn xem bộ dạng tinh thần hắn mười phần đều tốt, không khỏi cười nói: “Thật là tốt.” Con mèo hoang chồng cô thân thể tốt như vậy, cũng là phúc lợi của cô không phải sao? Xem ra nội lực thâm hậu vẫn có rất nhiều chỗ tốt.
Nhìn thấy Phong Lăng Hề cười đến quá mức tà mị, trực giác Vân Tư Vũ nghĩ không có chuyện tốt, không khỏi đẩy nàng: “Rời giường nhanh lên, ta còn muốn xem một chút hôm nay có bao nhiêu người đặt cược đây!”
Phong Lăng đưa tay nhéo nhéo mặt của hắn, có chút hơi bất đắc dĩ nói ra: “Không biết còn tưởng rằng sòng bạc là ngươi mở đấy!” Hắn có phải hay không quan tâm có chút hơi quá?
“Ta là sợ ngươi chung tiền cạn sạch ta sẽ đói bụng.”
Nghe vậy, Phong Lăng Hề đưa tay sờ bụng bằng phẳng của hắn, khiêu mi nói: “Tối hôm qua ta không có uy ngươi no bụng?”
Sắc mặt Vân Tư Vũ ửng hồng, đẩy một tay của nàng ra, đứng dậy đưa lưng về phía nàng mặc quần áo, lại bị tầm mắt không thể bỏ qua kia khiến cho hắn thiếu chút nữa quên cách mặc quần áo.
Phong Lăng Hề không khỏi cảm thấy buồn cười, con mèo hoang chồng cô có khi lớn mật nhất có thể, có khi lại rất dễ thẹn thùng.
Thời điểm tiểu thị phía ngoài nghe được động tĩnh liền tiến vào hầu hạ, trên mặt đều mang theo nụ cười mập mờ, lần trước Vân Tư Vũ bị nụ cười kia khiến cho không hiểu, lần này trực tiếp cầm lấy tay Phong Lăng Hề hỏi: “Bọn họ cười cái gì?”
Phong Lăng Hề nhìn hắn một cái, thản nhiên phun ra một câu: “Tối hôm qua ngươi rên quá lớn tiếng.”
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tư Vũ hồng bạo, xù lông: “Phong, Lăng, Hề!”
Phong Lăng Hề tránh thoát quả đấm hắn đang quơ múa, cười nói: “Lần sau ta sẽ nhớ rõ nhắc nhở ngươi rên nhỏ thôi.”
“Phanh…” Cái bàn vô tội gặp tai họa, dưới nắm tay của Vân Tư Vũ bể thành mảnh vụn. Thấy bên cạnh vốn là cười trộm, tiểu thị canh cửa lại kinh ngạc không thôi, Vương Quân đại nhân rất hung hãn a!
Rốt cuộc, Vân Tư Vũ phải chờ đợi lại qua một ngày mới đến cuộc thi hoa khôi tranh bá.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tư Vũ liền lôi kéo Phong Lăng Hề ra cửa, thề phải tìm vị trí tốt, kết quả đi mới phát hiện những người khác so với bọn họ không biết tới sớm bao lâu, trên hồ Kính Nguyệt đã dừng đầy thuyền hoa, bên bờ cũng là tấp nập người ta. Demcodon_ddlqd
Vân Tư Vũ trong nháy mắt suy sụp hạ mặt xuống, những người này như thế nào đến đông như vậy, buổi tối sẽ không ngủ mà tới chờ đi? Sân khấu là xây dựng trong hồ, bọn họ ở chỗ này căn bản cái gì cũng không thể nhìn thấy tới.
Phong Lăng Hề ngước mắt đảo qua, sau đó một tay ôm Vân Tư Vũ, dồn sức vào mũi chân một chút phi thân lên, lướt qua vài thuyền hoa, dừng ở một chiếc thuyền so với các thuyền hoa khác cao hơn rất nhiều, sau đó ôm Vân Tư Vũ chợt lướt thân liền đi vào.
Chung quanh phát hiện một màn này, người còn không thấy rõ đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hai người, không khỏi rối rít suy đoán vậy là cái người gì, nhìn thuyền hoa chừng ba tầng đi? Vừa nhìn chính là quan lại quyền quý.
Vân Tư Vũ ở cửa sổ tầng ba nhìn nhìn, cao hứng nói: “Vị trí này rất thích hợp.”
Sau ngày lại mặt, Khởi Vân liền lưu lại bên cạnh Vân Tư Vũ, thật sự là Phong Lăng Hề đối với cái tiểu thị ngây ngô kia bên cạnh Vân Tư Vũ có chút không yên lòng, dứt khoát liền cho hắn một lòng chiếu cố những thứ hoa hoa – thảo thảo kia của Vân Tư Vũ, sau đó cho Khởi Vân chiếu cố thức ăn và cuộc sống hằng ngày của Vân Tư Vũ.
Chớ Tiếng Động Lớn đáng thương căn bản không biết mình bị ghét bỏ, còn cảm thấy Nhàn vương điện hạ đối với hắn quá tốt, tại sao phải sợ hắn mệt mỏi.
Khởi Vân đã sớm ở trên thuyền chờ, thấy Phong Lăng Hề cùng Vân Tư Vũ lên thuyền, vội vàng mang ra các loại thức ăn quà vặt xếp lên cả bàn. Hắn mặc dù là người của Biết Phong lâu, nhưng lại chưa bao giờ chính thức ra mặt, cho nên cũng không sợ bị người nhận ra rước lấy phiền toái.
Thê Chủ Tà Mị Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly