Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 144: Giằng Co
ì chiến sự nên không thể ngủ, Ngân Diện bàng hoàng nghe thấy tiếng người rên rỉ đau đớn, trong lòng vô cùng thống khổ.
Mười ngón tay xiết chặt, lãnh ý trên mặt càng lúc càng dầy đặc, mối thù quốc gia giờ cao như thái sơn.
Nếu nói lúc đầu hắn hưởng ứng lời triệu tập vì muốn báo thù cho mẹ, vì muốn nâng cao quân lực mà trừ đi hoàng hậu, giờ phút này, một phần tâm tình đã sớm thay đổi.
Khi nhìn dân chúng phải trôi dạt khắp nơi, lo lắng hãi hùng, không thể nào an cư lạc nghiệp, khi nhìn các chiến sĩ phấn đấu quên mình, bảo vệ tổ quốc gia đình, trái tim hắn, đã giống như bọn họ, chỉ vì nước vì dân, không còn ích kỷ vì những tâm tình cá nhân nữa.
Khi hận nước thù nhà ở cùng một chỗ, bất cứ người có lương tâm nào, cũng đều biết gạt thù nhà qua một bên, nhất là khi đặt thân vào giữa chốn chiến trường tanh mùi máu, càng nhận thức được điều đó một cách sâu sắc.
Đột nhiên, có một tiếng rên rỉ thống khổ truyền vào tai hắn, hơn nữa thanh âm kia lại rất quen thuộc, dưới nắng ban mai, khiến trái tim hắn quặn đau.
Hắn phi thân một cái, bay thẳng về hướng lều trại của Phượng Cô –, thấy một nữ tử mặc váy áo màu ánh trăng đang ngã trên mặt đất, toàn thân co quắp lại.
“Hỏng bét! Hỏa hàn độc của nàng phát tác!” Ngân Diện rủa thầm một tiếng, vội vàng tiến lên bế lấy nàng.
Lúc này, cửa lều bị xốc lên, ánh sáng lộ ra ngoài, một nam nhân âm ngoan với gương mặt tái nhợt đứng đó nhìn.
Ngân Diện và nam nhân đó nhìn nhau, rồi sau đó quay người lại, bước dài về lều của Vãn Thanh ở cạnh đó.
Tay nàng nắm chặt lại, mười ngón tay, bấu chặt vào da thịt hắn, nhưng hắn chẳng cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ ôm nàng chặt hơn, mong giảm bớt đau đớn cho nàng.
Phượng Cô đứng nhìn, đôi mắt bốc lửa, chỉ có thể vô lực dựa vào lều, chỉ hận bản thân đang bị thương nặng, không thể giúp nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngân Diện ôm nàng đi, lại chịu bó tay.
“Đau... Đau quá …” Tiếng rên rỉ vô thức của nàng lọt vào tai hắn, thê lương thảm thiết không chịu nổi, một tiếng kêu đó, như loài trùng độc gặm nhấm tim hắn, khiến lòng hắn đau nhói từng cơn.
Tất cả đau đớn của Vãn Thanh, xét đến cùng, đều do một mình hắn làm ra.
Hắn là tên hỗn đản!
Hắn thật đáng chết, những … đau đớn này, nên là của hắn, không nên bắt Vãn Thanh phải nhận.
Không, hắn muốn bình phục lại, nhanh chóng đến Thiên Sơn, tìm được Thiên Sơn băng vũ tuyết liên, mới có thể giải độc trong người Vãn Thanh, hắn không thể, để nàng bị đau đớn thế hành hạ thêm nữa, thanh âm kia, như muốn lấy mạng hắn.
Hắn tập tễnh chậm rãi đi đến lều của Vãn Thanh, mặc dù thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không khôi phục trong một khắc, hắn mới giãy dụa đi hai bước, cả người đã quỵ ngã xuống.
Nhưng hắn không thể nhận thua, hắn lại đứng lên, cắn chặt hàm răng, bước đi về phía trước, hắn, muốn nhìn thấy Vãn Thanh! Hắn không thể nhẫn nhịn chuyện Vãn Thanh cùng Ngân Diện ở chung, chuyện này khiến toàn thân hắn chẳng có chỗ nào thấy thoải mái.
Hơn nữa, hắn cũng không thể để Vãn Thanh chịu đau đớn một mình, hắn muốn ở bên nàng, để cơn đau của nàng giày vò trái tim của hắn, như vậy, mới có thể giảm bớt tội lỗi của hắn.
Vất vả lắm mới đi đến lều, vừa xốc của lều lên, đã thấy một cảnh khiến hắn muốn phun máu. (thề, từ phun máu là nguyên văn đó)
Ngân Diện ôm cả người Vãn Thanh ở trong lòng.
Rõ ràng biết là bởi vì Vãn Thanh bị độc phát đau đớn không chịu nổi, Ngân Diện sợ nàng vùng vẫy loạn mới ôm nàng, nhưng hình ảnh này, vẫn khiến hắn không cách nào chịu đựng được.
Trong lòng hắn, trào lên vị chua không tả được.
Như bị ai đó đổ cả một vại lớn dấm chua vào.
Nhưng hắn chỉ có thể giận muốn bốc khói đỉnh đầu đừng đó, nhìn Vãn Thanh thống khổ rên rỉ khóc lóc trong lòng Ngân Diện –, Ngân Diện khoan dung ôm nàng thật chặt, tay nàng, còn không ngừng bám lấy người Ngân Diện, hai người, càng không ngừng dây dưa với nhau.
Tình hình này.
Hắn nhìn, có giận dữ, có phẫn hận, có ghen tuông, có đố kỵ…
Nhưng lại không thể phát tác bất cứ cảm xúc nào!
Chỉ hận bản thân đang mang thương tích, đừng nói là ôm Vãn Thanh chiếu cố Vãn Thanh, đến chính bản thân hắn hắn còn không chiếu cố được.
Phượng Cô đứng một bên, bấu tay vào mặt bàn gỗ, đến mức bàn gỗ rung rinh.
Đôi mắt hắn, bốc lửa rừng rực nhìn hai người trước mắt, tim vừa đau, vừa như bị bóp ngẹt, lại rối như tơ vò.
Hắn đau lòng đến quên cả hô hấp, chỉ chốc lát sau hắn không còn phân biệt được mình đau vì nhìn Vãn Thanh thống khổ giãy dụa, hay đau vì nhìn thấy Ngân Diện ôm nàng.
Có lẽ cả hai!
Hai nỗi đau này, chồng chất lên nhau, làm mặt hắn biến sắc, mắt đỏ quạch, nhìn thì rối, nhưng không nhìn không được, ngược lại còn nhìn càng lúc càng chăm chú hơn.
Ngân Diện quay đầu, nhìn thấy Phượng Cô tức giận đến xám ngắt, lạnh lùng cười một tiếng, có vài phần khiêu khích trào phúng, thêm lực lên tay, ôm Vãn Thanh càng chặt hơn.
Hắn thật không thích con người Phượng Cô, một kẻ máu lạnh vô tình.
Nhớ ra những thương tổn Phượng Cô từng làm với Vãn Thanh, nội tâm của hắn liền vô phương bình phục.
“Nóng quá...” Đột nhiên, nhân nhi trong lòng lại khóc nấc lên, hắn cả kinh, không nhìn Phượng Cô nữa, xoay người khẩn trương buông nàng ra, khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Ngữ khí luôn lãnh nhược băng sương giờ có vài phần dịu dàng và âu yếm.
Phượng Cô khẩn trương nhìn lại, chỉ tiếc giờ đến đứng cũng không vững, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng một bên, chịu đủ sự hành hạ của ghen ghét trong lòng.
Nhẹ nhàng ngồi lên ghế, thân thể nghiêng sang một bên dựa vào bàn.
Thần sắc, cũng dần dần thư hoãn, mặc dù tâm tình trong lòng vô phương bình tĩnh, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng bề ngoài đã tĩnh như chỉ thủy.
Hắn nhìn ra được, Ngân Diện, cố ý chọc tức hắn -, chỉ sợ hắn càng tức thì Ngân Diện càng vui vẻ sảng khoái-.
Vô luận là thương trường hay tình trường đều giống nhau, nếu suy nghĩ gì cũng bầy lên trên mặt, ngươi đã thất bại một nửa, thâm tàng bất lộ, mới là chính đạo.
Ngân Diện nhìn vẻ mặt Phượng Cô trầm tĩnh ngồi kia, nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng.
Mặc dù con người Phượng Cô hung ác, nhưng mà hắn có thể khiến Phượng Vũ Cửu Thiên phát triển như ngày hôm nay, thực sự không chỉ nhờ có vận may, cách làm việc của hắn mọi người đều biết, nhưng công phu nhẫn nhịn của hắn, là lần đầu tiên Ngân Diện được thưởng thức, rất đáng khâm phục
Vừa mới phẫn hận đến mức không thể chịu đựng được, lúc này đã có thể thản nhiên như không.
Chỉ bất quá, hắn thông minh, nhưng Ngân Diện, cũng không ngốc.
Hắn không lộ ra, không có nghĩa hắn không tức giận, Ngân Diện rất rõ ràng điều ấy.
Vẫn ôm Vãn Thanh vào trong ngực, có lẽ, là vì muốn nàng đỡ đau, có lẽ, là vì muốn chọc giận Phượng Cô, điều chủ yếu cuối cùng, trong lòng hắn, vẫn một mực muốn được làm điều này?
Mượn đủ mọi lý do, chỉ vì tư tâm của bản thân –.
“Lạnh... Đau quá.. Tại sao lại lạnh vậy... Lạnh...” Tiếng rên rỉ lọt vào tai, càng lúc càng khiến hai nam nhân đau lòng hơn.
Ngân Diện không đành lòng, rốt cục, điểm huyệt ngủ của nàng, để nàng ngủ say, chỉ có không ngừng điểm huyệt giải huyệt như vậy, mới giúp nàng đỡ đau.
Nhẹ nhàng đặt nàng giường, kéo chăn đắp cho nàng.
Nhìn nàng vẫn không ngừng run rẩy, trong mắt hắn chỉ có đau đớn.
Xoay người, nhìn nam nhân đang ngồi đối diện, thanh âm lạnh lùng như băng: “Đây, chính là thương tổn ngươi làm cho nàng!”
“Ta nhất định sẽ trị bệnh cho nàng -.” Câu trả lời hắn nhận được cũng lạnh lùng không kém.
“Trị bệnh cho nàng, băng ngọc liên hoa, ngàn năm mới gặp, chẳng lẽ ngươi nói có là có, Phượng Cô, đừng mạnh miệng thế!” Ngân Diện lạnh lùng mỉa mai.
Điều Ngân Diện nói quả thật không sai, băng ngọc liên hoa, là thần vật trong truyền thuyết –, nhưng chưa có ai gặp qua, chỉ biết hoa này sống ở cực hàn Thiên Sơn.
“Chỉ cần có tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được!” Phượng Cô nói như chém đinh chặt sắt, tự phụ tương đương, hắn đã sớm có dự định, nếu không tìm được băng ngọc liên hoa, tuyệt đối không chịu rời khỏi Thiên Sơn.
Đây, là lời hắn hứa với Vãn Thanh, là sự chuộc lỗi hắn dành cho nàng.
“Ngươi thật quá tự phụ.” Ngân Diện lạnh lùng thốt lên, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn Phượng Cô, mang theo lãnh liệt: “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc xưa đâu cần làm thế, chẳng qua chỉ là kết quả của sự tàn bạo của ngươi -!”
“Cho dù ta có tồi tệ hơn nữa, cũng không tới phiên ngươi tới thuyết giáo, Ngân Diện, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là gì của Vãn Thanh? Ngươi căn bản không là gì của nàng cả, ngươi không có tư cách nói những lời đấy!” Phượng Cô hắn dù có trăm ngàn điều không phải, hắn nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn không phải người để ai cũng thuyết giáo được, trừ Vãn Thanh, ai cũng không có quyền trách cứ hắn!
“Ta không thuyết giáo ngươi, ta chỉ buồn cười về ngươi thôi! Bản thân mình muốn gì cũng không rõ, đến lúc không thể cứu chữa nữa, mới nhận ra là sai lầm rồi, thử hỏi còn có tác dụng gì chứ? Một người không hiểu gì về yêu, lấy tư cách gì nói yêu, lấy tư cách gì nói si (mê).” Ngân Diện lạnh lùng nói, đưa tay vén cửa, thanh phong sáng tỏ. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, cũng có một chướng ngại nhỏ, Vãn Thanh, nữ tử này, đến tột cùng, có…chút tình cảm nào với hắn không? Hắn một điểm tin tưởng cũng không có, nàng đối với hắn, vĩnh viễn dịu dàng, nhưng lại chẳng thể tìm nổi chút tư tình nam nữ. Hắn không muốn ép nàng, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể làm rõ điều đó.
“Ngân Diện, ngươi đừng quá đắc ý, ta đang bị thương, nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Phượng Cô giận tím mặt, trong lòng thầm muốn đâm chết Ngân Diện ngay lập tức.
Mặt của Phượng Cô, xanh mét mà hắc ám, nếu hắn không bị thương, chỉ sợ đã sớm ra tay.
“Ngươi hôm nay bị thương, ta sẽ không động thủ với ngươi! Mà ngay cả khi ngươi không bị thương, ta cũng không sợ ngươi!” Ngân Diện lạnh lùng nói.
“Ngươi...” Nhìn vẻ mặt xem nhẹ của Ngân Diện, khiến Phượng Cô càng giận. Hắn thật sự tức muốn bốc khói, hắn vốn là người nóng tính, lúc này đang bị trọng thương, muốn đánh nhau là cả một vấn đề.
Đột nhiên hắn có cảm giác hổ lạc bình dương, trong lòng đại hận, nhưng lại không thể tránh được, chỉ có thể vừa tức vừa hận, đôi mắt tóe lửa.
*long vu thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi: rồng vướng nước cạn bị tôm trêu,, hổ lạc bình nguyên bị chó lờn, là nói những kẻ có quyền uy một khi xa cơ thất thế, cảnh ngộ của họ còn tệ hại hơn người dân thường, đầu cuốn Báo Thù có chương phượng hoàng thất thế không bằng gà có ý nghĩa tương tự.
“Phượng Cô, đừng quên, giờ phút này ngươi đang ở trong quân doanh của ta, nếu ta muốn trừng trị ngươi, hay cứu ngươi, đều là vì Vãn Thanh, vào lúc hừng đông, thủ hạ của ngươi tới, ngươi cũng có thể đi.” Ngân Diện trực tiếp hạ lệnh trục khách, nhìn Vãn Thanh chịu đau đớn, hắn càng lúc càng thấy chán ghét căm hận Phượng Cô.
“Tất nhiên ta muốn đi, còn Vãn Thanh, ta cũng sẽ mang đi -.” Phượng Cô cũng không thèm lưu tình -: “Ta ăn của ngươi Hồi Hồn Đan, ngươi yên tâm, ta sẽ dùng một vật giá trị ngang thế trả lại ngươi -.”
“Không cần!” Ngân Diện lạnh lùng nói: “Hồi Hồn Đan của ta, ta tặng cho Vãn Thanh, nếu muốn hoàn trả, cũng là Vãn Thanh hoàn trả, không phải ngươi! Còn nữa, muốn đi là chuyện của ngươi, về phần Vãn Thanh, nàng có nguyện ý đi theo ngươi hay không, là chuyện khác.”
Ngân Diện nói xong, đột nhiên lạnh lùng đưa mắt nhìn Phượng Cô: “Ngươi thử nói xem, Vãn Thanh sẽ nguyện ý đi theo ngươi sao?”
Phượng Cô nhìn Ngân Diện, phượng nhãn tức giận, nhưng trong lòng cũng không dám chắc, Vãn Thanh, sẽ nguyện ý cùng hắn trở về -, nhưng để nàng ở cùng một chỗ với Ngân Diện, hắn không yên tâm!
Bất quá, chưa từng có chuyện gì làm khó được Phượng Cô hắn, chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, có những lúc, có một số việc, căn bản không phải do ngươi làm chủ
Cơn độc phát của Vãn Thanh vẫn chưa kết thúc, bên ngoài đã vang lên tiếng kèn nặng nề.
Đó là thanh âm thông cáo quân địch tấn công.
Vẻ mặt Ngân Diện trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn Vãn Thanh thật chăm chú thật lâu, mặc dù hắn không yên lòng về thân thể của Vãn Thanh, nhưng chuyện địch tấn công không phải trò đùa, nếu sai lầm, không phải chuyện của riêng một người, mà là cả quân đội, cả tòa thành, cả quốc gia, không được chậm trễ nửa phần.
Ngân Diện giải huyệt ngủ cho Vãn Thanh, quay lại nói với Phượng Cô: “Ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt, quân địch công thành, ta phải ra trận tiền.”
Phượng Cô nhìn Ngân Diện, chỉ gật đầu, kỳ thật hắn cũng không hy vọng chiến sự gặp sai lầm, mặc dù hắn không phải người của triều đình, nhưng cũng là một thương nhân, hắn cũng không hy vọng mất nước, càng không hy vọng dân chúng rơi vào cảnh sinh linh đồ thán. Vì thế hắn vẫn một mực cự tuyệt lời đề nghị của Bạch Vân Yên.
Hắn là thương nhân, mặc dù lấy ích lợi làm trọng, nhưng cũng phải xem tình huống thế nào.
Chuyện này nặng nhẹ thế nào, hắn rất rõ ràng.
“Ngươi đi đi!” Phượng Cô nói.
Ngân Diện lại nhìn Vãn Thanh thêm lần nữa, nhìn nàng không ngừng giãy dụa, thanh âm thống khổ một lần lại một lần bóp nghẹt trái tim hắn, nhưng hắn chỉ có thể kiên quyết quay đầu, rồi sau đó quay người lại, đi ra ngoài.
Lúc này toàn quân doanh đang xôn xao, ánh mắt mọi người lại sôi trào nhiệt huyết, ngay cả thương binh, cũng cố gắng đi ra, nhìn chăm chăm về phía cổng thành với đôi mắt sôi sục.
Ngân Diện chậm rãi đi về phía đóng quân, đi một mạch, hắn và binh sĩ nhìn nhau, tạo thành một lời hứa không nói ra mồm, sẽ không để mồ hôi và máu của bọn họ rơi một cách vô ích.
Trận chiến này, chỉ có thể thắng, không thể thua!
Đã không phải vì báo thù từ lâu, mà là vì cả quốc gia, vì những người anh em không chung dòng máu, vì lê dân bách tính. Vạn người hăng hái, khi hắn bước đến trận tiền, lúc hắn đặt chân vào chiến trường máu tanh, cùng hắn sát cánh.
“Bẩm chủ soái! Địch nhân đột nhiên đột kích, hơn nữa khí thế hung ác mãnh liệt, có vẻ muốn phá cổng thành! Quân ta đã ra ứng chiến, chỉ có điều địch mạnh ta yếu, thực lực cách xa, chỉ sợ... Chỉ sợ...”
Mặt mũi Ngân Diện căng thẳng, quát: “Không có chỉ sợ, chỉ có thắng! ĐI!”
Vừa nói vừa đích thân phi thân đi.
Kim Diện La Sát
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp