He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Cuộc Chiến Cân Não (2)
hật là một nữ tử thông minh!
Phượng Cô càng lộ vẻ tán thưởng, nàng chỉ dùng một câu nói nhẹ nhàng, tứ lạng bạt thiên cân, đẩy vấn đề sang người hắn, thật khiến hắn bội phục.
Phượng Cô đột nhiên tiếp cận tai nàng, ngữ khí mơn man mờ ám ngập tràn nam tính vờn bên tai Vãn Thanh: “Đích thực là ta tự tin có thể lấy được trái tim nàng!”
“Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện đó?” Vì hắn đột ngột đến gần nói với giọng điệu mập mờ, trái tim Vãn Thanh thiếu điều rớt xuống đất, bắt đầu rục rịch.
Nàng thẹn thùng đỏ mặt, may mà vẫn kịp thời giả vờ trấn tĩnh tự nhiên, khi quay sang nhìn hắn thì đã hồi phục vẻ mặt bình thường, chỉ có điều vô thức lùi hai bước
“Tại sao nàng lại đỏ mặt?” Phượng Cô không chịu buông tha, thấy nàng lui ra phía sau, hắn càng tiến về phía nàng, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nghịch nghịch tóc nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí gian tà khiêu khích. Ngón trỏ lướt qua gương mặt nàng nhẹ nhàng như có như không.
“Ta không có đỏ mặt!” Vãn Thanh lạnh mặt, không biết phải đối phó với Phượng Cô thế nào, nếu là trước kia, nàng có thể lạnh lùng đối mặt với hắn, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này, nàng không có cách nào lãnh đạm với hắn như trước kia
“Còn nói không có, mặt nàng đỏ như quả táo chín, thật làm người ta muốn…muốn cắn một miếng.” Đôi môi mỏng khép hờ, động tác cũng càng lúc càng mập mờ, mùi rượu từ người hắn như có như không, nhẹ nhàng phớt qua má nàng.
Vãn Thanh cả kinh, tiếp tục lùi thêm hai bước, đột nhiên cảm giác được, bản thân có chút uất ức, mới bị hắn khiêu khích một chút, đã lui về phía sau liên tục hai lần.
Vì vậy Vãn Thanh kinh hoàng đứng nghiêm, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đáng lẽ lúc này nàng phải ưu thế hơn hắn mới đúng -, nếu không vì giải cứu hắn, nàng đã đi từ lâu, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, làm gì có chuyện đứng đây để hắn trêu đùa thế này
“Mắt ngươi cũng tốt lắm, trời tối đen thế này, vẫn nhìn ra được ta đỏ mặt?” Vãn Thanh nhẹ giọng nói, tối đen như vậy, dù có đứng sát ngay trước mắt, cũng khó lòng nhìn thấy sắc mặt đối phương -, rõ ràng là hắn chỉ đoán thôi -, là tại tâm lý nàng không vững vàng, để hắn đoán được.
“Ha hả, ta còn ngửi thấy mùi e lệ từ người nàng cơ!” Ngữ khí của hắn, càng lúc càng thiếu nghiêm túc, tà mị lại khiến người nghe phải phiền lòng.
“Xem ra mũi của ngươi thính như chó vậy! Dĩ nhiên đến cả mùi e lệ cũng ngửi thấy, thật khiến người khác phải bội phục!” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Mặt Phượng Cô biến sắc, có chút không vui, nàng dám nói hắn là chó.
Có điều hắn không tức giận, chỉ cười một tiếng, đôi phượng nhãn hẹp dài cong lên hàm chứa ý cười: “Sai! Sai! Sai! Ta không giống bất cứ con gì cả, khứu giác cũng không nhạy hơn ngươi, là do mùi của nàng quá nồng, hấp dẫn ta một cách sâu sắc mà thôi!”
Vãn Thanh quay mặt sang hướng khác, không dây dưa đề tài này với hắn nữa, hắn không đứng đắn, nàng cũng không thể đứng đây mò mẫm cùng hắn, đêm đã khuya, không đi ngủ, còn đứng đây hóng gió, đúng là chuyện không ra gì!
“Người đã quyết định muốn tra xem bản thân có trúng tình cổ hay không, nếu vậy chuyện cùng Mộc Cáp Nhĩ phải làm thế nào? Người đã đáp ứng sẽ thành thân cùng cô ta, hơn nữa còn vội vàng như vậy, thật sự định tổ chức vào mười ngày sau sao!” Thái độ khẩn cấp của Vãn Thanh, thật sự làm cho người ta tin rằng nàng không thể để yên cho hắn thành thân!
“Ý của ta chính là phải tiến hành chuyện này càng sớm càng tốt! Không thể kéo dài thêm, nếu ta thật sự vì trúng tình cổ mới thích Mộc Cáp Nhĩ, ở chỗ này lâu chỉ lãng phí thời giờ của ta, Phượng Cô ta, quyết không thể để kẻ khác trêu đùa -! Cô ta đã muốn chơi đùa, ta sẽ phụng bồi tới cùng! Xem ai thua …thảm hơn!” Ánh mắt hắn trở nên căng thẳng, hung hăng nói.
“Người định xử lý tiếp thế nào?” Vãn Thanh hỏi.
“Chuyện này, ta tự có chủ trương, nàng không cần lo lắng, trong vòng 3 ngày, ta sẽ tìm ra chân tướng rõ ràng!” Phượng Cô nhíu mày nói, dáng vẻ hoàn toàn tự tin.
Nhìn bộ dạng cực kỳ tự tin của hắn, Vãn Thanh biết, trong lòng hắn, nhất định đã đề ra một đối sách thích hợp, hơn nữa đối sách này, chỉ sợ không nằm trong vòng tưởng tượng của mọi người, trả đũa nặng nề những kẻ đã trêu đùa hắn.
Nhưng Mộc Cáp Nhĩ…
Rốt cục cô ta cũng chỉ là một cô bé đáng thương, bất quá chỉ vì yêu, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, thật sự cô ta cũng không phải loại người quá xấu xa!
“Kỳ thật Mộc Cáp Nhĩ cũng không quá xấu xa, chỉ bởi vì thích người mà làm thế, nếu tra ra chân tướng, cũng đừng tổn thương cô ta quá nhiều.” Vãn Thanh đột nhiên có chút không đành lòng nói.
Nữ nhân, luôn dễ dàng khốn đốn vì tình, lún sâu trong bùn mà mất khả năng kiềm chế…
Hắn nhìn nàng, gật đầu: “Nàng đã cầu tình vì cô ta, đương nhiên ta sẽ nể mặt nàng -, đến lúc đó chỉ cần cô ta không si mê quá mức không chịu tỉnh táo, ta sẽ không thương tổn cô ta quá nhiều.”
“Uhm. Kỳ thật tất cả cũng chỉ tại người!” Vãn Thanh giũ áo, làm như lơ đãng nói.
Phượng Cô ngẩng đầu không giải thích được: “Tại sao lại nói chỉ tại ta?”
“Hồng nhan họa thủy, từ xưa đã vậy, không đơn giản chỉ dùng để nói về nữ nhân, nam tử cũng có bản lĩnh như thế-.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nói xong, bất giác cảm thấy ngọt ngào, không biết vì sao, điều đó lại nảy ra trong đầu nàng, nghĩ kĩ thì cũng rất có lý
“Thanh nhi, ta không biết câu này là khen ta hay là mỉa mai ta vậy?” Phượng Cô không giận nửa phần, chỉ cười khẽ hỏi han, bất giác mà thốt ra hai tiếng ‘ Thanh nhi ’, cách xưng hô thân mật này, khiến hắn cũng kinh ngạc, nhưng hắn không cảm thấy đột ngột chút nào, dường như hắn vẫn luôn gọi nàng như vậy -.
Gọi nàng như vậy, khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Một loại vui vẻ chưa bao giờ có –.
Ngọt ngào đến tận tim gan.
“Nếu người cho là khen, thì nó là khen, nếu người cho là mỉa mai, thì nó là mỉa mai, muốn thế nào là do lòng của người định đọat.” Vãn Thanh nói rất ba phải, rồi sau đó cười yếu ớt, ngẫm lại, Phượng Cô mặc dù giống trước kia, bá đạo không nói lý lẽ, bất quá, hắn không còn sự tàn nhẫn ngoan lệ như trước kia, ít nhất, nếu trước kia hắn nghe thấy câu nói đó, chỉ sợ đã bóp gẫy cổ nàng.
Mà lúc này, hắn còn cười cười hỏi lại được.
Xem ra, hắn không hoàn toàn trở về bộ dạng trước kia -.
“Tức là Thanh nhi khen ta, ta đây cũng chỉ có thể nhận, mặc dù nghe không lọt tai lắm, bất quá cũng có thể tha thứ, có lẽ Thanh nhi ít khi khen người khác -, có lẽ, ta là trường hợp cá biệt hiếm hoi được nàng khen!” Hắn thản nhiên tự mình đưa ra kết luận.
Tên này, thời khắc nào cũng không quên việc đề cao bản thân hắn!
Vãn Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, nói nhỏ: “Đêm cũng khuya rồi, việc gì phải làm ta đã làm thỏa đáng, ta về ngủ đây, mấy ngày nay chưa hôm nào ngủ cho an ổn!”
Nói xong đi về phía Tuyết Thôn.
Phượng Cô đi theo sau nàng: “Bóng đêm này, đi dạo cũng là chuyện không tệ đó!”
Vãn Thanh thật bội phục hắn, quay đầu: “Có lẽ, chủ ý này không tệ chút nào, Phượng công tử, ngươi không ngại đi thỉnh Mộc cô nương cùng ngươi đi dạo khuya chứ, cô ta sẽ cực kỳ nguyện ý đó-.”
Nói xong phi thân đi luôn, dùng khinh công đi về nhà gỗ.
Đêm trên núi rất lạnh-, giờ phút này, nàng chỉ muốn một cái túi ngủ ấm áp. Bởi vì vào lúc này, có thể thấy Phượng Cô không bị tình cổ khống chế hòan toàn, như vậy nàng không cần lo lắng, chỉ cần an tĩnh chờ ba ngày sau, hắn sẽ vạch trần chân tướng.
Đẩy cửa phòng, thấy ngọn đèn dầu đang thắp sáng, Ngân Diện chỉ ngồi thẳng trước bàn, bàn tay thon dài đang cầm một chén trà, tuy chỉ là một chén trà đơn sơ bình thường, nhưng ở trong tay hắn, lại tỏa ra cảm giác cô lãnh mà tao nhã.
Một thân trường bào màu tuyết trắng, khiến người ta cảm thấy cô lãnh vô cùng.
Trong lòng trào lên một mùi vị không thể gọi tên, Ngân Diện, từ trước tới giờ luôn cho người khác cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, phảng phất như thể thiên địa này chỉ có mình hắn, hắn ngồi đó trong tịch mịch, đến cả ánh nến cũng tỏa ra thứ ánh sáng cô đơn
Thấy nàng đi vào, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi sau đó ngả một chén khác, rót nước trà vào: “Uống đi! Đêm lạnh như thế, uống chén trà ấm, sẽ không quá lạnh.”
“Được.” Vãn Thanh gật đầu, rồi sau đó nhận chén trà, nhẹ nhàng uống, chén trà ấm áp an ủi thân thể nàng, đột nhiên cho nàng một cảm giác trong trẻo lạnh lùng, khiến nàng không biết mở lời như thế nào
Hắn lại lên tiếng trước: “Chuyện thế nào rồi?”
Hắn vĩnh viễn trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu sự thể thiếp mà người khác không dễ dàng phát hiện
“Phượng Cô đã quyết định sẽ tra ra chân tướng, đại khái là 3 ngày sau sẽ rõ ràng.” Vãn Thanh nói lại những lời của Phượng Cô.
“Vậy là tốt rồi.” Ngân Diện gật đầu.
Không biết vì sao, nàng có cảm giác,– Ngân Diện lúc này, quá mức trong trẻo lạnh lùng, khiến nàng có chút sầu não.
“Ngủ đi! Đêm cũng khuya rồi.” Ngân Diện nói.
Rốt cục Vãn Thanh cũng phải nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Mộc Cáp Nhĩ không an bài chỗ cho Ngân Diện nghỉ, thế nên đêm nay, bọn họ phải ở cùng nhau.
Nhưng khi ngủ cùng Phượng Cô, nàng không cảm giác quẫn bách chút nào, lúc này phải ngủ cùng một phòng với Ngân Diện, nàng lại cảm thấy vô cùng quẫn bách, dường như vô phương đón nhận chuyện phải ngủ cùng một phòng với hắn, mặc dù biết, hắn là một chính nhân quân tử, sẽ không làm gì. Nhưng nàng vẫn sợ -, nỗi sợ mà chính nàng cũng không thể nói rõ ra thành lời
Dường như Ngân Diện biết nàng đang nghĩ gì, vì vậy nói: “Nàng lên giường ngủ, ta ngủ dưới mặt đất.”
“Không cần, giường còn rộng -, hai người ngủ không thành vấn đề -.”Câu nói của hắn khiến Vãn Thanh cảm thấy bụng dạ bản thân quá mức hẹp hòi, dù sao, đối với nàng, Ngân Diện không phải người ngòai, là người mà so sánh với ai cũng thân thiết hơn.
“Kỳ thật…”Không cần để ý nhiều như vậy -, Vãn Thanh còn chưa nói hết câu, đã có người đẩy cửa cắt lời nàng.
“Kỳ thật nam nữ hữu biệt, dù không ngủ cùng giường, chỉ ngủ cùng phòng, ngay cả khi hai người trong sạch -, người ta vẫn đàm tiếu không hay -, ta chỉ có thể hy sinh bản thân, đêm nay Ngân Diện ngủ cùng phòng với ta, Thanh nhi nàng sang phòng bên cạnh ngủ đi!”Phượng Cô thản nhiên nói.
Thật sự khiến người ta bất ngờ, hắn bị sao vậy!
Tất nhiên Phượng Cô có ý nghĩ của riêng hắn, hai ngày nay, hắn đã sớm xác định được tình cảm hắn dành cho Vãn Thanh, nếu đã như thế, hắn làm sao có thể để Vãn Thanh và Ngân Diện ngủ cùng một phòng!
Nếu để nàng làm thế, chỉ sợ một đêm này hắn sẽ mất ngủ luôn.
Vì giấc ngủ của mọi người, hắn chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, mặc dù đối với hắn có chút mất mặt, bất quá, chuyện đã thế này thì đành phải vậy.
Chủ ý này của Phượng Cô, đối với hiện tại mà nói, cũng là giải phóng Vãn Thanh khỏi sự mất tự nhiên, vì vậy nàng không nói thêm gì, chào Ngân Diện một câu, rồi sau đó ra khỏi phòng.
Vạn Kiếm Sầu
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp