"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 194: Hoàng Tước Phía Sau
hìn hắn nhảy lên xe ngựa, thả tấm màn che xuống, xe ngựa dần dần đi xa, trái tim Vãn Thanh, đột nhiên có chút mờ mịt, rốt cục hắn có nỗi khổ gì, không chịu nhìn nhận nàng?
Không lẽ hắn mất trí nhớ?
Nhưng không thể có khả năng đó!
Nếu hắn thật sự mất trí nhớ, làm sao có thể có ánh mắt vừa rồi?
Rõ ràng hắn đang ẩn nhẫn vì một điều gì đó.
Rốt cục hắn gặp vấn đề khó khăn gì không thể giải quyết?
Nàng, nhất định sẽ điều tra ra! Trong lòng Vãn Thanh thầm hạ quyết tâm.
“Phu nhân, người đừng nhìn nữa, người này chắc chắn không phải là Gia, nếu là gia, không thể đối xử phũ phàng với phu nhân như vậy!” Hồng Thư tức giận nói, quay mặt đi: “Còn nữa, nhìn bộ dạng kia của hắn, không có chút uy nghiêm khí thế nào như Gia, không giống chút nào! Nội tại còn kém xa lắm!”
“Đúng thế! Ta cũng thấy hắn không giống Phượng Gia.” Nhìn bộ dạng ưu thương của tiểu thư, Song nhi đứng một bên lên tiếng khuyên nhủ, kỳ thật Song nhi cũng không rõ ràng lắm về Phượng Cô, nhưng thấy tiểu thư thương tâm, thì liền an ủi.
Hoàng Kỳ đứng rất lâu, sau mới mới chậm rãi nói: “Phu nhân… “
Vãn Thanh quay đầu, ánh mắt trở nên trong suốt, ưu thương cũng bớt đi quá nửa, chỉ thấy sự kiên trì và thông tuệ: “Hoàng Kỳ, chẳng lẽ ngươi thật sự không xác định được hắn có phải Phượng Cô hay không sao?” Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Kỳ lóe lên một tia hoài nghi.
Hoàng Kỳ lạnh nhạt cúi đầu: “Kỳ thật nói không có hoài nghi là không đúng hoàn toàn, bởi vì mặc dù không có chứng cớ gì, nhưng những khi lơ đãng, ánh mắt của Kim Bất Hoán cực kỳ giống Gia.”
“Thế là được rồi.” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt trở nên bừng sáng, mang theo sự kiên nghị mà thông mình, không cho kẻ khác cơ hội từ chối.
“Mặc kệ hắn có phải Phượng Cô hay không, chúng ta đều phải điều tra rõ ràng, nếu đến cả một con người mà Phượng Vũ Cửu Thiên cũng không điều tra ra, không phải để người khác chê cười sao! Hắn trốn đến đâu, chúng ta đuổi theo đến đó!” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười nói.
“Nhưng thân thể của phu nhân?” Hoàng Kỳ lo lắng nói, từ sau khi Vãn Thanh có bầu, thân thể trở nên bạc nhược, đại phu đã sớm nói rõ không thể đi xa.
“Yên tâm, ta sẽ không đích thân đi, hiện tại, không có chuyện gì quan trọng hơn đứa bé. Không phải hôm nay Lãnh Sâm sẽ trở về sao? Ngươi và Lãnh Sâm đi, ta tin tưởng sẽ đuổi kịp! Hành động tiếp theo của Mộ Dung Kiềm, nhất định là đến Thương Thành, chúng ta phải nhanh chóng lên đường!” Vãn Thanh nói.
“Phu nhân thật chu đáo, ta và Lãnh tổng quản nhất định sẽ tỉ mỉ điều tra thân phận đích thực của Kim Bất Hoán, chỉ hy vọng hắn thật là Gia, nếu là thế chúng ta cũng có thể thở phào!” Hoàng Kỳ báo cáo nói.
“Uh. Như vậy ta an tâm. Đợi Lãnh Sâm trở về ngươi bảo hắn đến tìm ta, ta về Nam Phượng Viên trước.” Vãn Thanh nói, rồi sau đó quay về, vì đi vội, không kịp khoái thêm áo, đứng ở chỗ hút gió lâu nàng bắt đầu thấy lạnh.
… … …...
Vào lúc giữa trưa, rốt cục Lãnh Sâm cũng trở về, nghe thấy Vãn Thanh cho mời, còn chưa đi ngủ đã đến.
“Nhị phu nhân, người tìm Lãnh Sâm?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện muốn làm phiền Lãnh tổng quản, ngươi ngồi trước đi, ngoài trời đang lạnh, uống chén trà nóng đã!” Vãn Thanh cười gật đầu.
“Được.” Lãnh Sâm nhận chén trà nóng tỳ nữ đi, uống xong hỏi: “Không biết phu nhân gọi gấp như vậy là có chuyện gì?”
“Là thế này, mấy ngày trước, Vương lão bản ở Thương Thành có tới, lần này ông ta đến là muốn giới thiệu một khách hàng lớn, người nọ muốn mua một ngàn thất lụa thêu kim tuyến, chuyện đó không quan trọng.” Vãn Thanh nói sơ qua, rồi sau đó đề cập vào vấn đề chính: “Quan trọng là …, người này, mặc dù bề ngoài không giống Phượng Cô, nhưng ánh mắt cử chỉ hành vi lại cực giống như Phượng Cô.”
“Sao? Có người như thế sao?” Lãnh Sâm nghe xong liền hỏi.
Vãn Thanh gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ có một mình ta thấy giống, những người khác cũng thấy rất giống, nhưng hắn tận lực giấu diếm thân phận của mình, luôn thể hiện thái độ không giống bản chất thật của hắn.”
“Vậy phu nhân đã cho người điều tra qua chưa?” Lãnh Sâm nghe xong lại hỏi.
“Ta đã cho người điều tra gia đình hắn, nhưng tìm khắp cả Vân Quốc Phong Quốc, cũng không có người nào tên Kim Bất Hoán, càng không nói đến chuyện hắn là con nhà giàu có.” Vãn Thanh nhớ lại mấy ngày ở chung, rồi sau đó lại nói: “Mặc dù hắn cực lực phủ nhận, nhưng sau khi quan sát kỹ càng, ta dám khẳng định, hắn chính là Phượng Cô, chỉ có điều ta không hiểu vì sao hắn không chịu nhìn nhận chúng ta, ta nghĩ, tất là hắn đang gặp vấn đề khó khăn nào đó, chúng ta không thể quay lưng làm ngơ không chút để ý.”
“Đáng tiếc người đã đi, nếu không, ta có thể nhìn tận mắt xem hắn giống Gia đến đâu, nhưng tại sao Nhị phu nhân lại khẳng định hắn chính là Gia!” Lãnh Sâm hỏi.
Lời Lãnh Sâm nói, khiến Vãn Thanh đang trầm tư đột nhiên cảm thấy sáng bừng, từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa từng nhắc đến chuyện Kim Bất Hoán đã rời khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên, tại sao Lãnh Sâm lại biết Kim Bất Hoán đã đi?
Chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề, kỳ thật Lãnh Sâm biết hết, chẳng qua là hắn cố ý giấu diếm?
Đương nhiên có hoài nghi, bất quá Vãn Thanh không biểu hiện ra ngoài, nàng cúi đầu, ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng: “Đúng là như thế, thế nên mới phải làm phiền Lãnh tổng quản.”
“Sao phu nhân lại nói lời khách khí thế, phu nhân và Lãnh Sâm, chẳng lẽ không phải đều là vì Phượng Vũ Cửu Thiên! Phu nhân định bảo Lãnh Sâm làm gì lúc này, người cứ nói đi, Lãnh Sâm nhất định sẽ hết sức điều tra, dù sao đi nữa, chuyện của Gia cũng là chuyện của Lãnh Sâm!” Lãnh Sâm trịnh trọng nói, rất hùng hồn.
Vãn Thanh cảm kích cười một tiếng, mặc kệ như thế nào, dù Lãnh Sâm có như thế nào, bất quá hắn sự trung thực của hắn cũng ít người sánh được: “Là thế này, Mộ Dung Kiềm đã lên đường đi Thương Thành, 2 ngày nữa Lãnh tổng quản đi Thương Thành một chuyến, ta nghĩ Lãnh tổng quản nên đi sau nhóm của Kim Bất Hoán, nhân tiện tỉ mỉ điều tra Kim Bất Hoán một chút, xem rốt cục có phải Phượng Cô hay không.”
“Lãnh Sâm nhất định sẽ làm tốt chuyện này, Lãnh Sâm cũng hy vọng Gia không có việc gì.” Hắn nói.
“Hơn nữa, ta hy vọng Lãnh tổng quản có thể đích thân đi trước, tốt nhất là mai đi luôn, bởi vì Phượng Cô không chịu nhìn nhận chúng ta, tất là hắn có chỗ khó xử, ta lo lắng hắn gặp nguy hiểm, thêm chuyện Mộ Dung Kiềm cũng đang muốn đi Thương Thành, ta không yên lòng.” Vãn Thanh lại nói, trong lòng có một ít khẩn trương, còn có một ít cất bất an.
“Phu nhân yên tâm, ngày mai Lãnh Sâm sẽ lập tức lên đường đi Thương Thành.” Lãnh Sâm đáp.
“Cám ơn Lãnh tổng quản.” Vãn Thanh nói, rồi sau đó lại nói tiếp: “Ta sợ lần đi không đủ người, cho nên để Hoàng Kỳ và Hồng Thư đi theo ngươi.”
“Phu nhân, để Hoàng Kỳ đi là được rồi, còn Hồng Thư phải ở lại chiếu cố phu nhân!” Lãnh Sâm nói.
Vãn Thanh chỉ lắc đầu: “Không, ta không yên lòng, ngươi đừng lo lắng, hiện tại ta không bước chân ra khỏi sơn trang, thị vệ của Phượng Vũ Cửu Thiên bảo vệ rất tốt, không có việc gì.”
“Nhưng… ” Lãnh Sâm còn muốn nói gì đó.
Vãn Thanh tỏ thái độ kiên quyết: “Lãnh tổng quản, làm theo lời ta nói đi! Như vậy ta mới có thể yên tâm một chút.”
“… được rồi!” Lãnh Sâm đáp.
Vãn Thanh cười một tiếng, gật đầu, lại nghe Lãnh Sâm báo cáo chuyện âm thầm bố trí ngáng chân Mộ Dung Kiềm xong, mới cho hắn nghỉ ngơi.
Đến lúc hắn đi rồi, Hồng Thư mới mở miệng hỏi: “Phu nhân, tại sao đột nhiên người lại muốn ta đi cùng Lãnh tổng quản? Không phải để Hoàng Kỳ đi cùng Lãnh tổng quản là được rồi sao?”
Hồng Thư rất băn khoăn, vừa rồi phu nhân thảo luận chính sự với Lãnh tổng quản, Hồng Thư không tiện nói chen vào, Hồng Thư vốn nóng ruột, thấy Lãnh Sâm đi, lúc này mới vội vàng hỏi.
Bởi vì…suốt thời gian qua, phu nhân luôn để Hồng Thư đi bên cạnh, đột nhiên yêu cầu thế, khiến Hồng Thư không giải thích được.
Vãn Thanh hơi hơi nhướng mày, nhìn cửa lớn, ý bảo Hồng Thư đóng cửa lại, rồi sau đó mới nói: “Kỳ thật để cho ngươi đi theo, là có ý đồ khác, chuyện này, phải là ngươi đi, ta mới có thể yên tâm!”
Nghe Vãn Thanh nói hết sức thần bí, Hồng Thư cũng khẩn trương lên, liền nghiêm túc: “Phu nhân nói đi.”
“Ta hoài nghi Lãnh Sâm biết Kim Bất Hoán có phải Phượng Cô hay không, nếu hắn đã biết, ta còn bảo hắn điều tra, không phải phí công vô ích sao? Mà Hoàng Kỳ, cố nhiên có thể tin, nhưng nếu Phượng Cô mở miệng nhờ Hoàng Kỳ giấu ta, chắc chắn là Hoàng Kỳ sẽ nghe, chỉ có ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể làm việc chính trực, sẽ không gạt ta.” Vãn Thanh nói.
Hồng Thư vừa nghe, liền có chút khó xử, bởi nếu đúng như lời phu nhân nói, đến lúc đó Gia mở miệng nhờ Hồng Thư giữ bí mật, Hồng Thư biết làm thế nào?
Hơn nữa tại sao phu nhân lại biết Lãnh tổng quản biết chuyện này?
Liền hỏi: “Tại sao phu nhân lại đoán được Lãnh tổng quản biết chuyện này?”
“Khi ta nói chuyện với Lãnh Sâm, chưa từng đề cập đến chuyện Kim Bất Hoán không còn ở trong sơn trang, Lãnh Sâm lại tự mình nói ra, có lẽ chính hắn cũng chưa từng để ý, nhưng điều đó nói lên hắn rất rõ ràng mọi chuyện trong sơn trang!” Vãn Thanh nói nhỏ.
“Ta biết, kỳ thật ngươi cũng lo lắng nếu Phượng Cô bảo ngươi giữ bí mật ngươi sẽ khó xử, bất quá, nếu ngươi âm thầm kiểm chứng, điều tra ra báo lại cho ta ngay lập tức, giải trừ sự băn khoăn này! Dù Phượng Cô có biết, cũng không lộ cho quá nhiều người.” Vãn Thanh nói.
“Vâng, Hồng Thư tuân mệnh!” Hồng Thư nghe xong liền đáp ứng.
“Nha đầu nhà ngươi!” Vãn Thanh cười một tiếng, rồi sau đó như nhớ ra điều gì: “Chuyện này, nếu thật sự có liên quan đến Lãnh Sâm, thì ngươi cũng dễ điều tra hơn.”
“Ngươi đi theo ta.” Vừa nói vừa đi vào phòng trong.
Hồng Thư không giải thích được, vì vậy đi theo.
Vãn Thanh mở một cái hộp cũ kĩ ra, nàng tự biết sau khi có bầu rồi sẽ không dùng đến cái hộp này nữa, trong này có thuốc chữa kỳ bệnh, còn có một ít dược vật thần kỳ.
Nàng lấy từ trong hộp ra 2 bình nhỏ, một bình màu đen và một bình màu đỏ, đưa cho Hồng Thư: “Trong bình đen là phấn trong suốt, không màu không mùi, nhưng nếu gặp phấn dạ quang ở bình đỏ, sẽ hiện ra màu vàng, sau khi ngươi đi, chuyện thứ nhất, là tìm cách rắc phấn trong suốt lên quần áo Lãnh Sâm, sau đó tìm cách gặp Kim Bất Hoán, rắc phấn dạ quang lên người Kim Bất Hoán.” Nếu Lãnh Sâm thật sự giấu diếm chuyện về Kim Bất Hoán, nhất định việc đầu tiên hắn làm sẽ là đi tìm Phượng Cô thương lượng.
Vạn Kiếm Sầu
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn TRỌNG SINH
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp