Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Ngố
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 531 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 18: Tình Nhân
úng 2h nhỏ đã có mặt ở nhà cậu. Nhỏ lại trở về khuôn mặt thờ ơ, chả thèm nhìn cậu lấy một cái chỉ cắm cúi vào dọn: "Không hiểu hắn làm cái gì mà nhà đã bừa bộn thế này không biết?". Nhỏ vừa dọn vừa lầm bầm chửi:
- Nói cái gì đấy?-Hàn nhíu mày nhìn nhỏ
- Chả có gì!-Nhỏ thờ ơ tay vẫn lau lau cái bàn
- Tí nữa cô lau nhà tất cả các phòng đi nhé!
Nói xong Hàn bỏ lên phòng thay quần áo. Nhỏ thì khỏi nói mặt đen hơn đít nồi rồi. Xuống gala cậu lấy một con BMW i8 ra phóng đi. Nhỏ thì chả thèm nhìn lấy một cái lúi húi lấy chổi lau nhà ra và:
- 1....2.....3....Hây za......1.......2.......3........Hây za......
Nhỏ cứ 123 rồi ấn thật mạnh xuống dưới nhà tưởng tượng đến cái bản mặt của cậu là nhỏ lại chùi thật mạnh. 3h30' nhỏ lúi húi đổ nước, phải mất hơn 1h đồng hồ để lau cả nhà dưới. Hiện tại tóc tai nhỏ bù xù, đôi môi nhợt nhạt, miệng thở phì phò đứt quãng. Xách nước lên tầng nhỏ lại lau tiếp. Cuối cùng cũng gần xong bây giờ phải vào lau cái phòng của cái tên chết bầm kia. Mở cửa nhỏ há hốc mồm: "Chồi ôi! Phòng gì mà còn hơn cái chuồng lợn thế này?". Căn phòng hiện tại rất ư là đẹp! Chăn thì cái trên cái dưới, gối thì mỗi cái một nơi, khăn giấy vứt tùm lum tùm la, chỗ còn loang lổ nước đã thế nó còn bốc mùi nữa chứ. Nhỏ dở mếu dở cười dọn cái phòng này xong chắc nhỏ bị tịt mũi vài ba tháng là ít, viêm xoang là nhiều. Nhỏ thở dài bắt đầu dọn dẹp. Nguyên cái phòng của cậu đã mất hơn 1h rồi. Hoàn thành xong nhiệm vụ thì đúng lúc cậu về, tay đang ôm eo một con tóc xanh mỏ đỏ vào nhà. Nhỏ nhìn không khỏi nhíu mày: "Thể loại gì đây?". Hàn với ả kia cười cười nói nói:
- Anh.......em khát nước!-Ả nũng nịu, giọng chảy rớt ra
- Ừm! Huyền cô đi lấy nước đi!
Hàn hất mặt ra lệnh cho nhỏ. Nhỏ không nói gì chỉ nhếch mép cười rồi đi vào bếp lấy một cốc nước lọc..............................thêm một ít muối. "Cạch" Huyền nhỏ nhẹ đặt xuống rồi lui ra sau xem kịch:
- Sao nước lại mặn thế anh?-Ả nhíu mày nhìn cốc nước
- Mặn đâu mà mặn nước lọc tinh khiết đấy!
- Mặn mà anh! Không tin anh uống thử!
Hàn liền cầm cốc nước lên uống một ngụm. "Phụt" chưa cho nước xuống cổ họng cậu đã phun ra mà người hứng không ai khác chính là ả:
- Aaaaaaaaa......... Anh làm cái gì vậy?-Ả hoảng hốt hét lên
- Anh xin lỗi, em lên tầng thay quần áo đi!
Nghe cậu nói xong ả bực mình dậm chân bước lên phòng tắm không quên lườn nguýt nhỏ một cái. Hàn nhíu mày nhìn Huyền:
- Cô là cố tình?
- Cố tình chuyện gì?
- Cô uối vào nước phải không?
- Hửm? Muối? À vậy tôi lấy nhầm nước rồi!
- Hừ! Cô đúng là vô dụng!
"Vô dụng?" nhỏ cười khẩy, không nói gì đi ra ngoài vườn chăm sóc cây. Cậu khó hiểu nhìn theo đúng lúc ả kia bước xuống với chiếc khăn bông quấn quanh người:
- Anhhhhhhhhhh........
Ả nụng nịu, giọng nói chảy dãi ra mà giọng ngọt ngào dễ thương còn đợ đây thì chả khác gì con vịt đực làm cậu không khỏi rùng mình:
- Ơi!
- Em muốn anh!
Nói xong ả vòng tay qua eo cậu, cậu cười tươi như hoa bế ả lên phòng rồi đóng cửa cái "Rầm". Nhỏ đứng tưới cây ở dưới nhà nhìn theo không khỏi cười khẩy: "Đúng là một lũ đàn ông! Chung một ruột cả!". Nghĩ đến đây nước mắt nhỏ lăn dài: "Mày đúng là ngu ngốc! Lại nghĩ về tên chó đấy rồi!". Nhỏ đứng cười ngây ngốc rồi thẳng tay quệt giọt nước mắt lăn dài, lạnh lùng bước vào nhà lấy một mẩu giấy ghi nhớ dán vào tủ lạnh rồi lấy túi xách về nhà mặc những tiếng rên rỉ ngu ngốc trên phòng cậu.
Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân - Ngọc Ngố