As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Ngố
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 531 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 9: Trở Lại
h tại sân bay Nội Bài:"Máy bay chuẩn bị hạ cánh, xin quý khách thắt dây an toàn. Xin nhắc lại...". Khoảng 15' sau có ba cô nàng kiều diễm bước ra làm mọi ánh mắt đổ dồn vào tụi nó. Vẫy tay chiếc taxi chúng nó leo lên xe rồi về nhà. Vừa vào đến phòng khách Nhi đã phi đến ôm cái gối ở sofa thân yêu. Huyền thì ngồi phịch xuống cái ghế đối diện. Qủa là rất mệt mỏi. Riêng nó vẫn không cảm xúc, đôi khi tác giả nghĩ nó là con búp bê biết hoạt động đấy ạ người gì mà chả lấy tí cảm xúc:
- Bây giờ lại đi học à?-Huyền mệt mỏi, day day thái dương
- Ừ- Nghe đến đi học mặt Nhi lại ỉu xìu như cái bánh bao chiều
- Thôi nghỉ nốt đi, ở nhà nướng cho lành-Huyền gắt gỏng (chà chà học sinh nghiêm túc đã đi đâu rầu?)
- Ô zê!
Nhi vui sướng hét lên, khóe môi nó giật giật: "Thật là.....". Nó chả nói năng gì bỏ lên phòng. 2 nhỏ kia nhìn theo mà không khỏi thở dài: "Nó như vậy được bao nhiêu năm rồi? Có đáng không?". Mỗi người một suy nghĩ rồi bất giác thở dài bỏ lên phòng nốt. Quay ra bọn hắn nào:
Hôm nay tròn 5 ngày chúng nó nghỉ rồi, Hàn không khỏi tiu nghỉu. Tại không có Huyền làm cậu cứ bị ngứa ngứa mồm (-_-). Quân thì vẫn vậy=>cái xác không hồn:mặt mày phờ phạc, mắt thầm cuồng, người sụt đi vài kg. Thế mà lũ fan vẫn hò hét rầm rầm kêu cậu đzai. Thật tình không hiểu mắt chúng nó có vấn đề hay không. Riêng hắn thì vẫn bình thản:
- Này Quân! Bọn Huyền chết 1 xó rồi à?-Hàn thở dài
- Tao chịu gọi mà chả ai nghe máy!-Quân chán nán nói
- Hazzz chán quá đê!-Hàn nằm ườn ra bàn
- Mà mày hỏi làm gì thế?-Quân quay ngoắt ra nhìn
- Mọi hôm có bà Huyền ngồi đấu khẩu mấy nay không có thấy ngứa mồm!
- Bố lạy mày! Rảnh nợ!
- Hề hề. Miễn lễ!
Thế là ngày hôm đấy trôi qua rất bình thường bình thường. 6h sáng ngày hôm sau:
Như thường lệ, nó chạy bộ xong thì lên tắm. Đang ngâm mình trong bồn tắm thì có tiếng hét làm nó giật nảy người:
- Con lợn kia! Mày có dậy không thì bảo?
Huyền hùng hùng hổ hổ sang phòng Nhi quát tháo. Vâng chụy Nhi nhà ta đang ôm con gấu to gấp đôi người, miệng thùy đang chảy nước dãi, đôi chân dài của chụy đang an tọa ở dưới giường, nửa trên thùy đang trên giường=>kiểu ngủ rất ư là ĐẸP:
- 5' nữa đuy bấy bề ơi!-Nhi vừa chẹp miệng vừa nói
- Này thì 5' này!-Huyền vừa nói xong một gáo nước được dội thẳng vào mặt Nhi
- Ớ mày làm cái gì thế?-Nhi hét toáng lên
- Ai bảo mày không chịu dậy? Tao nói ày biết lần sau không phải nước uống đâu mà là nước tiểu của êm Bạch Hổ của mày đấy nhá!
- Hoy hoy xin tỉ tỉ tha mạng!
- Đi VSCN rồi xuống nhà ăn sáng! Nhanh!
- AYE
Giơ tay kiểu quân đội xong Nhi dùng vận tốc ánh sáng phi thẳng vào nhà WC. Nó không khỏi phì cười trước 2 con bạn:
- Cười cái giề?-Huyền trề môi
- "Hài thì cười"-Nó giơ cái điện thoại ra cho nhỏ đọc
- Xía
Hất mái tóc, nhỏ đi xuống nhà làm nó càng buồn cười hơn. Nhỏ cũng vui lây tại lâu lắm rồi mới thấy nó cười thoải mái như thế này. Ăn sáng xong tụi nó lại dắt cái xe cà tàng đi. Vừa đến trường chúng nó đã gây chú ý của mọi người nhất là Nhi. Tụi nó thì cứ lơ đi, thẳng tiến lên lớp. Đang đi vào thì Trang nhảy ra ôm chầm tụi nó:
- Mèng ơi! Mấy bà đi đâu mà nghỉ 5 ngày nay vậy?
- Mệt! Ở nhà nướng!-Nhi lười biếng trả lời
- Hay heng? Sương quá heng? Thế mà làm cả lớp lo quá trời! Mà Nhi! Bà với Quân sao chia tay vậy?
- Hửm? Cái đấy bà không cần biết đâu!
Nhi khó chịu bước vào lớp. Người không ngừng tỏa ra sát khí làm học sinh phải kiêng dè. Huyền nhìn mà không khỏi thở dài. Đúng lúc tụi hắn tới:
- A mấy bà đi học rồi hả?-Hàn rạng ngời khi thấy chúng nó (-_-)
- Không thì đứng đây làm giề? Cảnh à?
Huyền thờ ơ đi về chỗ Hàn thì đứng đực ở đấy. Tại chưa tiêu hóa hết câu của tụi nó. Còn Quân thì cứ nhìn Nhi bằng ánh mắt đắm đuối như con cá chuối làm Nhi khó chịu nhưng vẫn ương bướng nhìn ra cửa sổ. Nó nhìn mà bất giác thở dài. "Reng...reng...reng..." chuông vào lớp reo lên, mọi người lại bắt đầu những bài học nhàm chán.
Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân - Ngọc Ngố