To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Khách Không Mời (1)
hững tháng ngày được sống trong hạnh phúc, dường như trôi qua nhanh hơn.
Ngày mùng sáu tháng chạp nhanh chóng đến trong sự phỏng đoán và những lời nài nỉ không ngừng của Phượng Cô.
Bởi vì con người Phượng Cô vốn không thích phô trương phức tạp, thế nên sinh nhật cũng tổ chức đơn giản, chỉ cần cả nhà đoàn viên là được.
Có điều, ngọ thiện của sinh nhật cũng chuẩn bị rất thịnh soạn.
Từ sáng sớm, Vãn Thanh đã cùng Song nhi Hồng Thư, cùng mấy nha hoàn nữa, ra chợ mua đồ ăn.
Ngày thường Vãn Thanh cũng ít xuống bếp, nhưng đến ngày sinh nhật của Phượng Cô hàng năm, nàng đều đích thân xuống bếp tự tay nấu thật nhiều món ăn ngon, có lẽ đó không phải là những món ăn có vị ngon nhất, nhưng lại có hương vị gia đình.
Lần nào, Phượng Cô cũng vui sướng ăn hết sạch.
Do còn phải bế Nộn nhi, thế nên nàng không chen vào chợ mua đồ ăn, chỉ liệt kê danh sách ra, rồi để các nha hoàn đi mua, nàng và Nộn nhi thì đứng chờ ở chỗ vắng người.
Thấy Nộn nhi trong lòng quay tới quay lui, hai mắt đảo không ngừng.
Nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn là muốn được thả xuống để ngắm nghía.
Nhưng xung quanh có nhiều người, Vãn Thanh không thả cô bé xuống, chỉ nói: “Có phải Nộn nhi muốn mua gì không? “
Nộn nhi vừa nghe, liền cười tươi như hoa: “Mẫu thân, Nộn nhi muốn mua quà quà tặng cha…” Giọng nói non nớt, ngây thơ, khiến người ta yêu thích biết bao.
“Ồ, Nộn nhi của mẹ cũng muốn mua quà sinh nhật tặng cha sao! Thật là một cô bé ngoan! ” Vãn Thanh vừa nghe liền cười, xem ra Phượng Cô không phí công yêu thương tiểu nha đầu này.
Nhỏ như vậy, đã biết quan tâm đến cha.
Đến lúc Phượng Cô nhận được lễ vật của con gái, không biết sẽ cười thành cái dạng gì!
“Nộn nhi là cô bé ngoan! ” vừa được mẹ khen, Nộn nhi liền cười càng tươi hơn.
“Vậy Nộn nhi muốn mua lễ vật gì tặng cha? ” Vãn Thanh lại hỏi, thật sự không đoán ra được là tiểu nha đầu muốn mua gì tặng Phượng Cô.
Nộn nhi quay đầu nhìn hàng bán kẹo đường, giơ cánh tay nho nhỏ lên chỉ: “Mua kẹo đường hình người cho cha, vừa đẹp mắt lại ngon miệng! Có lần cha nói muốn ăn mẫu thân, vậy nói bá bá làm kẹo đường hình mẫu thân!.....”
Lời con trẻ vô tư, chẳng có ẩn ý gì, nhưng lại khiến Vãn Thanh bị máu dồn lên mặt, chỉ nháy mắt mà mặt đỏ như quả táo, may mà xung quanh kẻ đến người đi, không ai rảnh rỗi mà lắng nghe lời nói của một tiểu oa nhi.
Nộn nhi này, thật không biết con bé nghe thấy từ lúc nào, lại còn ghi nhớ không chịu quên!
Cứ thế này thật không hay, chẳng may con bé lại nói ra lúc có người ngoài, nàng chỉ còn nước đào hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ!
Vì thế nàng chu đáo dạy con, rất ra dáng một mẹ hiền: “Nộn nhi, con nghe lầm rồi, không phải cha con nói muốn ăn mẫu thân, mà là nói muốn ăn bánh nướng mẫu thân làm! “
“Ơ? Là thế thật sao ạ? ” Nộn nhi hơi nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, dường như cuối cùng vẫn chẳng thể minh bạch là gì, thế là liền tin lời mẫu thân: “Thì ra là thế! Không phải là cha muốn ăn mẫu thân, vậy, Nộn nhi nên làm kẹo đường hình gì tặng cha?
Cô bé mặt nhăn mày nhó, đúng như thể đang gặp chuyện rất khó giải quyết.
Vãn Thanh khẽ cười: “Làm kẹo đường hình bé Nộn nhi dễ thương khả ái không phải là tốt rồi sao? “
“Hay lắm! Hay lắm! Làm kẹo đường hình Nộn nhi tặng cha! ” Nộn nhi vừa nghe liền cười, tiểu hài nhi lúc nào cũng đơn thuần như vậy, không có nhiều tâm sự, rất dễ vui vẻ.
… … … … … … … … …..
Kẹo đường nho nhỏ kia, thật sự khiến Phượng Cô vui mừng ôm lấy Nộn nhi.
“Nộn nhi ngoan của cha! Nộn nhi bảo bối của cha! Còn nhỏ đã biết nghĩ đến cha! ” Phượng Cô cầm kẹo đường Nộn nhi tặng, cười như mặt trời chính ngọ, cười đến mức không khép được miệng.
“Nộn nhi ngoan, cha hôn một cái! ” nói xong liền hôn một cái lên hai má phúng phính của Nộn nhi.
Nộn nhi nghe thấy thế cũng cười thật rạng rỡ.
“Chỉ có một cái kẹo đường mà cười đến thế, thật lạ kỳ! ” Phượng Phi đứng bên cạnh liếc mắt xem thường, không vui cho lắm, kỳ thực bé cũng có lễ vật tặng cha.
Nhưng cảm thấy lúng túng không biết tặng thế nào, thành ra đến lúc này vẫn chưa tặng.
Không biết vì cái gì, bé có cảm giác, tặng đồ này nọ, là chuyện chỉ có nữ nhi mới làm, bé là đại nam nhi, phải làm chuyện đại sự, bé sờ nắn lễ vật một hồi, cuối cùng vẫn không dám lấy ra.
“Tiểu tử nhà ngươi, lớn như vậy, cũng chưa từng tặng lễ vật cho cha! Còn dám đứng đấy chê cười Nộn nhi, thật uổng công sinh ngươi ra! Quả thật là sinh con trai không bằng sinh con gái! ” Phượng Cô nheo mắt, tiểu tử này, đúng là thiên sinh bát tự không hợp với hắn rồi, còn nhỏ đã xung khắc.
Hắn thật có chút lo lắng qua một hai năm nữa không biết có thể quản được đứa con này nữa hay không!
“Con…” Phượng Phi lên tiếng định biện hộ gì đó.
Đúng lúc đó Vãn Thanh bưng một đĩa tôm lột vỏ chiên xù tiến đến, nàng đã nghe thấy cuộc nói chuyện này từ đầu, vì thế nói: “Phi nhi, lúc mẫu thân đi đón con không phải là con nói có chuẩn bị lễ vật tặng cha con sao? Tại sao vẫn chưa lấy ra? “
“Tiểu tử này chuẩn bị lễ vật cho ta?! ” Phượng Cô có phần không thể tin, có điều vẫn rất mong chờ, rốt cuộc cũng được biết tình cha con là dạng gì.
“Con…” Phượng Phi cúi đầu, có chút lúng túng, đang nghĩ xem có nên lấy ra hay không.
Vãn Thanh lại khẽ cười, đặt đĩa tôm lên bàn: “Muốn tặng quà thì phải thành tâm, lễ vật cũng phải được chuẩn bị tốt, nếu còn thiếu quyết đoán, thật có phần ẻo lả đấy! “
Tuy trước giờ Vãn Thanh không nghiêm khắc dạy bảo, nhưng rất biết nói ngọt dỗ dành.
Phi nhi theo chủ nghĩa đại nam nhi, thật sự không thích người khác nói bé ẻo lả ủy mị này nọ.
Quả nhiên, Vãn Thanh vừa nói dứt lời, bé liền lôi từ trong lòng ra một viên ngọc treo kiếm, sau đó tặng Phượng Cô.
Phượng Cô nhận viên ngọc nhìn ngắm, mặc dù chất ngọc không phải loại thượng đẳng, nhưng điêu khắc rất đẹp, lại còn là món quà đầu tiên con trai tặng hắn, vì thế cười lớn: “Xem ra Phi nhi của ta cũng hiểu chuyện rồi! “
“Con hiểu chuyện từ lâu rồi! ” Phượng Phi ngẩng đầu, phụng phịu nói.
Vãn Thanh chỉ biết lắc đầu thở dài, hai cha con nhà này, thật là một khắc cũng không ngừng tranh cãi được! Nhưng thật ra cũng rất ấm áp!
Đúng lúc đó, có gia đinh tới bẩm báo: “Gia, ngoài cửa có một nữ tử muốn gặp Gia, nói là người quen cũ của Gia.”
Nữ tử?
Người quen cũ?
Vãn Thanh quay sang nhìn Phượng Cô, nàng thật sự không biết, hắn có hồng nhan cũ nào ở đây?
Phượng Cô cũng ngỡ ngàng chẳng kém, hắn quyết không phải kẻ lưu tình khắp chốn, tại Thương Thành càng là không quen biết nữ tử nào, vì thế chỉ nói: “Đuổi đi! “
“Chờ đã.” Vãn Thanh lại nói: “Sao chàng không ra xem là ai?”
Gia đinh thật sự khó xử, Gia nói không gặp, phu nhân lại nói gặp, vậy rốt cục là gặp hay không đây?
“Đưa nữ tử đó vào đây! ” Vãn Thanh nói.
Gia đinh thấy Gia không có ý kiến, nhanh chóng đi thực hiện.
Chỉ trong chốc lát, một nữ tử đẹp tựa xuất thủy phù dung tiến vào.
Hai hàng mi cong dài, phủ bóng lên đôi mắt to tròn ướt át, mũi nhỏ nhắn xinh xắn, môi anh đào căng đỏ, váy áo thướt tha màu hồng phấn khiến thân hình càng thêm thon thả. Tuy mảnh mai là thế, nhưng thêm một tấm áo choàng lông trắng, lại có vẻ không còn sợ cái lạnh của đông hàn.
Có điều gương mặt cô ta có vẻ tiều tụy, trái lại chẳng thể nhìn ra dáng vẻ khuynh thành quý phái trước kia.
Người này không phải ai khác, chính là Chu Nguyệt Nhi.
Không thể ngờ, lại gặp lại cô ta ở nơi này.
Thiên thủ tu la
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn TRỌNG SINH
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp