Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Tàn Nhẫn Người
ị bắt cóc đi?” Nghe Vãn Thanh nói Phượng Cô giật mình hỏi, thoáng chút ngạc nhiên đúng là kiểu không biết chuyện gì xảy ra.
“Phu quân nói không sai, ta đúng là bị người khác bắt đi?. Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Là ta nghe nhầm, ngươi chắc là đang nằm mơ rồi, nếu như ngươi bị người bắt đi thì sao giờ phút này còn bình yên ở chỗ này?” Hắn rất lạnh lùng nói ra câu nói kia.
Vãn Thanh không hề nghĩ tới hắn bỗng nhiên lật giọng như thế, dù sao nàng cũng không xảo trá, không thông minh như hắn. Khó tránh khỏi việc trúng mưu kế của Phượng Cô.
“Đó là bởi vì kẻ bắt cóc nọ lại thả ta trở về.” Nàng nói, nhưng cũng tự biết được rằng câu nói kia chắc chắn sẽ không ai tin nàng.
Có kẻ nào bắt cóc người rồi lại thả trở lại thế này không?
Phượng Cô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ trào phúng: “Cũng có thể như thế, nhưng kẻ bắt cóc kia là vì mục đích gì? Vì lẽ gì bắt ngươi xong lại thả ngươi về? Thật đúng là làm khó cho suy nghĩ của người ta rồi, cũng có thể nói kẻ bắt cóc kia là người vô công nhàn rỗi, chơi trò bắt cóc người khác chăng?”
Vãn Thanh bình tĩnh nhìn hắn, nàng biết, dù nàng có giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin nàng, chi bằng chẳng phí lời nữa.
Phượng Cô vốn dự định truy hỏi nàng cho bằng được, nàng cần phải nói thế nào để cho hắn tin nàng.
“Kẻ bắt cóc có mục đích gì thì thiếp cũng không biết rõ lắm, thiếp chỉ có thể nói với Người rằng thiếp thật sự là đã bị người ta bắt đi, nếu như Gia không tin, thì đành coi rằng thiếp nằm mơ ác mộng vậy, dù sao, thiếp cũng đã bình yên trở về, những chuyện khác cũng không còn quan trọng nữa.”. Nói liền một mạch, trong lòng nàng không biết liệu hắn nghĩ sao, Phượng Cô nếu cho qua dễ thế hắn sẽ không một mực truy hỏi.
Nàng xem tình hình, việc nàng bị bắt lần này tựa hồ như đã được xếp đặt rất tốt. Chỉ sợ rằng, việc nàng trở lại là điều mà hắn hoàn toàn không muốn.
Việc nàng quay trở lại được là chuyện ngoài ý muốn, làm vỡ cả kể hoạch của hắn.
Phượng Cô mặt liền biến sắc, lôi Vãn Thanh lại trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi miệng lưỡi thật sắc bén đấy, chỉ bất quá, chuyện ngươi nói như là trong tiểu thuyết vậy, tiểu thiếp của ta đêm hôm khuya khoắt bị bắt cóc đi rồi lại bị kẻ bắt cóc vứt bỏ trở về, nếu việc này truyền ra ngoài, ta biết để mặt mũi đi đâu?”
Tuấn nhan của hắn khẽ nhăn, nhìn Vãn Thanh thống hận tới cực điểm!
Vãn Thanh cất lời, thanh âm càng lúc càng lạnh lùng: “Những lời của người có ý tứ gì?”
Lời của hắn là có ý tứ gì chứ?
Hắn rõ ràng nói rằng nàng là hồng hạnh vượt tường, đi gian díu với người khác. (Mẹ ơi. PC huynh ngày càng quá thể?)
Những lời này nói ra không khỏi gọi lên trong nàng tràn đầy hận ý.
Hắn muốn dồn nàng đến đường cùng mới hài lòng hay sao? Nhiều lần khiến nàng gặp tai họa như thế mới khiến hắn cảm thấy vui vẻ hay sao?
Nàng không có phong hoa tuyệt đại (ám chỉ sự lăng nhăng, gian dâm), hắn ép nàng phải nhận tội lỗi mà bản thân nàng không làm sao, hắn muốn lăng nhục nàng, tại sao lại như thế?
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tiện nhân thì vẫn là tiện nhân thôi, có chuyện gì mà không làm được chứ! Xem ra ta không làm ngươi hài lòng nên ngươi nửa đêm chạy đi hẹn hò phải không!” Hắn tàn nhẫn nói. (a. tẩy chay PC huynh. Quá lắm rồi.)
“Nói cho ngươi biết, ta không có cùng nam tử đi ra ngoài hẹn hò. Thượng Quan Vãn Thanh ta trong sạch có thiên hạ làm chứng, ta nói thế nào ngươi cũng không tin, thế ta cũng không cần phí lời!” Nàng không thể ngờ tới hắn lại tàn nhẫn đến mức độ như thế này.
Lời lẽ như dao thế mà hắn cũng có thể nói ra sao.
“Trong sạch.” Hắn hừ lạnh một tiếng, dùng sức nắm mạnh cánh tay của nàng.
Nàng hoán lên một tiếng lớn vì đau đớn.
Tay Vãn Thanh bị hắn nắm đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra, nàng cố gắng cắn chặt răng để không cho nước mắt rơi. Nàng tuyệt đối không bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn, không bao giờ để lộ vẻ nhu nhược trước hắn được.
“Lời ngươi nói thật hay, ngươi có còn trong sạch hay không, ai chẳng biết những chuyện thiên hạ gièm pha về ngươi.”
Vãn Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt một tia lạnh nhạt, sau đó lạnh lùng mở miệng: “gièm pha về ta, chỉ sợ Gia là người rõ nhất, cần gì phải đả thương người khác như thế. Nói thẳng ra, chẳng lẽ không phải tất cả mọi người đều bất hảo sao!”
“Ngươi muốn chết ư!” Hắn cuồng bạo lôi tay nàng đi, làm nàng lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Vẫn không chịu buông tha cho nàng, hắn tiếp tục kéo nàng đi.
Song nhi đứng bên không thể nhịn được nữa, chạy tới trước mặt Vãn Thanh ngăn cản Phượng Cô: “Không được làm hại tiểu thư!”
Phượng Cô không ngờ tới rằng một nô tỳ hèn mọn như Song nhi lại dám đến trước mặt hắn ngăn cản hắn.
“Đồ tiện tỳ!” Phượng Cô đảo người một cái, đưa tay đẩy cả người Song nhi bay ra ngoài trướng.
Vãn Thanh chỉ nghe được một tiếng ầm lớn bên ngoài, lòng nàng đau nhói lên, kinh hãi hét: “Song Nhi!”
Nàng muốn đi ra ngoài cũng không được, Phượng Cô đưa tay bóp chặt cằm nàng khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt nàng hiện lên một nỗi cừu hận, sự hận thù sâu sắc chưa bao giờ có.
Hắn có thể làm tổn thương nàng nhưng không được làm tổn thương Song nhi! Song nhi… trên đời này trừ mẫu thân ra thì người thân thiết nhất với nàng chính là Song nhi!
Nam nhân này… nàng sẽ hận hắn cả đời! Nàng sẽ nguyền rủa hắn cả đời!
“Đau lòng sao!” Nhìn ánh mắt oán hận của nàng, hắn khẽ khàng hỏi.
Kỳ thật, hắn vừa rồi hạ thủ lưu tình, không dùng nhiều công lực, nha đầu kia nhiều nhất cũng chỉ đau nhẹ mình mẩy, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì lớn.
“Phượng Cô! Ta hận ngươi!” Hơi thở mùi đàn hương bay ra từ trong miệng Vãn Thanh, nàng oán hận nói. (vậy là đã có cao trào. Ha ha. Chờ mãi.)
“Sao? Hận ta ư? Ngươi… không nhịn được nữa rồi sao, muốn hận ta sao, nói cho ngươi hay, ta chính là phu quân của ngươi, là phu quân cả đời của ngươi! Oán hận ta ư, chẳng phải là rất buồn cười sao?” giọng điệu của hắn không có chút nghiêm túc nào, trong mắt cũng hiện lên sự khiêu khích.
Nam nhân này, tàn nhẫn đến mức này ư!
“Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là an phận với vị trí của mình đi, nếu ta biết được ngươi phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thế nào là sống không bằng chết!”. Hắn thả nàng ra, ngón tay thon dài không chút ôn nhu nào lướt qua đôi môi hoa đã trắng bệch của nàng.
Phượng Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói ra những lời như thế.
Đột nhiên biết nàng bị bắt đi, cũng đã biết người bắt nàng đi là Tà Phong, chỉ có một điểm hắn không hiểu là tại sao Tà Phong lại mang nàng trở về.
Hắn tự nhiên nghĩ, nhất định là nàng dùng sắc đẹp để mê hoặc Tà Phong.
Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy lửa giận không kìm được.
Hắn không hiểu tại sao lại có chuyện như thế, có phải là nàng cùng người khác cấu kết không.
Hắn không muốn thừa nhận trong lòng hắn có một chút động thân, có lẽ do nàng là tiểu thiếp của hắn, hắn chỉ vì danh dự mà thôi.
Thất Thân Làm Thiếp
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp