There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03 Phần 06
hương 3.6
Câu lạc bộ đêm
Nửa tiếng sau, tôi giống như trở thành một cô gái vừa uống xong máu gà, tinh thần phấn chấn: “Thưa thầy Chu, em trở về lấy đồ ạ, sao
Chu Dật tiến lên từng bước một, hời hợt nói với Lí Đông Lâm: “Em về lớp học của em trước đi, thầy có việc tìm em ấy.”
Đại khái là sự tức giận của Chu Dật quá mạnh mẽ, cảm giác áp bách dồn ép Lí Đông Lâm, hắn lo lắng quay đầu nhìn tôi, sau đó giữ bình tĩnh đi xuống lầu.
Trong chốc lát, dãy hành lang vắng vẻ chỉ còn lại hai người là tôi và Chu Dật.
“Đồ gì mà nặng như vậy, để em phải nửa đường quay lại lấy?” Anh ta hỏi thăm không chút nào che giấu.
Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm đâm ra chột dạ, cũng không biết là chột dạ cái gì nữa, vì vậy cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: “Lấy vở ghi chép môn Toán ạ.”
Anh ta nhăn mày, lạnh lùng nói: “Em vì vở ghi chép môn Toán mà bỏ lỡ trận thi đấu của Lục Hạo, rất không có ý thức tập thể.”
Tôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta đi tới trước mặt tôi, bóng thân cao to dường như chắn tôi lại. Lần này, tôi thực sự rất xấu hổ.
“Xin lỗi ạ.”
“Thầy không cần, quay về sân tập nói với Lục Hạo đi, em đồng ý cổ vũ cho em ấy, rồi lại nuốt lời, chân thành xin lỗi em ấy đi.” Chu Dật đi phía trước tôi, lạnh lùng nói.
“Vâng…” Tôi đi theo phía sau anh ta, không kiêng nể gì đánh giá bóng lưng anh ta, trong lòng rung động, rất nhiều lời nói nghẹn trong lòng lại một lần nữa không nhịn được nói ra miệng.
Tôi đuổi theo anh ta, cũng sóng vai mà đi, khi gần đến sân tập, tôi kéo Chu Dật lại: “Chu Dật!”
Anh ta dừng bước, sắc mặt kì quái, từ từ quay đầu lại, hỏi ta từng chữ từng câu: “Em gọi là gì?”
Tôi bị vẻ mặt của anh ta doạ đến lui dần từng bước, miệng nhỏ giọng thì thầm: “Thầy Chu…”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi phức tạp, không nói chuyện.
Tôi ung dung thản nhiên tiến từng bước, giọng điệu gần như cầu xin: “Thầy Chu, thầy có thể đừng như vậy hay không?”
Anh ta bị s lạnh nhạt hỏi lại tôi: “Đừng cái gì?”
Thấy anh ta đến cùng vẫn muốn giả bộ hồ đồ, tôi bằng bất cứ giá nào cũng ôm dũng khí liệt kê ra từng cái một: “Đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, xa lánh, hoàn toàn coi em như người tàng hình. Không hề dạy bù cho em, cố ý giả bộ hồ đồ…”
Chờ tôi nói xong ngẩng đầu lên thì bất ngờ thấy được ý cười xẹt qua trong mắt anh ta, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh vừa rồi.
“Chu Đạm Đạm, không dạy bù cho em là do em yêu cầu, không phải sao?”
“Thế nhưng em… Chỉ là một lần kia mà thôi.”
“Hiện tại nói những cái này đã không có ý nghĩa nữa rồi, nhanh quay về lớp đi.”
Thấy anh ta xoay người phải đi, tôi vội vàng chạy tới ngăn cản anh ta: “Thế nhưng thầy…”
Tôi không chịu bỏ qua, đại khái là chọc cho anh ta tức giận, anh ta quay đầu lại, nghiêm túc nói với tôi: “Chu Đạm Đạm, thầy là giáo viên, em là học sinh, việc bây giờ em phải làm là bảo đảm kì thi hàng tháng cuối tuần sẽ đạt thành tích tốt, chứ không phải dây dưa với thầy về những chuyện vụn vặt, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, có một số việc cũng thể suy nghĩ đơn giản như em được.”
Anh ta nói xong, chậm rãi đẩy cánh tay tôi đang kéo tay áo anh ta ra: “Được rồi, quay lại lớp cùng cổ vũ với các bạn đi.”
Tôi thất vọng cúi đầu, hỏi một câu: “Thầy, thầy thích em đúng không?”
Thân hình của thầy bị kiềm hãm lại, đưa lưng về phía tôi: “Đã quên những gì thầy vừa nói rồi sao? Ít suy nghĩ miên man đi.”
Sau đó anh ta thản nhiên rời đi…
Tôi đứng trong gió lạnh, khi cái tách gặp phải bàn trà sẽ là cảnh tượng như thế nào đây…
Tôi đần độn đi tới lớp học, Lục Hạo vừa thấy tôi liền nhảy đến: “Cậu là người không có lương tâm, lúc tớ thi đấu cậu đang ở chỗ nào!”
Tôi vội vàng cười làm lành: “Lục đại ca, đại nhân cậu tha thứ cho tiểu nhân tôi đây đi. Thân tớ đi nhưng lòng tớ ở lại, thật đấy!”
ừ, mời tớ uống nước đấy!”
“Được được được, em lập tức mua cho đại ca ngài.”
Tôi một mặt đi ra khỏi sân tập, một mặt quay đầu lại nhìn Chu Dật đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Mặt tươi cười xem trận đấu, không mảy may bị ảnh hưởng bởi việc vừa rồi.
Lúc quay về lại đụng phải Lí Đông Lâm, hắn nhiệt tình kéo tôi tới giới thiệu với một đám bạn học của hắn, sau đó lại một mình nói với tôi: “Đêm nay cậu tới không? Vừa rồi tớ đã giới thiệu mấy người muốn đi với cậu rồi, chắc chắn sẽ chơi rất vui.”
Đứng ở hai lớp chúng tôi trong lúc đó, bên trái là lớp tôi, Lí Đông Lâm thấy tôi do dự, vì vậy còn nói: “Kêu bạn của cậu đi cùng, dù sao thì nhiều người càng náo nhiệt, hơn nữa chúng tớ đều chưa từng vào quán bar, tất cả mọi người đều tò mò mà.”
Ánh mắt tôi hỏi Lăng Linh, người này ở bên cạnh gật mạnh đầu, Lục Hạo cũng mài dao ken két đồng ý. Tất cả mọi người đều sôi nổi như vậy, tôi sao lại còn không biết xấu hổ mà từ chối chứ, vì vậy quả quyết đồng ý với Lí Đông Lâm.
Trận đấu tiếp theo không phải là điểm mạnh của chúng tôi, cho nên tuyển thủ dự thi sớm bị gạt bỏ, tất cả mọi người cũng không có chuyện gì liền ngồi tán gẫu.
Tôi ngồi ở sau cầm điện thoại chơi trò chơi, Lăng Linh đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái: “Mau nhìn phía trước kìa.”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy một cô gái cao cao đang nói chuyện với Chu Dật, thần kinh thắt chặt một cách vô thức.
“Ai đó?”
“Quỷ biết, đi, chúng ta lên ngồi phía trước.”
Tôi và Lăng Linh lén lút chuyển lên phía trước, vốn định nghe trộm nội dung cuộc trò chuyện của hai người, ai biết tất cả mọi người đều trắng trợn trêu đùa Chu Dật.
Có người đoán là bạn gái, có người lại nói là vợ.
Tôi không dám biểu hiện ra ngoài vẻ rầu rĩ không vui, không thể làm gì khác hơn là say mê nhìn trộm, âm thầm quan sát cô gái cao cao nà
Không được đẹp như Lâm Úc nhưng lại có khí chất đặc biệt. Trời lạnh như thế lại chỉ mặc một chiếc áo phông và áo len, phía dưới đeo một đôi giày màu đen, mái tóc dài đen hiền thục sau vai, mặt mày thoạt nhìn rất thoải mái.
Thảo nào mọi người lại ồn ào thế.
Chu Dật vừa nói vừa cười mấy lần học sinh trêu chọc, cô gái cao cao kia cũng cười suốt, sau đó nhẹ giọng nói gì đó với Chu Dật, Chu Dật lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không lâu sau đó cô gái liền nhẹ nhàng rời đi.
Chờ cô nàng vừa đi, những phần tử bát quái bên cạnh cũng không an ổn, vội vàng hỏi Chu Dật: “Thầy Chu, đó là bạn gái của thầy sao?”
Không đợi Chu Dật trả lời, ở bên cạnh đã phát ra một âm thanh: “Rất phong cách nha, nhất định đúng rồi, đẹp trai như Thầy Chu không có khả năng không có bạn gái nha.”
“Vậy cuối cùng có đúng hay không?”
Lòng tôi nghẹn lại trong cổ họng, nhưng giả vờ bình tĩnh, tự nhiên hỏi theo mọi người: “Thầy Chu quen bạn gái lúc nào mà chưa từng báo cáo với chúng em hả?”
Chu Dật đột nhiên hơi nghiêng đầu, đôi mắt nguy hiểm bắn về phía tôi, khiến cho lòng tôi luống cuống.
“Thầy có nói đó là bạn gái của thầy à?” Anh ta lỡ đãng trả lời.
Lục Hạo vọt qua: “Vậy thầy cũng chưa nói đó không phải là bạn gái của thầy nhỉ, thầy Chu, thành thật thì khoan dung chống cự thì nghiêm khắc, nói cho bọn em biết cuối cùng có phải hay không chứ?”
Ánh mắt anh ta đong đưa, chúng tôi đều yên lặng chờ câu trả lời của anh ta.
Ai biết qua N giây, anh ta cũng không nói lời nào, vẫn duy trì điệu cười giả dối, thấy chúng tôi đều hết sức chăm chú chờ đáp án của anh ta, mới miễn cưỡng mở miệng: “Vậy… Việc này đổi lấy bài tập cuối tuần tăng gấp đôi đi?”
“Cắt… Không nghe không nghe nữa.”
“Thầy Chu quá đanh đá a, lấy bài tập uy hiếp bọn em.”
“Vậy thầy Chu này, cái này tính là ngầm thừa nhận nha, dù sao thầy cũng không phủ
Anh ta cười lắc đầu, một bộ dạng mà chúng tôi đành chịu.
Tôi ở bên cạnh nghiêm mặt đen, một trái tim hỗn loạn té ngã xuống vực, lẽ nào cô gái vừa rồi đích thực là bạn gái của anh ta?
Bố mày tựa như một con ngốc bị anh ta chơi đùa đến ngu ngốc, sau đó hiện tại lại bị chính mình chơi đùa đến ngu ngốc, luôn luôn là một người ngu ngốc.
Tôi ngồi phía sau Chu Dật cực kì ngớ ngẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, trong đầu đột nhiên hiện ra hai loại kích thích:
Thứ nhất: Giờ xông lên phía trước dồn sức đấm anh ta một trận cho thoả giận.
Thứ hai: Giờ xông lên phía trước dồn sức đấm anh ta một trận sau đó ép hỏi rõ ràng.
Nói chung, đã muốn đấm cho anh ta một trận, nhưng lại có sự dõi theo của rất nhiều người, mà tôi lại là học trò nhỏ của anh ta, không dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cuối cùng tôi nhịn kích thích xuống, quyết định đêm nay đến quán bar giải tỏa bực dọc.
Trận đấu buổi chiều rất nhanh đã xong, có người nói là lớp của Lí Đông Lâm lấy được toàn thắng, điên cuồng thét chói tai ở bên cạnh.
Tôi xấu hổ nhỏ ba giọt mồ hôi, lớp họ thắng, ba người chúng tôi còn đi theo chúc mừng, đây là cái đạo lí gì chứ, ba đứa giống như là gián điệp trà trộn vào quân địch vậy.
Tôi, Lục Hạo, Lăng Linh cùng Lí Đông Lâm, Đinh Trạch đi ra cổng trường, những người khác quyết định chia thành những tốp nhỏ, trước đi ăn cái gì đó rồi buổi tối tập hợp tại quán bar.
Năm người chúng tôi vì tiết kiệm thời gian, vì vậy kêu xe đi tới gần quán bar, chọn một quán thức ăn nhanh giải quyết việc no bụng.
Bọn họ hăng hái tràn trề nói chuyện về trận đấu chiều hôm nay, tôi không yên lòng nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng không nghe sự sai bảo lại nghĩ đến Chu Dật, hiện tại đang làm cái gì? Đang cùng cô gái kia đi ăn cơm hay là đang soạn bài đây?
Trong nhà hàng mở bài «Lời thú tội lúc hoàng hôn», tôi nghe thấy trong lòng không khỏi chua xót khổ sở, cắn ống hút.
Lí Đông Lâm chú ý tới tôi, quan tâm hỏi thăm: “Làm sao vậy?”
Tôi giấu diếm dấu vết, nháy mắt lắc đầu cười: “Cái gì? Đang nghe mọi người trò chuyện nha!”
Cậu ta đưa cho tôi một cái ống hút mới: “Nhìn cậu giống như mất hồn, đang suy nghĩ chuyện khác sao?”
Tôi kinh ngạc với sự chu đáo của cậu ta cảm kích nhận lấy ống hút: “Tớ đang suy nghĩ lớp tớ nhân tài đông đúc lại bị đánh bại bởi lớp cậu, thực sự là không công bằng.”
Hắn cười ha ha: “Hoá ra cậu đang vướng mắc cái này…”
Tôi cũng cười ngốc theo.
Cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến giờ, đèn đêm đã bật lên.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng xung quanh, tất cả các toà nhà cao tầng đều phát ra ánh sáng tràn đầy màu sắc, một buổi tối náo nhiệt cứ như vậy mà đến.
Lúc liên lạc với những người khác xong, chúng tôi đứng dậy đi tới quán bar trước. Kỳ thực, đây là lần đầu tiên tối tới quán bar.
Quán bar ở thành phố A chia làm hai loại, một loại là yên tĩnh nhẹ nhàng, bên trong có ca sĩ khẽ hát, không khí nhàn nhã. Một loại khác là âm thanh ồn ào, nơi chốn của múa hát và sắc đẹp, là nơi tìm được toàn bộ đàn ông, phụ nữ, dục vọng, tiền tài, uống rượu.
Chúng tôi tò mò, quyết định đến một quán bar nổi danh nhất của thành phố gọi là «Tô Hoa».
Vừa mới đi tới cửa, đã có thể nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc ở bên trong, bên ngoài vệ sĩ đứng rất nhiều, tất cả những người đi ra đi vào đều là những cô gái đi giày cao gót, trang điểm đậm, không thiếu người đẹp cùng vóc dáng đẹp.
Nhóm người chúng tôi mộc mạc tới cực điểm, học sinh đứng ở ngoài cửa bất ngờ thu hút ánh mắt của người qua đường.
Tựa như hai thế giới, một đơn giản tốt đẹp, mà cái trước mắt chúng tôi là phức tạp nồng nặc.
Lúc chúng tôi chần chừ cuối cùng có muốn đi vào hay không thì thời tiết không tốt chút nào, sét đánh ầm ầm, nhìn như trời sắp mưa.
Lục Hạo lo lắng nói: “Nếu không thì cứ dứt khoát vào xem đi, dù sao trời cũng mưa ngay đó.”
Mọi người lúc này đều gật đầu, mang theo tò mò, sợ hãi, kích thích bước về phía cầu thang kiểu cổ của đại sảnh.
Các thiết bị lắp đặt đường đi của Tô Hoa rất phức tạp, cầu thang bằng gỗ chạm trổ hoa văn, ngọn đèn thuỷ tinh lờ mờ, còn có cách điệu cấp độ rõ ràng, đúng là quán bar đặc sắc nhất của thành phố A.
Có lẽ là chúng tôi tới sớm, không có dự định ghế tiếp theo.
Chúng tôi cặp sách, đồ đạc tuỳ thân cho người phục vụ rồi theo hắn xuống vài bậc thang.
Người phục vụ lễ phép vén tấm màn thuỷ tinh lên cho chúng tôi, một mùi rượu nồng nặc cùng thứ âm nhạc mạnh mẽ ập vào trước mắt chúng tôi, tiếng người ồn ào, phụ nữ cười duyên, đàn ông đón ý nói hùa, còn có một dục vọng không đáy.
Tựa như một thế giới quanh năm xa hoa truỵ lạc vẫy chào chúng tôi.
Tôi đã từng nghe được một câu nói: Đến câu lạc bộ đêm học cái xấu rất nhanh, đầu tiên là thay đổi thẩm mỹ của họ, thứ hai là đập nát mộng tưởng của họ.
Thầy ơi em ghét thầy! Thầy ơi em ghét thầy! - Hoa Cười Với Tôi